Từ lúc bắt đầu ăn tối, Đàm Giai Khê đã cảm thấy rầu rĩ không vui.

Cảm giác này khiến cô cảm thấy rất xa lạ.

Tính cách của Đàm Giai Khê luôn thẳng thắn, mẹ cô lại nói cô là kiểu người không hay để bụng.

Phần lớn thời gian Đàm Giai Khê đều rất vui vẻ, thỉnh thoảng có chuyện không vui thì cô cũng chẳng để lâu trong lòng, nếu có thể giải quyết được thì sẽ giải quyết sớm, dù không giải quyết được cũng sẽ nhanh chóng ném ra sau đầu, rất nhanh sẽ khôi phục lại trạng thái siêu vui vẻ.

Nhưng nếu có ai đó hỏi rốt cuộc hôm nay có chuyện gì làm cô không vui thì cô cũng không biết phải trả lời thế nào, tựa như có luồng khí ở nơi nào đó trong lòng bị kẹt lại khiến cô không thoải mái nhưng cô lại không biết kẹt ở đâu.

Hôm nay Đàm Giai Khê ăn cơm tối ở căng tin bệnh viện, lấy cơm xong liền bưng khay cơm đi tìm chỗ, dọc đường luôn có người nhiệt tình chào hỏi cô: “Giai Khê à, tới đây tới đây, ngồi chỗ này!”

“Ôi, bông hồng nhỏ của khoa chỉnh hình, đến ăn cơm hả?”

Đàm Giai Khê nở nụ cười tươi rói đặc trưng của mình, cô đáp lại từng người một, cuối cùng lại chỉ ngồi một mình một góc vì cô muốn tìm ra lý do tại sao mình không vui.

Vừa mới ngồi xuống, Đàm Giai Khê đã bỏ một miếng gân bò kho tàu vào miệng nhưng chưa kịp nuốt thì bị một cuộc điện thoại khẩn cấp gọi đến phòng phẫu thuật.

Là một người bệnh bị tai nạn xe, xương chày bị dập nát, cần các bác sĩ khoa chỉnh hình hội chẩn rồi cùng phẫu thuật.

Bác sĩ khoa chỉnh hình ở bệnh viện có biệt danh là “thợ mộc”, khi làm phẫu thuật thì gọi là nghề mộc vì dụng cụ bọn họ sử dụng rất giống với người làm nghề này, đều là máy khoan điện, cưa, định thép, vân vân.

Đàm Giai Khê chính là một trong những “thợ mộc” ấy, cũng là bác sĩ nữ duy nhất của khoa chỉnh hình.

Sở dĩ khoa chỉnh hình có ít bác sĩ nữ là bởi vì bác sĩ khoa chỉnh hình cần có thể lực tương đối cao, tương tự với lý do tại sao hầu hết thợ mộc lại là nam.

Tuy nhiên Đàm Giai Khê lại là trường hợp đặc biệt, tuy cô có ngoại hình xinh xắn, nhưng thể lực lại mạnh hơn cả con trai.

Lần đầu tiên bác sĩ Tần Vệ cùng khoa nhìn thấy Đàm Giai Khê với mái tóc dài xõa trên vai cùng làn da trắng nõn, mắt to chớp chớp, môi hồng hào, giống như búp bê Tây Dương thì đã không khỏi nói đùa rằng chắc cô gái này không đến khoa chỉnh hình để làm linh vật đâu nhỉ, dù có đến thì khi bác sĩ nam làm phẫu thuật, chẳng lẽ cô lại đứng ở một bên cổ vũ?

Đàm Giai Khê không những không giận mà còn cười ngọt ngào: “Bác sĩ Tần, anh hài hước thật đó.” Nói rồi, cô duỗi bàn tay mềm mại ra bắt tay với Tần Vệ, cô hơi dùng một chút sức đã khiến người đàn ông cao to như Tần Vệ lập tức nhe răng nhếch miệng kêu đau.

Kể từ đó, Đàm Giai Khê trở thành đóa hoa nổi danh trong khoa chỉnh hình của bệnh viện trung ương thành phố Bắc, điều đặc biệt là bông hoa này được làm bằng sắt thép.

Buổi phẫu thuật diễn ra rất thành công, tâm trạng Đàm Giai Khê không tồi, cô bước nhẹ nhàng trở lại phòng thay đồ để thay quần áo, lúc nhìn điện thoại mới nhận ra đã là hai giờ sáng.

Ngày mai đến lượt Đàm Giai Khê được nghỉ, không cần phải đi làm.

