[TN70] Nữ Phụ Pháo Hôi Gả Cho Quân Nhân, Nghịch Mệnh Phản Công

Chương 4


3 tuần

trướctiếp

Lục Trường Chinh bước một bước lớn ngồi hẳn lên xe đạp, rồi ra hiệu cho Tô Mạt lên xe.

Tô Mạt lên tiếng đồng ý, sau đó cũng ngồi phía sau xe.

Đôi chân dài của Lục Trường Chinh đạp xuống, xe đạp lao vút đi.

Tô Mạt bị dọa sợ phải nắm chặt yên xe phía sau, ngồi xuống rồi mới nhớ ra ở thời kỳ này, hình như chỉ có người yêu mới ngồi sau xe của một đồng chí nam.

Ừm...

Bây giờ cô nhảy xuống còn kịp không?

Nhưng ở trong mắt người ta, bây giờ cô đang là bệnh nhân, chắc không sao đâu.

Danh tiếng của một người phụ nữ rất quan trọng ở thời đại này.

Nếu danh tiếng xấu, không những phải đối mặt với những lời bịa đặt mà còn phải đối mặt đủ loại quấy rối của mấy tên lông bông. Mọi người sẽ không thông cảm cho người phụ nữ đó, mà chỉ nói rằng ruồi bọ không bâu vào quả trứng bị nứt.

Dù ở thời đại nào, một người phụ nữ vẫn luôn sống rất khó khăn.

Nói tới danh tiếng Tô Mạt mới nhớ ra, trước khi hôn mê cô mơ màng nghe được hình như có người nói Lục Trường Chinh sờ vào cô, hủy hoại danh dự của cô các thứ...

Tô Mạt thấy đau đầu không thôi.

Hỏng rồi! Cô vừa mở màn đã phải đối mặt với hình thức khó khăn nhất rồi?

Cô phải làm thế nào để mấy bà thím nông thôn tin cô không bị mất trong sạch, không đi đồn đại chuyện của cô khắp nơi đây...

Trong khi Tô Mạt đang suy nghĩ thì giọng của Lục Trường Chinh đã vang lên.

"Lúc tôi cứu em có làm một số biện pháp sơ cứu, bây giờ trong thôn bắt đầu có người phao tin đồn rồi."

"Nếu em bằng lòng thì chúng ta kết hôn."

"Hả?" Tô Mạt giật mình, suýt nữa ngã xuống xe đạp.

Người tốt tuyệt vời ở đâu ra thế này? Cứu người xong còn cưới người ta luôn.

"Ở nông thôn không giống như ở thành thị, suy nghĩ của người dân khá lạc hậu. Lúc đó em không còn hô hấp nên tôi mới phải ấn lồng ngực em hô hấp nhân tạo. Nhưng trong mắt người dân trong thôn, em đã bị tôi sờ mó hôn hít, không còn trong sạch nữa." Lục Trường Chinh giải thích.

Lục Trường Chinh không phải người chịu làm theo quy tắc, nếu không cũng không thể từ một thằng nhóc nông thôn không có bối cảnh leo lên tới chức phó đoàn trưởng chỉ trong bảy năm ngắn ngủi.

Có nghĩa là anh sẽ cưới bừa một người phụ nữ chỉ vì mấy lời đồn đại nhảm nhí của người dân trong thôn. Nếu anh không muốn, người khác có cầm súng chĩa vào anh cũng không ép được.

Tuy rằng lần này anh quay về để đi xem mắt.

Nhưng thực tế trước khi vào phòng bệnh, anh không hề có ý định muốn kết hôn với Tô Mạt. Không phải anh không muốn phụ trách, mà anh cho rằng mình cứu người không sai, cũng không muốn xảy ra loại chuyện cứu người phải lấy một người phụ nữ có nếp sống mù quáng.

Năm nay Lục Trường Chinh hai mươi tư tuổi, anh không vội kết hôn. Nhưng ông của anh đã lớn tuổi, hai năm qua cơ thể càng ngày càng xấu đi. Lần trước viết thư tới nói rằng muốn được nhìn thấy anh thành gia lập thất trước khi nhắm mắt.

Lục Trường Chinh ít khâm phục ai, mà ông của anh lại là một trong số những người anh khâm phục. Ông cụ là lính già từng tham gia kháng chiến, do bị thương tàn phế nên phải quay về quê hương. Lục Trường Chinh đi lính là do ảnh hưởng từ ông.

Nếu đã là nguyện vọng của ông cụ, vậy anh sẽ thỏa mãn ông, vì thế mới quay về nhà xem mắt. Người nhà đã tìm xong đối tượng xem mắt cho anh, chỉ chờ đôi bên vừa lòng nhau là có thể đi nhận giấy kết hôn ngay.

Người này anh biết, làm trong đoàn văn công, anh từng gặp trong bộ đội vài lần. Hình như người này có ý định với anh, nhưng anh lại không có cảm giác đặc biệt gì, nhưng nói kết hôn thì cũng được. Trong mắt người nhà, hai người họ rất phù hợp với nhau.

