“Sớm.”

"Sớm, Tôn tỷ."

Tả Nhan gật đầu đáp, đi về phía vị trí của mình ngồi xuống, đặt túi xách và điện thoại sang một bên.

Trương Tiểu Mỹ đang ngồi đối diện cầm gương nhỏ bổ trang, nhìn thấy gương mặt Tả Nhan trong gương, trượt ghế dựa qua, thấp giọng hỏi: "Nghe nói hôm thứ sáu cô xảy ra chuyện, tình huống thế nào? Có bị thương ở đâu không?”

Trương Tiểu Mỹ vốn là người bát quái nhiệt tình nhất công ty, thậm chí là tình huống không biết cụ thể, cũng không có nghĩa là không nói gì với trưởng phòng Lưu.

Mặc dù Du An Lý xin nghỉ phép trên Wechat chỉ nói "dọn nhà", nhưng loại chuyện này rơi vào một nữ nhân sống một mình, rất dễ làm dấy lên một ít tin đồn vớ vẩn.

Đột nhiên Tả Nhan có chút thay đổi ý nghĩ về lãnh đạo của mình, bỏ qua những thứ khác, tính cách của cô trong lĩnh vực này tốt hơn một số nam nhân mà nàng đã gặp.

"Không sao, chỉ là bị trộm đồ, đã bị cảnh sát bắt giữ rồi."

Tả Nhan thản nhiên đáp, vừa bật máy tính vừa nói, chuẩn bị bắt đầu phân loại tài liệu cho buổi họp sáng nay.

Một nhân viên bình thường như nàng giờ lại bận rộn như trở thành trợ lý của Du An Lý, chuyện lớn nhỏ đều là Du An Lý an bài xuống cho nàng, trong mắt người khác liền trở thành "Xui xẻo bị nhằm vào."

Tả Nhan tình nguyện bị bọn họ nghĩ như vậy còn hơn phát hiện những cái "ngớ ngẩn" kia.

Trương Tiểu Mỹ nghe nàng nói lời này, vẻ mặt khiếp sợ một hồi, vội vàng thấp giọng nói: “Sao cô không đổi chỗ khác ở đi, an ninh quá kém rồi.”

“Ừm, tôi đang suy nghĩ, thứ sáu tuần trước có chuyện gì sao?”

Tả Nhan thuận miệng nói cho có lệ, sau đó hỏi cô.

Đây chỉ là thay đổi chủ đề, bởi vì hôm qua nàng đã làm xong những việc bị bỏ qua ở nhà Du An Lý.

Không có cách nào, bên cạnh một người nghiện công việc như Du An Lý, căn bản nàng rất xấu hổ chơi game, chỉ có thể làm việc trong ngày chủ nhật.

Nhưng nghĩ tới chỗ tốt, có thể coi đây là giảm bớt gánh nặng cho thứ Hai.

Trong đầu Trương Tiểu Mỹ căn bản không có hai từ “làm việc”, vừa nghe những lời này trên mặt đều tràn đầy bát quái: “Đúng là có.”

Tả Nhan ngẩng đầu nhìn cô hỏi: “Chuyện gì?”

Trương Tiểu Mỹ nhìn lối vào văn phòng giám đốc, liếc mắt nhìn Tả Nhan, thấp giọng nói: "Lãnh đạo mới của chúng ta mới nhậm chức được một tuần, ngày đầu tiên đến muộn, ngày thứ năm không thể trực tiếp xin nghỉ. Đúng là nữ nhân kiêu ngạo.”

Động tác của Tả Nhan dừng lại.

Đương nhiên nàng biết thứ sáu Du An Lý xin nghỉ phép, bởi vì hai người ngủ cùng giường a.

Trương Tiểu Mỹ nói trọng tâm của câu này là thứ Sáu, nhưng Tả Nhan bị cô nhắc nhở một chuyện khác.

—— Tại sao Du An Lý lại đến muộn vào thời điểm quan trọng như vậy?

