Cha và đệ đệ của Triệu Thạch Đầu cũng hoảng sợ: "Ngươi là mụ nữ nhân điên rồ, vậy mà còn dám đả thương người khác ư?"
Sống lưng Liễu Phán Nhi thẳng tắp, sắc mặt lạnh lùng, cầm dao, chỉ vào bọn họ: "Vừa rồi các ngươi dùng gậy đập vào đầu ta, vậy không phải là có ý định đả thương người sao? Cướp xe bò và lương thực của mấy người nữ nhân và tiểu hài tử chúng ta, các ngươi còn lý luận à?”
Triệu lão đầu nhìn con dao sắc bén trong tay Liễu Phán Nhi, sợ tới mức lui về phía sau vài bước: "Trưởng thôn, nữ nhân này với người thôn Lý gia đả thương nhi tử của ta, chúng ta không thể nín nhịn chịu thua thiệt được. Xe bò đó là của nhà ta, lương thực cũng là của ta."
Đám người trưởng thôn Triệu đương nhiên biết rõ, một nhà Triệu lão đâu nghèo rớt mồng tơi, nào có xe bò với lương thực gì, nhưng vóc dáng bốn người một nhà này lại rất cao to, có năng lực đánh nhau.
Trên đường chạy nạn, cũng cần mấy người nọ trợ giúp, giờ phút này làm trưởng thôn, ông ta cũng chẳng thể không ra mặt.
Lý trưởng thôn dẫn người chạy đến gần chỗ Liễu Phán Nhi, cầm gậy chỉ vào trưởng thôn Triệu: "Triệu huynh, cả nhà Triệu Thạch Đầu chạy nạn cũng chỉ mang theo cái miệng với cái chân, nhà hắn ta nào có xe bò chứ? Đây là của nhà điệt tử Nguyên Thanh của ta. Nếu cứ như vậy bỏ qua, chúng ta nước giếng sẽ không phạm vào nước sông. Nhưng nếu như các ngươi cứ cố tình muốn cướp, vậy thì nam nhân già trẻ thôn Lý gia chúng ta cũng sẽ không đồng ý đâu."
Triệu lão đầu nhìn phía đối phương chỉ có hai mươi mấy nam nhân già trẻ, trên mặt lộ vẻ khinh bỉ, khinh miệt cười ha hả: "Thôn Triệu gia chúng ta có hơn một trăm nam nhân già trẻ, còn sợ các ngươi sao?"
Người thôn Triệu gia cũng cầm gậy, chỉ vào người thôn Lý gia. Hai bên giằng co, hết sức căng thẳng, chỉ cần động nhẹ một cái là hỗn chiến sẽ nổ ra ngay.
Người thôn Lý gia bị phân tách, người đi theo Lý trưởng thôn cũng chỉ có mấy chục nam nữ già trẻ, lúc giằng co, rõ ràng nằm vào thế yếu hơn.
Vừa rồi Liễu Phán Nhi không thẳng tay cắt cổ Triệu Thạch Đầu, chính là vì không muốn chọc giận người thôn Triệu gia. Vào lúc này, cũng không muốn liên lụy đến người của thôn Lý gia, gây thương vong cho người vô tội.
Liễu Phán Nhi đứng ở giữa, hô to một tiếng: "Trên đường chạy nạn, cuộc sống của ai cũng không dễ chịu gì, cũng chẳng có chỗ cho lý lẽ phải trái. Thôn Lý gia và thôn Triệu gia có rất nhiều quan hệ thân thích, các ngươi không nên bởi vì thù hận của nhà ta với nhà Triệu Thạch, mà tụ tập ẩu đả, hai phe đều có thể gặp thương vong, chẳng hề tốt cho ai cả.
Liễu Phán Nhi ta lớn lên ở biên quan, từng bò ra từ trong đám người chết, thù của ta, ta sẽ tự mình báo. Người của hai thôn đều chớ nhúng tay vào, Liễu Phán Nhi ta sẽ tự mình lập khế ước sinh tử với bốn người nhà Triệu gia bọn họ, sống chết tùy số. Ngược lại phải xem là dao của ta sắc, hay là gậy của các ngươi vẫn mạnh hơn."
Lý trưởng thôn nghe thấy thế, hoảng sợ, sốt ruột ngăn cản: "Nguyên Thanh gia, nếu một nữ nhân như ngươi có thể đánh được bốn người nhà Triệu gia, xe bò của nhà ngươi cũng đã không bị bọn họ cướp đi rồi!"
Vẻ mặt Liễu Phán Nhi đầy ngạo nghễ, nguyên thân chỉ biết công phu mèo quào, đúng là đánh không lại bốn người nhà Triệu gia, nhưng nàng thì có thể, chưa kể còn có dao lóc xương sắc bén trong tay, hiện tại đã dùng đến thành thạo quen tay.