Ban đầu anh cũng cho rằng sau khi xem mắt với nữ binh của văn công đoàn xong sẽ kết hôn luôn.

Nhưng sau khi đẩy cửa phòng bệnh ra, suy nghĩ đó đã biến mất.

Ngay khi đẩy cánh cửa ra, người con gái xinh đẹp ngồi trên giường bệnh, khuôn mặt khéo léo giảo hoạt. Khi thấy bọn họ bước vào còn mở to mắt kinh ngạc.

Vào lúc đó, trái tim của Lục Trường Chinh đã rung động.

Một cô gái xinh đẹp động lòng người như vậy, nếu bị những lời đồn đãi làm phiền thật đau lòng biết bao.

Vừa nghĩ tới việc cô có thể bị những lời đồn trong thôn làm suy sụp, có thể bị đám lông bông trong thôn làm phiền, đột nhiên Lục Trường Chinh cảm thấy không chịu nổi.

Vì thế sau khi nghĩ kỹ mọi chuyện, Lục Trường Chinh đã nói ra việc này.

Tuy rằng anh muốn kết hôn với cô, nhưng anh tôn trọng ý kiến của cô. Nếu cô không bằng lòng, anh cũng không cưỡng ép.

Nếu cô không muốn, sợ rằng cô không thể ở lại thôn Lục Gia được nữa. Không thì những lời đồn đãi trong thôn sẽ ép cô phát điên.

Trong trường hợp này anh sẽ phải nhờ quan hệ đổi cô sang một đại đội khác hoặc là tìm việc làm giúp cô, để cô rời khỏi thôn Lục Gia. Làm vậy cũng coi như đang thành toàn cho lần đầu anh rung động.

Thấy cô không nói gì, Lục Trường Chinh lại hỏi: "Đồng chí Tô, em nghĩ thế nào?"

"Đồng chí Lục, tôi biết đó chỉ là một vài biện pháp sơ cứu bình thường, rất cảm ơn vì đã cứu mạng tôi. Tôi sẽ không vì vài cái đụng chạm bình thường trong y học này bắt anh phải cưới tôi. Làm vậy không công bằng với anh." Tô Mạt vội nói.

"Còn về lời đồn, nếu các cán bộ trong đại đội giúp ngăn lời đồn, để các xã viên trong đại đội đi tuyên truyền đó chỉ là những đụng chạm bình thường trong y học thì lời đồn sẽ tiêu tán nhanh thôi."

Thực tế hồi nãy cô cũng xoắn xuýt về vấn đề này.

Thật ra dáng vẻ của Lục Trường Chinh rất hợp ý cô, ở thời đại này anh là một đối tượng kết hôn rất tốt.

Có cô gái nào không ấp ủ tình yêu chứ? Trước kia khi đọc tiểu thuyết, cô cũng từng ảo tưởng về một mối tình ngọt ngào. Vì thế bây giờ cô có nên làm giống như trong tiểu thuyết, chớp cơ hội này kết hôn vội với anh, sau đó tạo ra một màn cưới trước yêu sau?

Nhưng nghĩ lại vẫn thấy hay là thôi đi.

Cô là người có lương tâm, không thể lấy oán báo ân được.

Vả lại dưa hái xanh không ngọt, hôn nhân ép buộc thường không hạnh phúc.

Lục Trường Chinh nghe cô nói vậy lập tức bóp phanh xe dừng lại. Anh nói: "Đồng chí Tô, em xuống xe đi."

Tô Mạt: ?

Tô Mạt ngờ vực nhảy xuống xe, đi theo sau Lục Trường Chinh. Anh đi đỗ xe xong, sau đó đứng thẳng người chào Tô Mạt.

"Báo cáo đồng chí Tô Mạt, tôi là Lục Trường Chinh, năm nay hai tư tuổi, trình độ học vấn trung học bậc cao đẳng, đi lính từ năm mười bảy tuổi, bây giờ đã trở thành phó đoàn trưởng của trung đoàn 11, sư đoàn 4 thuộc quân khu Thẩm Dương."

[Phổ cập khoa học: Năm 1955, sau khi cuộc chiến tranh Triều Tiên kết thúc, chính quyền trung ương lại phân chia quân khu. Do cơ chế của thời chiến nên sáu quân khu lớn chia nhỏ thành mười hai quân khu, quân khu Đông Bắc đổi thành quân khu Thẩm Dương. Mười hai quân khu lớn cộng thêm 19 sư đoàn đồn trú thuộc quyền quản lý.]

"Ông cố, cha mẹ khỏe mạnh, anh em trong nhà có tổng cộng bốn người. Hai người anh, một cô em gái đều đã lập gia đình."

"Cơ thể khỏe mạnh, tác phong đàng hoàng, không có thói xấu."


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp