Thập Niên 60: Mang Theo Hệ Thống Phát Sóng Làm Giàu

Chương 23: Đón Người


3 tuần

trướctiếp

 

Ban đầu, Tôn Giai Chi cũng không để tâm đến thái độ khác thường của Tằng Yến Ni, một con nhóc chưa ra xã hội, chỉ cần hơi dỗ dành một chút, đợi hết giận rồi, cuối cùng vẫn là một con lừa chỉ biết làm việc không biết nghỉ ngơi thôi. Trời đang nắng nóng, bà ta cũng không muộn chạy đi xa như vậy để dỗ người, nghĩ cứ để cho bà già kia tra tấn nó hai ngày, có sự đối lập thì con nhóc ngu ngốc đó sẽ quay về quỳ xuống xin lỗi bà ta.

Không ngờ con nhóc kia lại thật sự làm như những gì mình đã nói, đột nhiên tỉnh ngộ. Bà già kia khóc lóc kể lể, loại bỏ những lời nói khoa trương trong đó, đối mặt với ba người nhà họ Tằng, cho dù là bà ta có mặt ở đó thì cũng không thể ứng đối một cách nhanh nhẹn và tàn nhẫn như vậy.

Tôn Giai Chi đột nhiên ý thức được bà ta đã không khống chế được con nhóc kia nữa.

Với những người đã không nằm trong tầm tay của mình, bà ta cũng không cần tốn công sức để giành lại nữa, bà ta lập tức muốn gả nó đi xa, cho dù bà già kia không nhắc đến kẻ điên nhà họ Lưu, bà ta cũng sẽ tìm cho nó một kẻ ngốc, người què, nát rượu.

Con nhóc đó sinh ra là để chịu khổ, lúc sống phải chịu khổ, lúc chết rồi bà ta cũng phải tìm người nguyền rủa nó xuống tận 18 tầng địa ngục.

Tôn Giai Chi nhớ đến chuyện cũ, cả đêm không thể ngủ được, trời còn chưa sáng đã đánh thức chồng mình, nói: “Mùa hè phải dậy sớm đi làm, nếu đến muộn bị mọi người nhìn thấy thì không hay đâu, ông vẫn nên đi làm sớm đi. Việc làm thủ tục xuất viện thì ông cũng không cần phải lo, để cho đại đội trưởng làm, ông trực tiếp dẫn người đi là được.”

Tằng Phúc Quý luôn nghe lời bà ta, lập tức đứng dậy, đẩy chiếc xe kéo của nhà mình, bên trên bỏ thêm hai cái bao tải rách, bước nhanh đi về phía bệnh viện mỏ vàng của huyện An Khang.

Mỏ vàng nằm ở phía tây của huyện, tốc độ chân của Tằng Phúc Quý rất nhanh, lúc ông ta đến nơi thì trời vẫn còn chưa sáng, người các cổng nghe ông ta đến đón con gái về nhà, cũng không hỏi nhiều lập tức cho qua. Những người không muốn trì hoãn việc kiếm điểm công thường đi từ rất sớm, mọi người cũng đã thấy nhiều trường hợp như vậy rồi.

Trên hành lang không có ai, y tá trực ban đang ngủ ở trong phòng, lúc đến trước cửa phòng bệnh 110, Tằng Phúc Quý mới bị cản trở vì cửa bị khóa nên ông ta không vào trong được.

Lúc Tằng Yến Ni ngủ cũng rất cảnh giác, nghe được tiếng gõ cửa, cô lập tức tỉnh lại.

“Yến Ni, nhanh mở cửa, cha đến đón con về nhà.” Tằng Phúc Quý kiềm chế tính tình, nhỏ giọng gọi cửa.

Cơ thể này khi nghe thấy giọng nói quen thuộc lập tức phản xạ có điều kiện, trong lòng nảy sinh ra sự sợ hãi, khoé miệng Tằng Yến Ni nhếch lên một nụ cười lạnh: Tằng Phúc Quý, ông giỏi lắm!

Lại định làm gì nữa đây? Đuổi người này lại đến người khác à.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp