"Không phải cậu gửi tin nhắn nói hôm nào tới lấy sao?"

Tô Tuyết Nhã ăn cơm trưa xong, từ nhà ăn một đường đi lên lầu, còn chưa vào văn phòng liền nhìn thấy người đang đứng tại chỗ, không khỏi kinh ngạc nói.

Nhưng nàng sớm ý thức được vấn đề, ngay cả khi thoạt nhìn người trước mặt vẫn giống như mọi khi.

Tô Tuyết Nhã cầm chìa khóa mở cửa văn phòng, để cô đi vào, đóng cửa trước, sau đó đi rót cho cô một cốc nước ấm.

Du An Lý bình tĩnh cầm lấy chiếc cốc giấy, cảm ơn một tiếng.

Tô Tuyết Nhã thở dài, vuốt phẳng áo blouse trắng ngồi xuống sô pha, nhìn cô nói: “Muốn xem báo cáo khám sức khỏe bây giờ luôn sao?”

“Kết quả nghe tới có vẻ không tốt lắm.” Du An Lý nhìn cốc nước ấm, sương mù bay ra làm mờ mịt đôi mắt nâu đen của cô, nhưng ngữ khí vẫn không đau không ngứa.

Tô Tuyết Nhã biết cô đã quen, dù sao bệnh tình lặp đi lặp lại đối với cô là chuyện bình thường.

Nhưng hiện tại thời cơ rất không thích hợp.

"Có lẽ trước khi xem kết quả báo cáo, chúng ta nên tán gẫu một chút.”

Tô Tuyết Nhã dùng biểu tình nhẹ nhàng cùng ngữ khí thoải mái, phá vỡ bầu không khí nặng nề trong văn phòng.

Du An Lý nhìn nàng, trả lời một câu, “Muốn thêm phí tăng ca không?”

“Đương nhiên, hiện tại là giờ nghỉ trưa của tớ a.”

Du An Lý nhấp một ngụm nước ấm trong cốc giấy, sau đó đặt cốc giấy lên bàn trà, thân thể dựa về phía sau, bước vào trạng thái khám chữa bệnh.

Tô Tuyết Nhã nghĩ đến một số dữ liệu nổi bật trong báo cáo, tâm tình cũng không thoải mái, nhưng trên mặt nàng không lộ ra bất kỳ manh mối nào.

- -- kỳ thực điểm này là nhờ nữ nhân trước mặt, ai có thể nghĩ tới, đường đường làm bác sĩ cũng có thể học được gì đó từ bệnh nhân đâu?

Giống như trước đây vậy, dùng nói chuyện phiếm thông thường làm đầu vào, Tô Tuyết Nhã đã sớm phát hiện ra trạng thái của cô nói chung không tệ.

Trong trạng thái này, các phương pháp thông thường không còn tác dụng, cho nên nàng từ bỏ lãng phí thời gian tán gẫu, trực tiếp đi vào chính đề.

"Có thể cho tớ biết một số chuyện xui xẻo gần đây cậu gặp phải không?”

“Chuyện xui xẻo" là ám hiệu hai người đặt ra, dùng để chỉ một số hành vi cực đoan nhất định, như vậy sẽ giảm bớt rất nhiều áp lực, giúp đối phương dễ dàng bày tỏ hơn.

Trước đó Tô Tuyết Nhã cũng không lo lắng nữ nhân trước mặt sẽ làm ra hành vi cực đoan gì, bởi vì đây là nữ nhân có khả năng khống chế mạnh hơn đại đa số người trên thế giới, bất cứ lúc nào cũng không quên kỷ luật của bản thân.

Lý trí đã trợ giúp cô, cho phép cô sống trong trạng thái bình thường nhất cho đến bây giờ, nhưng cùng lúc đó, phần lý trí này cũng là một trong những thủ phạm khiến cô biến thành dáng vẻ này.

Người quá lý trí, thường sẽ quên trút bỏ những thứ “bên trong".

Trước khi về nước, Tô Tuyết Nhã đã nhiều lần đối mặt với trạng thái tồi tệ nhất của cô.

Nhưng trong trạng thái đó, cô không khác gì một người bình thường, hành vi cực đoạn duy nhất chỉ là ứng đối tiêu cực với trị liệu, không uống thuốc cũng không ngủ, thậm chí còn không nhớ ăn uống, chỉ nhớ tới công việc.

Giống như một khi cô ngừng làm việc, cuộc sống của cô cũng sẽ kết thúc.

Sau khi về nước, kinh nghiệm trước đây liền không áp dụng được, Tô Tuyết Nhã cảm thấy chuyện nàng lo lắng cuối cùng vẫn sẽ xảy ra, vì thế nàng phải chuẩn bị trước.

Du An Lý thoải mái dựa vào sô pha, tấm rèm đối diện mở hờ, ánh nắng vừa lúc chiếu vào cằm cô, chia đôi khuôn mặt của cô trong bóng tối.

Kỳ thực không cần trả lời cô cũng biết rất rõ lời này, bởi vì một khi trả lời sẽ liền nhận được phản hồi không như ý.

Nhưng Du An Lý mở nửa mắt, ngữ khí vẫn tùy ý như cũ nói, "Tôi đã lấy trộm hộ chiếu của em ấy, đổi mật khẩu thẻ lương, sau đó khóa trong tủ cùng với chứng minh thư, cuối cùng ném chìa khóa đi."

Tô Tuyết Nhã nhìn cô một lúc lâu, nỗ lực dùng biểu tình tự nhiên nhất, tiếp tục hỏi "Bước tiếp theo cậu tính toán thế nào?"

Du An Lý giơ tay phải lên, tựa trên tay vịn của ghế sô pha, chậm rãi trả lời: "Làm cho em ấy từ bỏ công việc, để em ấy ở nhà làm những chuyện muốn làm."

"Chỉ cần ở nhà sao?" Tô Tuyết Nhã bắt được từ ngữ mấu chốt.

Du An Lý không nói gì, dùng im lặng đáp lại nàng.

Cả người Tô Tuyết Nhã phát lạnh, biểu tình trên mặt suýt chút nữa sụp đổ.

Nếu không rõ bệnh tình của người này, hiện tại nàng liền trực tiếp gọi cho cảnh sát, thuận tiện bảo cô gái kia chạy trốn qua đêm, càng xa càng tốt.

Nhưng nàng là bác sĩ chuyên nghiệp, người trước mặt nàng có thỏa thuận hợp đồng hợp pháp, trước đó còn dùng một bữa cơm lấy cớ để gặp cô gái kia, còn tính trong phạm vi trị liệu, nàng không thể làm những việc khác, cho dù là liên hệ riêng tư hay tiết lộ thông tin của bệnh nhân.

Huống chi ---

Tô Tuyết Nhã hít sâu một hơi, trấn tĩnh bản thân một chút, tạm thời bỏ qua suy nghĩ của người ngoài cuộc, chỉ nhìn vấn đề dưới góc độ của một bác sĩ.

Sau vài giây thay đổi tâm thái, Tô Tuyết Nhã ý thức được nàng vẫn nguyện ý tin tưởng người này.

Năng lực tự khống chế của cô, lý trí của cô, còn có nguyên tắc cùng điểm mấu chốt của cô.

Chưa bao giờ lệch khỏi quỹ đạo.

Cuộc trò chuyện lâm thời này kéo dài đến hơn bốn giờ chiều.

Tô Tuyết Nhã đã kiệt quệ cả về thể chất lẫn tinh thần, nhưng nàng vẫn buộc mình phải lên tinh thần, dùng thêm trạng thái thận trọng để khuyên bảo bệnh nhân khó giải quyết nhất trong sự nghiệp của mình.

"... Cho nên tớ nghĩ, dựa trên kết quả của báo cáo này, cũng như trạng thái cùng hành vi hiện tại của cậu, cách tốt nhất là ---"

Mặt trời đã sắp xuống núi, ánh sáng mặt trời bên ngoài cửa sổ đang tiến tới màu của hoàng hôn, làm nữ nhân trước mặt được phủ lên một tầng nhu hòa.

Nhưng lại không thể che giấu suy tàn bên trong nội tâm.

Tô Tuyết Nhã có chút thương cảm nghĩ, nhưng vẫn nghiêm túc nói, "Tạm thời tách khỏi cô ấy."

"... trước đó tớ luôn chẩn bệnh cho cậu vì không có xu hướng công kích, điểm này bao gồm cả chính cậu cùng mọi người. Nhưng hiện tại chuyện hiển nhiên chính là, xuất hiện một ngoại lệ."

"Mọi hành động của cậu đều là nhắm vào cô ấy. Nói cách khác, cô ấy là căn nguyên dẫn đến hành vi cực đoan của cậu, đây là một vòng tuần hoàn ác tính."

"Có lẽ cách tốt nhất chính là, bắt đầu lại với cô ấy trong trạng thái khỏe mạnh sau khi thuận lợi kết thúc điều trị, như vậy cũng càng công bằng với cô ấy, không phải sao?"

Du An Lý nhìn màn hình điện thoại, mãi cho đến khi tối đen mới tìm lại thanh âm của mình.

“Em lấy khi nào vậy?”

Thanh âm của cô khàn khàn, trong tiếng hỗn độn ở phòng bếp không quá rõ ràng.

"Hả?"

Tả Nhan đang đứng trước bếp, quay đầu lại, phản ứng một lúc mới nhận ra cô đang nói tới cái gì.

“À, chị nói dấu vân tay a.”

Trên tay Tả Nhan vẫn đang cầm nắp nồi, đưa tay khác lên gãi gãi mặt, trộm nhìn cô một cái mới nhỏ giọng nói: “Tối qua chị ngủ, tôi nắm ngón tay của chị, ngón tay cái bên phải."

Du An Lý đổi tay cầm điện thoại, nhẹ nhàng ấn ngón tay cái, màn hình điện thoại liền được mở khóa.

Tả Nhan quan sát biểu tình của cô, nhưng đáng tiếc là Du An Lý rũ mắt, không thấy rõ cảm xúc trong mắt cô.

Nhưng kỳ thực vẫn lộ ra chút phản ứng a.

Làm cho người ta khẩn trương.

Tả Nhan đang muốn lặng lẽ cúi xuống nhìn mặt Du An Lý thì nghe thấy cô nói: “Nước sôi rồi.”

"Hả? A!"

Tả Nhan nhanh chóng quay lại nhìn nồi, tùy tay đậy nắp nồi, làm ra động tĩnh lớn.

Nàng bận đến mức trong nháy mắt đặt vấn đề ra sau đầu, chuyên tâm lăn lộn trong bếp.

Khi nhớ lại thì cơm tối đã ăn được một nửa rồi.

Vỗn dĩ Tả Nhan muốn hỏi bữa cơm này có hương vị như thế nào, nhưng khi lời này đến trên môi, nhớ tới chuyện này liền bắt đầu thấp thỏm.

- -- Tại sao đến bây giờ nữ nhân này cũng chưa có phản ứng a?

Nàng đã chủ động như vậy, ngay cả khi không đặc biệt cao hứng, cũng không đến mức không có phản ứng gì đi?

Chẳng lẽ còn tức giận?

Tả Nhan muốn vỡ đầu cũng không nghĩ ra câu trả lời, chỉ có thể giả vờ thản nhiên hỏi: “Ăn ngon không?”

Cuối cùng Du An Lý cũng ngẩng đầu lên nhìn nàng một cái, sau đó cầm đũa gắp đậu hà lan xào, bình tĩnh trả lời, "Cũng tạm."

Cũng chỉ là "Cũng tạm."

Mặc dù Tả Nhan biết rõ mình không giỏi nấu ăn, nhưng nàng lại am hiểu bento kiểu Nhật và mì gói hơn --- Cũng tạm, chính là trù nghệ kém.

Nhưng Du An Lý nói như vậy nàng liền không vui.

Đây là bữa cơm sao?

Đây là bữa tối tình yêu a!

Thật là không hiểu phong tình, vô ngữ.

Tả Nhan nhìn động tác Du An Lý hạ đũa, tay mắt lanh lẹ duỗi đũa ra, hung tợn đoạt lấy đồ ăn trên đũa của cô, nhét vào miệng mình, cố ý nhai phát ra tiếng động.

Nếu Mạnh Niên Hoa ngồi ở đây, liền sẽ mở miệng nói nàng ăn cơm không có quy củ.

Nhưng Du An Lý vẫn khí định thần nhàn tiếp tục gắp đồ ăn, giống như không thèm để ý đến hành động khiêu khích ác ý của nàng.

Tả Nhan càng thêm khẩu khí, chuyên môn đối nghịch với cô, thời gian còn lại đều nhìn chằm chằm động tác của cô, Du An Lý gắp cái gì nàng liền đoạt cái đó, cuối cùng một bàn đồ ăn đều vào trong bụng nàng.