Nghĩ đến điều này, Đàm Giai Khê càng vui vẻ hơn, cô ngâm nga một bài hát, nghĩ bụng sau khi bàn giao công việc rồi về nhà sẽ được ngủ một giấc ngon lành.

Trên đường đến bãi đỗ xe, Đàm Giai Khê cúi đầu lục lọi tìm chìa khóa xe trong túi.

Trong túi Đàm Giai Khê luôn có rất nhiều đồ, mỗi lần tìm đồ đều rất tốn sức, muốn tìm món đồ nhỏ như chìa khóa xe quả thực giống như là mò kim đáy bể.

Mạnh Chung đã nhắc nhở cô vài lần, thấy cô không thể thay đổi nên anh bèn cài một chiếc móc chìa khóa rất to vào chìa khóa xe của cô, như vậy lúc lục tìm trong túi thì chỉ cần tìm móc chìa khóa là sẽ thấy được chìa khóa xe.

Quả nhiên, Đàm Giai Khê rất nhanh đã tìm được móc chìa khóa Kudo Shinichi.

Trong hội chợ xuân năm ngoái ở chùa, chỉ vừa nhìn thấy chiếc móc chìa khóa này trên quầy hàng nhỏ thì Đàm Giai Khê đã cương quyết đòi Mạnh Chung mua cho.

Bởi vì cô thích xem phim hoạt hình Conan nhất, đặc biệt rất thích ngoại hình người lớn của Shinichi.

Lúc ấy Mạnh Chung xụ mặt dạy dỗ cô: “Cậu đã lớn thế này rồi, đừng mang mấy thứ trẻ con như vậy nữa.”

Đàm Giai Khê vô cùng đắc chí nhìn chiếc móc chìa khóa trong tay rồi nói: “Dù mình biến thành bà lão thì mình vẫn thích ngắm trai đẹp, nhìn đôi chân dài của Shinichi nhà mình nè.”

Mạnh Chung im lặng một lát, cuối cùng vẫn bỏ tiền ra mua chiếc móc chìa khóa này cho cô, sau đó lại cài lên chìa khóa xe của cô.

Đàm Giai Khê túm được Kudo Shinichi rồi lôi chìa khóa xe ra, đột nhiên cảm giác rầu rĩ trong lòng cô lại xuất hiện.

Lúc này cô chợt hiểu ra tại sao mình không vui.

Hồi chiều khi đang trong giờ làm việc, mẹ gọi điện thoại bảo cô sắp xếp khám sức khỏe cho ông Lăng – bố dượng của cô.

Khi đó cô bận đến mức tóc đều sắp bay lên, chỉ kịp dạ dạ vâng vâng để ứng phó với mẹ, trong lúc đó đôi mắt vẫn đang nhìn vào ảnh chụp X-quang của bệnh nhân, trong lòng xem xét nên giữ lại điều trị hay đề nghị phẫu thuật.

Bây giờ Đàm Giai Khê mới nhớ lại lời dặn của mẹ, hình như mẹ cô đã đề cập một câu gì đó trong điện thoại, nói hôm trước bà về nhà cũ, nhân tiện đi thăm bố mẹ Mạnh Chung, rồi nói Mạnh Chung sắp phải rời khỏi Thành Phố Bắc.

Mạnh Chung phải rời khỏi Thành Phố Bắc?

Anh muốn đi đâu?

Làm gì?

Trong lòng Đàm Giai Khê, Mạnh Chung chính là một lão già cứng nhắc.

Từ nhỏ đã giữ vẻ mặt nghiêm túc, quản lý bản thân rất nghiêm khắc, này không được, kia cũng không cho.

Cuộc sống hằng ngày của anh kỷ luật đến mức thái quá!

Ngủ, tập thể dục buổi sáng, học tập, tập thể hình, quy củ đến nỗi có thể chính xác đến từng giây.

Mạnh Chung sẽ rời khỏi Thành Phố Bắc?

Vậy...!chẳng phải về sau mình sẽ được tự do sao?

Đây là chuyện tốt đó! Sao lại buồn phiền thế này? Hẳn là nên vui vẻ mới phải!

Trong khoảng thời gian này, Đàm Giai Khê bận chuyện công việc nên thường xuyên ở lại bệnh viện, đã hơn một tháng chưa gặp Mạnh Chung.

Cô lập tức lấy điện thoại ra định gọi điện thoại cho anh, nhưng nhìn thấy thời gian hai giờ rưỡi rạng sáng trên màn hình nên chỉ đành hậm hực từ bỏ.