"Vừa rồi có bốn con nhỏ, ta còn phải che chở cho lũ trẻ, hơn nữa trong tay cũng không có dao, chỉ có thể chịu đánh. Hiện tại con nhỏ không liên lụy đến ta nữa, ta lại nhặt được một con dao sắc bén, bốn tên khốn khiếp nhà Triệu gia kia đánh không lại ta.
Triệu lão đầu cũng không tin mấy lời nói xăng bậy của Liễu Phán Nhi, giọng nói vô cùng ác độc: "Đây chính là ngươi nói đấy, sống chết có số."
Liễu Phán Nhi quay đầu, nhìn về phía Triệu lão đầu: "Là ta nói, tất cả mọi người làm chứng cho Liễu Phán Nhi ta. Người thôn Triệu gia lui ra phía sau, không nên nối giáo cho giặc. Bốn người này đều là quân lưu manh, đã gây họa cho người trong thôn các ngươi không ít lần. Hiện tại quyết đấu sinh tử, không liên quan đến chuyện của người khác, không nên xen vào mù quáng.
Lý trưởng thôn còn muốn khuyên, nhưng lại bị Liễu Phán Nhi từ chối lần nữa.
Lý trưởng thôn và trưởng thôn Triệu dẫn người lần lượt lui về phía sau, để lại một khoảng trống lớn, Liễu Phán Nhi là một nữ nhân, đối diện với Triệu lão đầu với ba đứa con trai.
Triệu Thạch Đầu băng bó cánh tay xong thì lộ ra vẻ dữ tợn, ánh mắt tàn nhẫn: "Phụ thân, hôm nay cứ giết chết cái con nhỏ này đi!"
Nói xong, Triệu Thạch Đầu lại cầm gậy xông tới.
Triệu lão đầu lo con trai mình chịu thiệt, cũng cầm gậy vọt tơi cùng với hai đứa con khác, hướng về phía Liễu Phán Nhi, muốn bao vây Liễu Phán Nhi.
Bốn tên nam nhân cường tráng phía đối diện cầm gậy rất dài, tất nhiên Liễu Phán Nhi sẽ để không đứng im tại chỗ chờ bị vây, nhanh chân bỏ chạy, vòng qua bên phải Triệu Thạch Đầu, tìm đúng khoảng trống, vung tới, thẳng tay đâm trúng ngay giữa lưng Triệu Thạch Đầu.
Nếu là tử thù, vậy thì không thể không báo!
Liễu Phán Nhi không lập tức rút dao trong tay ra khỏi lưng Triệu Thạch Đầu, mà lại xoay nửa vòng rồi mới rút ra, sau lưng tức thời xuất hiện một lỗ máu, máu tươi ồ ạt chảy ra ngoài.
Triệu Thạch Đầu kêu la thảm thiết một tiếng, ngã trên mặt đất, đau đến mức không đứng dậy nổi.
Sau khi Triệu lão đầu nhìn thấy con trai mình trúng một dao giữa lưng, máu đổ ra như thác lũ, lo con trai không sống nổi, càng thêm phẫn nộ, chỉ muốn liều mạng với Liễu Phán Nhi: "Ta sẽ đánh chết nữ nhân thối nát nhà ngươi."
Liễu Phán Nhi tiếp tục linh hoạt tránh né ba người Triệu gia đang xông thẳng tới, nhìn trúng cơ hội, lập tức đâm xuống một dao.
Mỗi dao đều có thể đâm trúng chỗ hiểm của người Triệu gia, ắt nhiên phải chết mà không nghi ngờ gì nữa.
Lý Đại Bảo và Lý Dung đang lo lắng đứng nấp phía sau, trốn trong đám người, len lén nhìn Liễu Phán Nhi liều mạng cùng với mấy nam nhân cao lớn nhà Triệu gia.
Lý Dung căng thẳng siết chặt nắm tay, nhỏ giọng thì thầm, ánh mắt lộ ra vẻ lo lắng: "Đại ca, ca nói xem có phải nữ nhân kia bị ngốc hay không? Có trưởng thôn ở đây, nàng ta ra mặt làm gì? Hiện giờ bị người ta đuổi theo đánh, nhỡ đâu lại bị gậy đập trúng rồi chết thật."
Ánh mắt Lý Đại Bảo nhìn chằm chằm Liễu Phán Nhi đang đánh nhau, lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi, cảm xúc trong lòng rất phức tạp: "Thật ra cũng không phải cho bản thân nàng ta, chỉ là nàng ta sợ đánh nhau, thôn chúng ta chỉ có hai mươi mấy thanh niên trai tráng đánh không lại thôn Triệu gia có hơn trăm thanh niên khoẻ mạnh."
Lý Dung bừng tỉnh hiểu ra, như có điều gì suy nghĩ, không thể không thừa nhận, giờ phút này con bé đang lo lắng cho Liễu Phán Nhi, nhìn về phía mẹ kế liên tục né đòn và phản kích: "Ca, đột nhiên ta cảm thấy hình như mẹ kế không xấu nữa, không ích kỷ tư lợi như trước kia."