Tả Nhan ăn đến no căng bụng.

- -- Đáng giận, tính sai rồi

Sau khi ăn xong, Tả Nhan đếm ngày của mình, hôm nay vừa vặn đến lượt nàng làm việc nhà, lau máy rửa bát cũng là nàng, dọn dẹp phòng bếp cũng là nàng, có thể nói là không vớt được cái chỗ tốt nào, mệt quá độ.

Nàng xoa xoa cái bụng ăn đến tròn vo của mình, cảm giác thịt bụng tăng lên có thể nhìn thấy bằng mắt thường, không khỏi quay đầu liếc nhìn người đang đứng trước cửa sổ sát đất.

Eo kia, chân kia, tỷ lệ cơ thể kia.

Quả thực làm người không có chỗ dung thân.

Tả Nhan bi thương vừa thu dọn phòng bếp vừa bắt đầu nghiêm túc cân nhắc --- có nên chủ động một chút, cho chạy bộ buổi sáng vào lịch trình hay không?

Hiện tại cái gì nàng cũng kém hơn Du An Lý, lúc tuổi còn nhỏ còn có thể tràn đầy tinh lực hơn một chút, hiện tại thể lực cũng bị Du An Lý đè bẹp, đều phân không rõ ai mới là lớn tuổi hơn.

Nhưng chạy bộ buổi sáng quá tra tấn người a.

Tả Nhan không chỉ chán ghét chạy bộ mà còn chán ghét dậy sớm, trở ngại kép sẽ bóp chết mọi tích cực của nàng, kiên trì không được mấy ngày.

Nàng rất tự giác, chỉ đơn giản lấy điện thoại ra, bắt đầu tìm kiếm phương pháp tập thể dục khác, chưa kể phải tập luyện nhiều như thế nào, ít nhất là không nằm sắp ngủ trên giường, như vậy mới có thể đạt được "thành tích mới" mà nàng vẫn luôn tâm tâm niệm niệm.

Tả Nhan nghĩ, lại trộm nhìn Du An Lý.

Người đang đứng cạnh cửa sổ sát đất cũng chỉ đơn giản hoạt động thân thể, Tả Nhan nhìn theo đường cong của bóng dáng kia, trong lòng bỗng nhiên nhanh trí.

"Du An Lý."

Nàng nhô đầu ra khỏi phòng bếp, gọi một tiếng.

Du An Lý nghiêng người nhìn qua, nói: “Làm sao vậy?”

Tả Nhan lộ ra nụ cười lấy lòng, hỏi “Bạn có muốn tập yoga không?”

Du An Lý không cần nhìn nàng nhiều lần cũng có thể biết nàng đang nghĩ gì.

Tả Nhan nhanh chóng bù thêm cho mình. "Mùa đông thực sự quá lạnh, tôi không muốn dậy sớm như vậy, tôi thấy phòng khách thực sự khá rộng, chúng ta dịch đi bàn trà, trải thảm lên, lại mua thêm thảm tập yoga, ở nhà cũng có thể rèn luyện thân thể, thật tốt a."

Du An Lý xoa xoa cổ vai, tùy ý trả lời: "Có thể mua máy chạy bộ."

Tả Nhan gần như phun ra một ngụm máu.

Có tiền cũng không cần đạp hư như vậy a!

Hơn nữa ngươi đạp hư chính là tiền sao? Ngươi đạp hư chính là ta a!

Nàng lập tức giẫm bước nhỏ đi ra khỏi phòng bếp, đi tới trước mặt Du An Lý, vừa khua tay múa chân vừa thuyết phục cô, "Chị xem phòng khách lớn như vậy, mua một chiếc máy chạy bộ chị liền không có vị trí làm việc tốt nhất. Hơn nữa, cách âm không tốt, chúng ta sẽ bị khiếu nại."

Du An Lý mỉm cười, "Buổi tối em kêu lớn tiếng như vậy, cũng không có bị khiếu nại a."

Tả Nhan, "..."

Thật muốn cho cô một quyền.

Tả Nhan cũng có thể nhìn ra nói đạo lý cũng vô dụng.

Loại người như Du An Lý, đừng nghĩ nói đạo lý có thể đánh bại cô, cũng ngàn vạn lần đừng nói logic với cô, cô có thể trực tiếp vòng chết người.

Tả Nhan âm thầm cảnh cáo bản thân, sau đó trực tiếp dùng biện pháp đơn giản cùng thô bạo nhất.

Nàng lao vào trong ngực của Du An Lý, làm cho Du An Lý lùi về phía sau một bước, dựa vào cửa sổ sát đất.

Tả Nhan đã làm qua nhiều chuyện không biết xấu hổ, thêm một chuyện cũng không có gì khác biệt, nàng chui vào chiếc áo lông dê hở cổ của Du An Lý, cái đầu ở trước ngực cô cọ tới cọ lui, đôi tay gắt gao ôm lấy eo cô, để ngừa cho mình không bị đẩy ra.

"Tôi không muốn chạy bộ, ngoại trừ chạy bộ cái gì cũng được, dù thế nào cũng không! chạy! bộ!"

Du An Lý thiếu chút nữa bị nàng tông đến ho khan.

Cùng với động tác này, khi nàng còn nhỏ, cô còn có thể chịu nổi, hiện tại lớn như vậy, cảm giác giống như bế lên, đều rất quá sức.

So với nơi bị tông đau, ở chỗ sâu hơn, đau đớn dưới mô da, giống như bị cơn đau rát này triệt tiêu, bắt đầu chậm rãi lành lại.

Du An Lý ngửi thấy mùi hương của nàng, vẫn là vươn tay ra, ôm nàng vào trong ngực, hai tay gắt gao ôm lấy.

Dựa vào cái gì cô lại muốn buông tay hết lần này đến lần khác?

Tất cả mọi người đều nói cô có hại, chỉ có hại đối với một người, là thương tổn chí mạng.

Sau một thời gian dài, ngay cả bản thân cô cũng cho là như vậy.

Nhưng nếu cô vô hại hoặc thậm chí có giá trị đối với toàn thế giới cùng đối với tất cả mọi người, vậy thì chỉ có duy nhất một người chịu đựng loại có hại kia.

Vậy không phải có nghĩa là, người này xứng đáng sao?

Xứng đáng được nhào vào ngực cô, xứng đáng được ôm cô không buông, xứng đáng chạy không thoát.

“Em muốn mua loại thảm gì?”

Du An Lý nghiêng đầu, da thịt chạm nhau cùng người đang chôn đầu trên hõm vai mình, ngay cả tóc cùngtai đều dán vào nhau.

Tả Nhan liền biết cô mềm lòng, quả nhiên là da mặt dày lợi hại.

Nàng lại cọ tới cọ lui trên người Du An Lý, muộn thanh muộn khí nói: "Muốn mua một cái vừa ấm vừa lông xù xù a."

Người không biết nghe thấy yêu cầu này còn tưởng nàng chuẩn bị ngủ dưới đất.

Du An Lý đưa tay xoa xoa tóc nàng, thuận miệng trả lời: “Vậy mua lông thỏ đi.”

Tả Nhan cảm thấy có cái gì kỳ quái, nhưng nghe ngữ khí của Du An Lý rất bình thường, hơn nữa lông thỏ thực sự rất ấm.

Nàng nghĩ, nhưng ngoài miệng còn làm bộ làm tịch nói: "Mỗi lần mua một cái thảm lông thỏ, sẽ có một con thỏ mất đi sinh mệnh, thỏ đáng yêu như vậy, đương nhiên ăn cay là ngon nhất."

Du An Lý không đồng ý với nửa sau, thuận tiện nhắm vào nửa câu đầu phát biểu một chút, "Phần lớn lông thỏ đều là cắt xuống, chờ mọc ra lại cắt, là chu trình sử dụng tài nguyên hợp lý."

Tả Nhan lắng nghe thanh âm bình tĩnh của cô, trong khi cô không nhìn thấy, lặng lẽ trợn mắt.

- -- Đồ quê mùa, đều không hiểu chuyện cười.

Hệ thống sưởi trong phòng khách đã đủ, sau khi ăn xong cũng đã nửa giờ trôi qua, rất thích hợp vận động thân thể.

Du An Lý quyết định dạy nàng một khóa "Thỏ như thế nào ăn mới ngon."

Đương nhiên Tả Nhan không biết cô đang nghĩ gì, nếu không có thể dùng hai chân thỏ hung hăng kẹp nổ đầu cô.