Như mọi khi, cuộc họp sáng thứ Hai đầy rẫy suy đồi cùng tử khí trầm trọng.

Có lẽ là do ba ngày không gặp lãnh đạo mới, mọi người trong cả khu văn phòng đã quên giáo huấn trước đó, có người ngủ gà ngủ gật, có người thất thần, có người lén chơi điện thoại.

Du An Lý giống như không nhìn thấy, đơn giản mà rõ ràng giải thích mọi thứ nên nói, sau đó tuyên bố tan họp.

Một nhóm người thưa thớt ra khỏi phòng họp, Tả Nhan vùi đầu thu dọn, tắt máy chiếu.

Trước đây, bọn họ rất ít khi sử dụng máy chiếu trong các cuộc họp, lãnh đạo tùy tiện nói một chút, bọn họ tùy tiện nghe một chút, xong rồi tan họp. Nhưng mà từ lúc Du An Lý đến, các cuộc họp lớn nhỏ đều phải có máy chiếu, cần phải chuẩn bị giấy tài liệu họp khiến mọi người không quen lắm.

Tả Nhan lờ mờ có thể đoán được ý định của Du An Lý - đây là loại nghi lễ ý thức, sẽ khiến mọi người vô thức nghiêm túc.

Nhưng có thể Du An Lý đã đánh giá thấp độ "cá mặn" của nhóm người này, tốc độ chứng nào tật nấy tiến hành quá nhanh.

Nàng nghĩ nghĩ, sau khi tắt máy chiếu, nàng bước ra khỏi phòng họp, đi vào phòng vệ sinh.

Thứ hai tuần trước, kinh nguyệt đến đột ngột, nhưng thời gian khá bình thường, đến tối thứ năm thì kết thúc.

Mấy ngày nay binh hoang mã loạn khiến nàng quên mất ghi thời gian tới kỳ, lúc này mới nhớ ra, Tả Nhan lấy điện thoại ra bấm vào phần mềm điền vào.

Trước giờ nàng không có thói quen này, cộng với việc thích thức khuya chơi game, thời gian luôn không chính xác, bản thân nàng cũng không nhớ nổi lúc nào đến lúc nào đi.

Mãi đến cuối năm ngoái bởi vì làm việc cùng nghỉ ngơi hơi kém nên kinh nguyệt không tới, sau khi uống thuốc hai tháng liên tục, trong lòng Tả Nhan còn sợ hãi, bắt đầu hình thành thói quen ghi lại các chu kỳ để phòng ngừa lại phát sinh loại chuyện này.

Đây chính là lúc nàng chậm rãi học cách chăm sóc bản thân mình.

Mấy năm nay, Tả Nhan rất thụ động, từng ngày từng ngày lặp lại, tựa hồ không có đi về phía trước một chút.

Trong lòng nàng luôn vô thức cảm thấy mình còn trẻ, còn có thể tiêu xài hoang phí nên chưa bao giờ quan tâm đến thân thể, nghĩ như thế nào liền làm như thế đó.

Loại vô thức mơ hồ này kết thúc khi nàng lần đầu tiên đến bệnh viện vào cuối năm ngoái.

Khi bác sĩ điền vào hồ sơ, hỏi nàng: “Bao nhiêu tuổi?”

Ngay lúc đó, Tả Nhan muốn trả lời: “Mười tám tuổi.”

Nhưng ý nghĩ này chỉ vụt qua, thậm chí có thể chưa đến 0,1 giây. Nàng nhanh chóng phản ứng lại, thành thật trả lời: “Hai mươi lăm tuổi.”

Lúc đó, Tả Nhan mờ mịt ý thức được - khoảng cách mười tám tuổi đã đi qua nhiều năm như vậy.

Rõ ràng nàng đã rất nỗ lực thay đổi chính mình, chứng tỏ bản thân, nhưng hóa ra nàng vẫn quay quanh ở chỗ cũ, chưa từng thực sự tiến thêm một bước.

Mười tám tuổi, mười chín tuổi, hai mươi tuổi.

21 tuổi, 22 tuổi, 23 tuổi, 24 tuổi, 25 tuổi.

Khi một đầu đông khác đến, Tả Nhan biết mình sắp tròn 26 tuổi rồi.

Một mình bước đi trên thế giới này, cuối cùng nàng cũng hiểu Du An Lý, dù chỉ là một chút.

Nàng còn lớn tuổi hơn Du An Lý lần đầu gặp mặt, hiện tại Du An Lý đang ở đâu, có chuẩn bị đón mùa đông lạnh giá chưa?

"Thứ Sáu trực tiếp xin nghỉ không tới? Oa, thật trâu bò a."

"Cô phải có lý lịch như ai kia, liền cũng có thể trâu bò như vậy."

"Nói như vậy, nhân gia tới công ty chúng ta tương đương với làm từ thiện. Cũng không biết về sau có tới bộ phận của chúng ta hay không, tôi không muốn mỗi ngày đều họp buổi sáng a."

"Nói không chừng là có, chỉ mong đừng tới."

Tiếng nói chuyện bên ngoài từng chút biến mất, sau khi biến mất hoàn toàn, Tả Nhan mới từ toilet đi ra, đến trước bồn rửa tay, đưa tay lấy nước.

Nước rửa tay của công ty có mùi rất thơm nên Tả Nhan không bao giờ dùng, nàng không thích trên người lưu lại mùi hương quá rõ ràng, đặc biệt là nước hoa.

Năm ngoái, theo đề xuất của các phòng ban, công ty đã lắp đặt máy nước nóng trong các phòng vệ sinh ở mỗi tầng, vào mùa đông, không cần phải vào nhà vệ sinh như bị tra tấn nữa.

Hai tay Tả Nhan ngâm trong nước nóng ấm, thoải mái đến nheo nheo mắt, vừa lơ đãng vừa rửa tay rất lâu.

Điện thoại trong túi rung lên, nàng thu tay về, hong khô dưới máy sấy một lúc, chờ khô mới thò tay vào lấy điện thoại.

Cửa sổ WeChat ở trên màn hình khóa, Tả Nhan nhấp vào xem, lập tức ngẩng đầu nhìn xung quanh, sau khi xác nhận không có ai, nàng cúi đầu mở hộp thoại.

Bản ghi ở trên cùng của giao diện là gói tập tin được gửi đến từ bên kia, ở giữa là giọng nói đã thu hồi nhưng không được trả lời, nhìn đến nơi này biểu tình Tả Nhan dừng một chút, tầm mắt đi xuống.

"Mỗi ngày em đến công ty đi vệ sinh sẽ được trả tiền sao?"

Tả Nhan: "..."

Nàng gõ cộc cộc trên bàn phím điện thoại, chuẩn bị trả lời, một tin nhắn khác hiện lên ở phía đối diện.

“Đến văn phòng tôi một chuyến.”

Tin nhắn của Tả Nhan vẫn cứ ở trong khung, nàng “tsk” một tiếng, xóa dòng chữ trong khung, cầm điện thoại bước ra, đi thẳng đến văn phòng của Du An Lý.

Chỉ trong một tuần, số lần nàng đi còn nhiều hơn số lần ba năm qua cộng lại.

Tả Nhan thầm nghĩ trong lòng, nhưng thần sắc trên mặt vẫn như thường, nàng dừng lại ở cửa phòng, gõ cửa.

Sau khi bên trong có phản hồi, nàng đẩy cửa đi vào.

Du An Lý đang ngồi sau bàn làm việc, chăm chú nhìn vào màn hình máy tính.

Tả Nhan không khỏi liếc nhìn cằm của cô - vết răng sáng nay nhìn không rõ ràng lắm, nhưng nhìn gần vẫn có thể nhìn thấy, cho nên hôm nay Du An Lý trang điểm đậm hơn bình thường một chút, dùng kem che khuyết điểm che bớt dấu vết.