Sau khi lái xe trở về nhà cũ, lúc Đàm Giai Khê lên lầu cũng đã buồn ngủ ghê gớm, về đến nhà rửa mặt qua loa, ngã lên giường thì ngủ luôn, suy nghĩ cuối cùng trước khi thiếp đi chính là ngày mai phải đi hỏi Mạnh Chung xem anh muốn đi đâu.

Đàm Giai Khê đang ôm chăn ngủ ngon lành mới được một hai tiếng thì đột nhiên có người đè lên người cô.

Đàm Giai Khê sợ tới mức hét lên một tiếng.

Đồng thời Mạnh Chung cũng bị dọa theo.

Mấy ngày nay Mạnh Chung phá án suốt đêm, hai ba hôm rồi không ngủ, cuối cùng tối hôm qua cũng bắt được tên tội phạm cầm súng cướp bóc kia.

Sau khi áp giải tên đó về cục cảnh sát ghi lời khai, anh cứ bận mãi đến rạng sáng bốn giờ mới về nhà.

Thật sự quá buồn ngủ, Mạnh Chung chỉ đánh răng, tắm vòi sen rồi trở lại phòng ngủ của mình, nặng nề ngã xuống giường.

Không ngờ anh không dính vào giường mà lại ngã lên một cơ thể mềm mại, kèm theo đó là một tiếng hét chói tai.

Mạnh Chung bị dỏa tỉnh hơn phân nửa, anh lập tức xoay người đứng lên, thuận tay bật đèn ngủ đầu giường.

Đúng như dự đoán, trên giường là Đàm Giai Khê,

Tóc dài rối tung, đôi mắt mở tròn xoe, dáng vẻ hoảng sợ.

Váy ngủ đã bị kéo lên đến tận đùi, dưới ánh đèn, đôi chân trắng nõn thon dài cực kỳ chói mắt.

Bản thân Mạnh Chung cũng không khá hơn là bao, thân trên trần trụi, lộ ra đường cong cơ bắp săn chắc, quần đùi màu đen rộng thùng thình, trong mắt toàn tơ máu màu đỏ, trên cằm có một mảng râu xanh.

“Tại sao cậu lại ngủ ở đây?” Mạnh Chung bực bội hỏi, thuận tay kéo chiếc chăn mùa hè nhăn nhúm đang cuộn lại thành một cục ra, ném lên người Đàm Giai Khê.

Đàm Giai Khê kéo chăn xuống khỏi đầu, tóc cô lúc này giống như tổ quạ, cô chậm rãi ngồi dậy rồi nói: “Sao cậu lại về?”

Mạnh Chung cào tóc, cạn lời nhìn Đàm Giai Khê, anh nói: “Đây là nhà mình, sao mình không thể về?”

Đàm Giai Khê buồn ngủ đến mức đần độn, quay đầu lại ngã xuống, cô bảo: “Buồn ngủ chết mất, cậu lên nhà mình trên lầu mà ngủ.”

Mạnh Chung: “...”

*

Khu dân cư ở nhà cũ là khu cảnh sát có lịch sử lâu đời.

Thời còn trẻ, bố Đàm Giai Khê và bố Mạnh Chung đều làm cảnh sát, họ còn là chiến hữu ở cùng một cục, quan hệ rất tốt.

Sau khi được phân phát nhà ở, hai gia đình làm hàng xóm, nhà họ Đàm ở lầu bốn, nhà họ Mạnh ở lầu ba.

Sau này mẹ Đàm và mẹ Mạnh lại mang thai gần như cùng lúc, chân trước chân sau sinh ra Mạnh Chung và Đàm Giai Khê, hai đứa nhỏ gần như đã ở bên nhau từ khi còn bé.

Biến cố xảy ra vào năm Đàm Giai Khê ba tuổi.

Ngày ấy cục cảnh sát cử người đến hiện trường vụ án, nói là đi vây quét một hang ổ đánh bạc, kỳ thực hầu hết các hang ổ đánh bạc đều có quy mô nhỏ, người tham gia cũng toàn là mấy thanh niên bất lương muốn kiếm chút đỉnh cho nên chuyện này ở cục cảnh sát không phải chuyện gì lớn.

Vốn dĩ cục phái bố Mạnh Chung đi, nhưng hôm đó ông ấy tình cờ có việc gấp nên bố Đàm Giai Khê chủ động xin đi thay.

Không ngờ rằng, ngày hôm ấy hang ổ đánh bạc kia lại tàng trữ ma túy ở bên trong, có người ở đó lén buôn lậu ma tuý.

Có người nghiện ma tuý thì không phải là quy mô nhỏ nữa mà là một đám liều chết.

Trong quá trình vây quét, bố Đàm Giai Khê bị bọn buôn ma túy dùng dao xẻ dưa hấu đâm vào bụng, lúc đưa đến bệnh viện thì đã không kịp cứu chữa, ông không thể để lại một lời nào trước khi ra đi.

Sau khi bố Mạnh Chung tới, ông ấy đã quỳ gối trước mẹ Đàm Giai Khê ở bệnh viện, một người đàn ông mạnh mẽ khóc đến nỗi không nói nên lời.

Khi đó Đàm Giai Khê vẫn còn nhỏ, cô không biết đã xảy ra chuyện gì, không biết bố mình đi đâu, cô hỏi Mạnh Chung đứng bên cạnh mình: “Sao bố cậu lại khóc thế?”

Vẻ mặt Mạnh Chung nghiêm túc, anh suy nghĩ trong chốc lát rồi nói: “Mình cũng không biết, nhưng mẹ mình nói, về sau nhà mình chính là nhà cậu.”

Đàm Giai Khê bảo: “Tức là về sau mình dọn đến nhà cậu hả? Nhưng vốn dĩ gần như ngày nào mình cũng ở nhà cậu mà.”

Mạnh Chung lại ngẫm nghĩ một lúc rồi trả lời: “Chắc là không giống vậy, sau này cậu chính là người nhà mình.”

Sự việc này trôi qua, nhà họ Mạnh đương nhiên đảm nhận trách nhiệm chăm sóc mẹ con Đàm Giai Khê.

Đặc biệt là quãng thời gian mẹ Đàm Giai Khê đau buồn nhất, không thể nào chăm sóc con gái, về cơ bản cô đã sinh hoạt ở nhà họ Mạnh, cùng ăn cùng ở với Mạnh Chung.

Cũng may tính cách của mẹ Đàm Giai Khê rộng lượng cởi mở, tuy mất chồng khi còn trẻ, cũng thực sự đau buồn trầm lặng mấy năm nhưng sau này nỗi đau đã nguôi ngoai thì bà cũng không tủi thân oán trách, tự mình chăm sóc con gái, cuộc sống dần dần đi lên như diều gặp gió.

Mười năm sau, vào lúc Đàm Giai Khê học lớp 8 thì mẹ cô mới tái hôn.

Bố dượng của Đàm Giai Khê họ Lăng, là một doanh nhân.

Mẹ Đàm Giai Khê dọn ra khỏi khu nhà cảnh sát, Đàm Giai Khê lại không muốn đi, cô lớn lên ở đây, bạn học và bạn bè thân thiết đều ở chỗ này.

Mẹ Mạnh Chung cũng luyến tiếc Đàm Giai Khê nên bà ấy bàn bạc với mẹ cô để cô ở đây học nốt cấp hai, ngày thường ở nhà họ Mạnh, cuối tuần về nhà họ Lăng đoàn tụ với mẹ.

Tính cách của Đàm Giai Khê giống mẹ mình, rộng lượng hoạt bát, mặc dù từ nhỏ đã không có bố nhưng nhà họ Mạnh đối xử với cô như con gái ruột, cô hoàn toàn không có cảm giác của một gia đình đơn thân.

Đặc biệt còn có Mạnh Chung, người anh trai này bằng tuổi cô, tuy chỉ lớn hơn hai tháng nhưng anh lại nghiêm khắc và cứng nhắc hơn cả những ông bố bình thường, hằng ngày giám sát cô học hành, làm bài tập, bản thân tập thể dục buổi sáng còn phải kéo cô theo.

Kết quả luyện ra Đàm Giai Khê từ một người có vẻ ngoài xinh xắn ngọt ngào trở thành một đóa hoa hồng mình đồng da sắt.

Cứ như vậy, Đàm Giai Khê vui vẻ trưởng thành, học chuyên ngành y ở đại học, sau khi tốt nghiệp thì làm bác sĩ tại khoa chỉnh hình của bệnh viện trung ương Thành phố Bắc.

Còn Mạnh Chung kế thừa chí hướng của bố, theo học trường cảnh sát, sau khi tốt nghiệp ở lại cục công an Thành phố Bắc làm một cảnh sát nhân dân.

Bệnh viện trung ương rất gần khu nhà cảnh sát, bình thường Đàm Giai Khê đều ở bên này, đó cũng chính là nhà cũ mà mẹ cô nói.

Hiện giờ ngôi nhà này đã rất cũ nhưng nhà họ Mạnh vẫn luôn ở đây không dọn đi.

Nhà Đàm Giai Khê bình thường không có ai nên cô cũng không thích về, lần nào được nghỉ cũng ở lại nhà họ Mạnh.

Căn nhà có hai phòng ngủ một phòng khách, bố mẹ Mạnh Chung ở một phòng nên chỉ còn lại một phòng ngủ.

Lúc còn nhỏ, hai người vẫn luôn ngủ cùng một giường một phòng.

Sau này trưởng thành, chỉ cần Đàm Giai Khê về ở thì mẹ Mạnh sẽ đuổi Mạnh Chung lên lầu, vào nhà Đàm Khê ngủ.

*

Đàm Giai Khê ngủ một giấc rất say, lúc tỉnh dậy đã là giữa trưa.

Cô cảm thấy hơi đói bụng nhưng lại rất lười, không muốn rời giường, cô lăn qua lăn lại, định lát nữa đặt cơm hộp để ăn.

Lúc này Đàm Giai Khê nghe thấy tiếng chìa khóa mở cửa ở bên ngoài.

Có phải mẹ Mạnh đã về không? Đàm Giai Khê lập tức bò ra khỏi chăn, dép cũng chưa đi, chạy chân trần ra khỏi phòng ngủ.

Mạnh Chung mặc đồng phục cảnh sát chỉnh tề, trong tay anh xách một túi nilon, đang thay giày ở cửa.

Anh giương mắt nhìn thấy Đàm Giai Khê đầu tóc rối tung rối mù, trên mặt còn có vết đỏ do áp lên gối để lại, cô mặc một chiếc váy ngủ lỏng lẻo, cổ áo hơi rộng, lộ ra nửa đầu vai trắng như tuyết.

Mạnh Chung khom lưng cởi giày da ra rồi bỏ vào tủ giày đặt ngay ngắn, lúc thẳng eo đứng dậy liền thấy Đàm Giai Khê chạy vội tới trước mắt.

Mạnh Chung liếc nhìn cô, anh nói: “Đàm Giai Khê, nếu mình không tới, có phải cậu có thể ngủ tới tối không?”

Đàm Giai Khê không để ý tới Mạnh Chung, cô trực tiếp giật lấy túi nilon trong tay anh, nhìn mì lạnh vừng bên trong liền vui mừng hoan hô: “Đúng là ước gì được nấy, sao cậu biết mình muốn ăn cái này?”

Mạnh Chung kéo túi nilon lại: “Đi rửa mặt, xỏ dép lê, thay quần áo, chỉnh đốn sạch sẽ mới được ăn.”

Đàm Giai Khê ôm lấy tay Mạnh Chung, cô ngửa đầu làm nũng: “Chao ôi, nhiều chuyện như thế làm gì, mình đói bụng, đói bụng, đói bụng.”

Gương mặt Mạnh Chung không có biểu cảm gì, anh đẩy vai cô ra, tiện thể nâng cổ áo của cô lên, xách túi nilon đi về hướng phòng bếp.

Đàm Giai Khê nhìn bóng lưng của Mạnh Chung, bờ vai rộng lớn, áo sơ mi ủi phẳng đến nỗi không hề có nếp nhăn.

Mắt cô trợn trắng, cuối cùng vẫn từ bỏ đấu tranh, xoay người loẹt quẹt đi vào nhà vệ sinh.

Đàm Giai Khê rửa mặt xong, cô vẫn mặc váy ngủ, chạy một mạch đến bên bàn ăn, chống cằm chờ Mạnh Chung cho ăn.

Khi Mạnh Chung bưng mì sợi từ trong bếp ra, anh nhìn thấy váy ngủ trên người Đàm Giai Khê có xu hướng rớt xuống lộ ra đầu vai bên kia, cô ngồi trước bàn, đôi mắt sáng lấp lánh nhìn anh.

Mạnh Chung dừng bước, nhấc mí mắt, mím môi nhìn Đàm Giai Khê.

Một phút sau, Đàm Giai Khê cọ tới cọ lui đứng lên, hậm hực về phòng ngủ thay đồ, cô buông một câu: “Mạnh Chung, cậu còn rắc rối hơn cả mẹ mình!”

Khi quay lại, Đàm Giai Khê đã thay quần đùi bò và áo phông trắng, thoải mái gọn gàng như sinh viên, cô ngồi xuống, chu môi bảo: “Cái này được rồi chứ?”

Mạnh Chung đã chia mì ra bát nhỏ cho cô, đũa cũng đặt gọn một bên bàn.

Đàm Giai Khê ăn một miếng, cô hỏi Mạnh Chung: “Cậu phải rời khỏi Thành phố Bắc à?”.



Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play