Lúc này Du An Lý ăn cũng rất kiên nhẫn, thong thả ung dung, tuần tự tiệm tiến, nhưng ngược lại là một loại tra tấn gãi không đúng chỗ ngứa đối với Tả Nhan.

Thân thể của nàng đã sớm quen với Du An Lý từ nhiều năm trước, mặc kệ là không tiết chế cỡ nào, hay là bá đạo cường thế cỡ nào, đều là một loại mức độ khác thỏa mãn khát cầu của Tả Nhan rất nhiều.

Nàng thích Du An Lý lúc này, cởi bỏ lớp mặt nạ "quân tử" bình tĩnh, xé bỏ cái vỏ ôn hòa cùng vô hại, khiến mãnh thú "bên trong" nhảy ra, sau đó dùng móng vuốt sắc nhọn đâm thủng linh hồn của nàng.

Như vậy, hai người liền hoàn toàn thẳng thắn thành khẩn gặp nhau.

“Du An Lý”

Tả Nhan ngẩng đầu lên, mái tóc hỗn độn, đồng thời cau mày vươn tay thăm dò trên không trung, muốn bắt lấy thứ gì đó.

Du An Lý luôn hiểu rõ điểm kiều khí này của nàng, đi lên ôm nàng, sau đó ôn nhu mà hôn nàng.

Tả Nhan nhiệt tình đáp lại, hai tay gắt gao ôm eo cô, vươn lòng bàn tay lên, chậm rãi vuốt ve lưng Du An Lý, dùng nhiệt độ lòng bàn tay chống đỡ.

Chờ đến cảm giác không trọng lượng biến mất, não thiếu oxy mới lấy lại được hô hấp, không khí trở lại miệng, Tả Nhan ôm cổ cô, nhớ tới cảnh tượng đã từng quen thuộc, không khỏi cười ra tiếng.

“Em cười cái gì? ”

Đầu tóc Du An Lý cũng tán loạn, tóc bị dính vào chóp mũi có chút ngứa, nhưng so với cái này càng có thứ trên người làm cô chật vật hơn.

"Chị có nhớ lần đầu tiên chúng ta ở trên ghế số pha không?”

Tả Nhan càng nghĩ càng thấy buồn cười, bầu không khí gần như biến mất vì tiếng cười của nàng.

Du An Lý không nói gì mà nhìn nàng một lúc lâu, chỉ đáp lại "Không nhớ."

"Gạt người, chị vừa mới khẳng định là có nhớ, sau khi xong việc liền tìm cớ để tôi tự giặt vỏ ghế sô pha."

Tả Nhan trực tiếp vạch trần cô.

Du An Lý mặt không đổi sắc nói, "Vốn dĩ hôm nay chính là em làm việc nhà."

"Còn nói chị không nhớ, này không phải rõ ràng có tính toán sao?"

Tả Nhan liền cắn cô một cái, báo thù mối thù trước kia.

Du An Lý cảm thấy nàng không nói lý.

"Ai làm dơ người đó giặt, không phải đã sớm nói rồi sao?”

Tả Nhan vỗ vỗ tay cô, chỉ vào “công cụ phạm tội” này, lớn tiếng nói: “Vừa rồi rõ ràng chính là chị cố ý làm ở nơi này, chính là chị muốn nhìn tôi... ra."

Nói xong lời cuối cùng, thanh âm Tả Nhan càng lúc càng nhỏ.

Không có cách nào, dù có da mặt dày đến đâu, nàng cũng thật sự không thể nói ra lời kia.

Du An Lý khôi phục tinh lực, cũng không thể ở trong không gian tràn đầy khí vị này nữa, đơn giản là bế nàng đi vào phòng tắm.

"Chỉ hy vọng đêm nay em không làm ướt giường."

"..."

Nếu có thể liền cho cô một quyền.

Đêm khuya tĩnh lặng, nghe tiếng hít thở trên đỉnh đầu, Tả Nhan từ trong ngực cô nhẹ nhàng trở mình, sau đó lấy điện thoại. Sau khi mở khóa, lập tức bật chế độ ban đêm, giảm độ sáng.

Nàng tìm kiếm lại tin tức vài ngày trước, đọc kỹ toàn bộ bài báo, tìm thấy một vài từ ngữ mấu chốt.

Sau khi tính toán thời gian, Tả Nhan liền có thể thăm dò hành trình của Tả Tăng Nhạc.

Nàng hiểu thói quen của Tả Tăng Nhạc khi đi công tác, vừa xuống đất liền làm việc, xong việc liền về nhà hoặc đi đến đích tiếp theo, tuyệt đối không ở nửa ngày, nếu không sẽ phải đối mặt với rất nhiều xã giao lại khó thoát thân.

Nếu bài báo này đưa tin chính xác, lẽ ra sáng hôm qua Tả Tăng Nhạc đã rời đi, tại sao hôm nay lại xuất hiện ở đồn cảnh sát?

Vẫn là đồn cảnh sát ở hai khu vực pháp lý cách xa nơi nàng làm việc.

Nàng chân trước rời khỏi đồn cảnh sát, Tả Tăng Nhạc theo sau đi ra, có phải ông cũng thấy nàng hay không?

Tả Nhan cầm điện thoại thật lâu, trong tâm trí đã có rất nhiều câu hỏi lộn xộn, khiến đại não nàng rất khó duy trì thanh tỉnh.

Nàng cứ như vậy tâm loạn như ma mà chìm vào giấc ngủ.

Tiếng nhẹ nhàng hít thở hết đợt này đến đợt khác, kéo dài rất lâu.

Du An Lý giơ tay, nhẹ nhàng lấy điện thoại từ trong lòng bàn tay nàng, đặt ở bên cạnh gối.

Sau đó cô lại đặt tay lên eo người đang trong ngực mình.

Nửa đêm cứ ôm nàng như vậy, thanh tỉnh chờ bình minh.

Đêm nay, Tả Nhan có một giấc mơ rối tung rối mù.

Trong mộng chốc lát, Lý Minh Minh bị nàng mắng đến phun máu chó đầy đầu, đỏ cả mắt rời đi. Trong một lúc, Tả Tăng Nhạc đưa lưng về phía nàng, cho dù nàng nói gì cũng là bộ dáng thờ ơ lạnh nhạt.

Vô số cảnh tượng giống như những hình ảnh rời rạc, vết nứt lan rộng, trở thành đề chính của giấc mơ.

Cuối cùng, trong mơ nàng quỳ xuống đường mưa, gục mặt xuống đường bê tông, duỗi tay nhặt chiếc nhẫn trong cống thoát nước, nhưng lại không thể với tới chiếc nhẫn bạc trước mặt.

Nàng vẫn luôn khóc, vẫn luôn khóc, dần dần xung quanh không ít người qua đường dừng lại mồm năm miệng mười nghị luận về nàng.

Nhưng nàng không nghe thấy gì cả, nàng chỉ muốn chạm tới chiếc nhẫn nhỏ cuối cùng lại trở thành vật ký thác duy nhất của nàng.

Đó là đồ vật của cô.

Là một thứ ngập tràn trong mắt cô, lại sắp trở thành hồi ức.

"Trong lòng chị cũng cảm thấy như vậy đúng không? Chị cũng như ba mẹ tôi, đều cảm thấy tôi được việc thì ít, hỏng việc thì nhiều, đều cảm thấy tôi không làm được gì, chỉ biết liên lụy đến chị."

"Nếu chị không cảm thấy như vậy, vậy thì tại sao chị lại muốn vừa lên giường với tôi, vừa thân cận với nam nhân khác? Chị chính là người như vậy, chuyện gì cũng phải chuẩn bị đầy đủ, một đường không thông, còn có rất nhiều đường lui. Dù sao, dù sao tôi cũng chỉ một trong những lựa chọn mà thôi."

"Tùy tiện đi, chị muốn nói thế nào đều được, những lời hay thế nhưng chị quá am hiểu, mọi người đều có thể bị chị lừa, bao gồm cả tôi, cả ba mẹ tôi."

"Chị đã có nhiều lựa chọn như vậy, có nhiều đường lui như vậy, thiếu tôi cũng không khác biệt gì."

"Đừng làm ra bộ dạng vì tôi mà ép dạ cầu toàn, nếu chị muốn đi thì đi sớm một chút đi, không phải năm trước đã liên lạc với trường đại học rồi sao? Không phải đã sớm thi qua rồi sao?"

"Không có người ngăn cản chị, đi đi, đi càng xa càng tốt."

"Bởi vì tôi đã chịu đựng chị đủ rồi, Du An Lý."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play