Hôm nay, cô buộc lên mái tóc dài xoăn, buộc đơn giản thành đuôi ngựa, để lộ đôi tai cùng chiếc cổ tinh tế.

Tóc ở trán xõa xuống một chút, tăng thêm một chút tùy ý cùng tự nhiên.

Chiếc áo khoác màu nâu nhạt mà cô mặc ra cửa được treo trên giá áo bên cạnh, trên người chỉ có một chiếc áo len mỏng cổ cao, chiếc quần jean xanh đậm, một đôi bốt màu đen, thiếu trang trọng so với vài ngày trước một chút.

Cộng với khuôn mặt không thể nhìn ra tuổi, chắc hẳn sẽ chẳng ai tin được tuổi thật của cô.

Tầm mắt của Tả Nhan quét qua đôi chân dưới mặt bàn kính, thứ đầu tiên xuất hiện trong đầu nàng là cảnh tượng trên ghế sô pha ngày hôm kia, không cẩn thận quên thu lại tầm mắt.

Du An Lý không ngẩng đầu lên, nói: “Lau nước miếng đi.”

Tả Nhan định thần lại, cho cô ánh mắt xem thường.

"Còn cho rằng tôi sẽ bị lừa sao? Là trò cũ của nhiều năm trước rồi."

Nàng thập phần mang mối thù đáp lại lời Du An Lý.

Sau đó Du An Lý giương mắt nhìn sang, ngả người ra sau, chuyển động ròng rọc ghế từ mặt bàn lui ra, rời đi gần hết không gian.

Tả Nhan cảnh giác, hiện tại nàng chính là mang theo thành kiến nhìn Du An Lý, cho nên sẽ không xem nhẹ mọi hành động của Du An Lý.

Nhìn thấy tư thế này, Tả Nhan bất động thanh sắc lùi lại một bước.

Du An Lý không chút để ý, thần thái thả lỏng dựa lưng vào ghế, nhìn nàng nói: “Trưởng phòng Lưu sắp thuê trợ lý khác cho tôi.”

Tả Nhan dừng lại, bĩu môi đáp: “Chuyện này không quá tốt, này khác nào để ông ta nhúng mũi vào."

Du An Lý gật đầu nói, "Tôi cũng cảm thấy như vậy."

Nhưng Tả Nhan lại bị lời này làm cho cảm thấy có chút kỳ quái.

Du An Lý nhìn biểu tình của nàng, sau khi thưởng thức đủ rồi liền chậm rãi nói: "Nhưng nếu tuyển thêm một người sẽ phải trả thêm tiền lương. Nếu trợ lý có đủ năng lực, có thể phải tiết kiệm những chi phí không cần thiết. Có thể sa thải một nhân viên không có nhiều công dụng lắm."

Tả Nhan: "...?"

Du An Lý tỏ vẻ trầm ngâm, nhìn nàng hỏi: "Trong bộ phận của chúng ta có nhân viên nào như vậy không? Ví dụ như khả năng làm việc cùng trợ lý không khác nhau, loại có thể tùy thời thay thế được. Chờ trợ lý được tuyển dụng tới rồi, dứt khoát sa thải là xong."

Tả Nhan bất động thanh sắc đi về phía trước một bước, lại đi về phía trước một bước, cho đến khi cả người đều dán vào cạnh bàn pha lê.

Nàng bình tĩnh trả lời: "Nếu không có loại người này, mọi người đều nỗ lực làm việc, có thể làm những công việc mà trợ lý có thể làm, thực sự không cần thiết phải chi ra một phần."

Du An Lý không tỏ ý kiến nhìn nàng, không trả lời.

Tả Nhan không thể tìm ra ý đồ của cô, bởi vì thời gian bảy năm đã trôi qua, nàng thật sự không dám nghĩ đến trái tim của nữ nhân Du An Lý này đen tối đến mức nào.

Loại trầm mặc lúc này quá làm người sợ hãi, Tả Nhan nghĩ đến cảnh tượng thê thảm sau khi mất việc, cuối cùng nghiến răng xoa bàn làm việc rồi từ từ tiến lại gần Du An Lý.

Du An Lý nhìn nàng một lúc cũng không có phản ứng gì.

Tả Nhan định dán vào cô, nhưng khi nhìn thấy biểu hiện của cô, nàng bỗng nhiên tức giận.

Nàng cúi người xuống dán lên Du An Lý, nhìn vào đôi mắt kia nhưng không thể nhìn thấy cái gì, nghiến răng nghiến lợi mà thấp giọng nói: "Chị có thể đừng chơi tôi trong công ty hay không, phân rõ công tư có được hay không?"

Du An Lý có chút hứng thú với nửa câu đầu, nhưng cô lại trực tiếp trả lời câu hỏi thứ hai.

“Nếu phải phân rõ công tư, vậy thì ngày đầu tiên đi làm tôi đã đưa em vào danh sách sa thải, mà không phải chờ tới bây giờ.”

Du An Lý nói thật.

Nhưng lại sự thật là khó nghe nhất, Tả Nhan đã choáng váng trước "đối đãi đặc biệt" của Du An Lý trong tuần qua. Sau khi gặp lại, đây là lần đầu tiên nàng nghe thấy những lời nhận xét thẳng thắn cùng không khoan nhượng như vậy.

Ngay cả khi Tả Nhan hiểu rõ đây là sự thật, vậy cũng là lý do chính khiến trước kia nàng sợ lãnh đạo mới đến công ty, nhưng lại không thể không khó chịu.

—— Nàng đã bị người mình để ý nhất phủ nhận.

Lúc này Du An Lý cũng không an ủi nàng, thậm chí còn tiếp tục nói ra sự thật chói tai.

"Tôi không biết vì sao em an ổn làm trong công ty đến ba năm, có lẽ là giám đốc cũ tương đối bận tâm đến cảm tình, nhưng tôi không phải loại tính cách này - điểm này tôi nghĩ em rõ ràng hơn bọn họ."

Tả Nhan chậm rãi đứng thẳng dậy, mở ra khoảng cách giữa hai người.

Nàng trầm mặc lắng nghe, không phản bác một chữ.

Du An Lý nhìn nàng, vẫn luôn nghiêm túc chuyên chú nhìn nàng.

"Nếu tôi cần tuyển người để hoàn thành mọi công việc, để tiến độ của mỗi dự án ổn định cùng thuận lợi, vậy thì việc đầu tiên tôi làm sau khi tuyển đủ người chính là sa thải những người không thể hoàn thành nhiệm vụ."

Du An Lý dừng lại, sau đó nói: "Trong phạm vi hợp quy hợp pháp, quả thực tôi có quyền lực này."

Tả Nhan không biết đã bao lâu không bị người trước mặt trực tiếp "giáo huấn."

Sau khi rời khỏi nhà, nàng không tham gia bất kỳ câu lạc bộ hay tổ chức sinh viên nào trong suốt 4 năm đại học, chỉ đắm mình trong thế giới của riêng mình, tránh mọi hoạt động xã hội.

Sau khi đi làm, không mất quá nhiều thời gian tìm ra quy luật sinh tồn nơi công sở, không ra mặt, không thù oán với ai, khi cần thiết cũng phải chịu thiệt thòi một chút.

Nàng không bao giờ phủ nhận tồn tại cảm tình của vị lãnh đạo trước, cũng tránh mọi cơ hội cùng nguy hiểm.

Đã lâu Tả Nhan không nghe thấy những lời chói tai như vậy, bởi vì không ai quan tâm nàng làm tốt hay không, dù sao, nàng cũng chỉ là một nhân viên nhỏ.

Tả Nhan biết bây giờ nàng còn xấu hổ hơn cái gọi là không thoải mái.

Trước khi rời văn phòng, cuối cùng Du An Lý nói với nàng: "Trước khi tuyển trợ lý, em phải cho tôi thấy năng lực của em, nếu không tôi sẽ phân rõ công tư như em đã yêu cầu." 

Tả Nhan không quay đầu lại mà rời khỏi văn phòng của Du An Lý, trở lại chỗ ngồi của mình.

Tiếng ồn ào trong khu văn phòng vì bộ dáng nàng vùi đầu đi ra mà yên tĩnh một chút, Trương Tiểu Mỹ bất an dựa vào, nhỏ giọng hỏi: “Bị giáo huấn sao?”

Tả Nhan điều chỉnh lại biểu cảm, thản nhiên đáp: “Làm việc đi, ngày tháng hiện tại không được vô tư như trước nữa.”

Trương Tiểu Mỹ nghe vậy tuyệt vọng thở dài, quay người lại, gõ máy tính trước mặt.

Chiều thứ hai, cả bộ phận im ắng đến lạ thường.

Không ai muốn người xui xẻo thứ hai là mình, người chơi điện thoại không còn chơi nữa, người thường xuyên lui tới phòng trà tán gẫu cũng thành thật, một đám người toàn giả vờ làm người bận rộn, buổi trưa cũng nâng mông khỏi chỗ ngồi.

Nhờ vậy, tiến độ trong ngày này nhanh chưa từng có, thậm chí khi bất ngờ được an bài công việc mới cũng không làm nhóm người này ở tăng ca.

——Có thể thấy giới hạn của con người có thể liên tục được mở rộng.

Tả Nhan hoàn thành mọi công việc đúng hạn trước khi tan tầm.

Bởi vì thời điểm tan tầm còn sớm, Tả Nhan không có lao lực bắt tàu điện ngầm trở về nhà trước giờ cao điểm của ca làm buổi tối.

Nàng ra khỏi thang máy, đi lang thang trên hành lang một lúc, cuối cùng cũng chậm rãi bước đến cửa nhà.

Nhưng mà, lục tìm trong túi một hồi, Tả Nhan không tìm thấy chìa khóa nhà mình mà lại tìm thấy chìa khóa nhà bên cạnh.

Nàng phải chấp nhận sự thật là chìa khóa nhà nàng vẫn nằm trên tủ giày của nhà Du An Lý.

Tả Nhan nhớ tới lúc tan tầm còn quá sớm, phỏng chừng Du An Lý vẫn chưa trở về, xoay người trở lại cửa có giám sát, cầm chìa khóa mở cửa.

Nàng định tìm chìa khóa rồi rời đi, nhưng khi mở cửa ra, nàng nhìn thấy đôi ủng ngắn màu đen ở hành lang.

Nghe thấy tiếng mở cửa, người đứng trước tủ lạnh nhìn lại, hỏi: “Ớt xanh xào hay ớt ngọt?”

Tả Nhan không hài lòng với bộ dáng không có chuyện gì xảy ra của của cô, nhưng nàng biết mình đuối lý nên không thể nói bất cứ cái gì.

Chỉ là ai cũng đều biết sự thật này, nhưng không ai muốn thực hiện trên người của mình.

Tả Nhan đang đứng trên hành lang, đi cũng không được, cuối cùng chỉ có thể im lặng hờn dỗi.

Du An Lý đóng tủ lạnh bước ra khỏi bếp.

Cô vẫn đang mặc áo khoác, rõ ràng là cũng không về sớm hơn Tả Nhan bao lâu.

Nhìn thấy người phát ngốc ở cửa, Du An Lý đi tới quơ tay trước mặt nàng.

"Mở cửa làm gì? Để máy sưởi của tôi bay ra hết rồi."

Cô nói, cúi người trước mặt Tả Nhan, đưa tay đóng cửa sau lưng nàng.

Mùi hương quen thuộc xộc vào mũi, Tả Nhan cảm thấy có chút ngứa ngáy khó thở.

Du An Lý không lui ra khoảng cách mà cúi đầu xuống nhìn nàng.

Khoảng cách giữa hai người gần như vậy, nhưng trước sau lại không thể đối diện tầm mắt.

Con người vẫn thay đổi, Du An Lý không khỏi nghĩ.

Ít nhất trước đây, lúc nàng tức giận sẽ không bao giờ buồn chán như vậy, nhất định sẽ nháo cho đến khi mọi người nhìn ra là nàng tức giận, đi dỗ nàng mới được.

Dỗ hai câu đơn giản thôi còn chưa đủ, còn phải “cắt đất đền tiền” cùng ký “điều khoản không công bằng” chỉ có nàng thu lợi, như vậy mới có thể nguôi giận.

Nhưng mà, nhìn nàng hiện tại, Du An Lý thà rằng nàng giống như trước đây.

Cho nên Du An Lý duỗi tay trêu chọc nàng, dùng hai ngón tay véo véo vành tai mềm mại hồng nhuận kia.

"Em ăn ớt xanh hay ớt ngọt? Xào chung với nhau cũng được, song ớt tuyệt đại."

Tả Nhan bị đầu củ cải này chọc cho tức, đưa tay hất ngón tay đang nhéo tai mình.

"Đừng động vào tôi," Nàng nói, đi qua mà không quay đầu lại.

Du An Lý nhịn xuống ý cười - nếu hiện tại cô cười phá ra, có thể ngọn núi lửa này sẽ phun trào.

“Về đến nhà sao vẫn luôn ủ rũ không vui như vậy? Có chuyện gì sao?”

Du An Lý mang vẻ mặt tự nhiên hỏi, giống như cô thực sự không biết.

Tả Nhan không nhịn được nữa mà nhìn về phía cô, tức giận nói: "Chị có thể đừng diễn nữa được không? Muốn tôi thưởng giải thưởng Hoa Đỉnh cho chị sao? Nói nhiều lời khó nghe như vậy còn tới hỏi tôi có chuyện gì sao, chị nghĩ tính tình tôi rất không tốt có phải không?"

Nàng nói rất nhiều, một câu tức giận hơn một câu, có thể nói chính là bộc phát.

Du An Lý chờ nàng phát tiết xong, sau đó mới bình tĩnh nói: "Không phải em nói là phân rõ công tư sao? Chuyện công việc đem về nhà làm gì."

Tả Nhan nghe thấy bốn chữ này càng tức giận, hét vào mặt cô: “Phân cái rắm!”

Du An Lý gật gật đầu, trả lời: “Được, vậy không phân.”

Cô sửa miệng nhanh như vậy, ngược lại làm Tả Nhan sửng sốt, cảm xúc kịch liệt phập phồng trong lồng ngực bình tĩnh lại một chút.

Du An Lý giơ tay trấn an nàng, đi theo sau lưng nàng, vỗ về, vuốt ve.

Tả Nhan không ngốc, chỉ là nàng dễ dàng bị cảm xúc của Du An Lý ảnh hưởng, hiện tại  bình tĩnh lại, nàng mới biết ý đồ thực sự của Du An Lý.

“Chị thật quá đáng.” Hai mắt đỏ bừng vì tức giận, nghẹn ngào lên án cô.

Du An Lý không phủ nhận, chỉ nói: “Tôi không ngại cho em bất kỳ đãi ngộ đặc biệt nào, nhưng tôi không thể khiến em cảm thấy, bởi vì em có thể có loại đãi ngộ đặc biệt này liền kê cao gối mà ngủ."

Tả Nhan không thể không phản bác: "Tôi còn không nghĩ tới chuyện này, đều là chị muốn cho tôi, tôi chủ động muốn sao?"

Du An Lý bình tĩnh hỏi lại, "Chẳng lẽ không phải vì em phát hiện giám đốc mới là tôi, liền để cho chính mình tiêu cực ứng phó công việc sao? Đừng nói những nhiệm vụ em đã hoàn thành, nếu tôi không áp đặt cho em, có thể mỗi ngày em đến công ty chỉ để chơi máy tính thôi."

Tả Nhan bị nói trúng tâm tư, mặt đột nhiên trở nên đỏ bừng, tai cũng bỏng rát.

“Em giống như cảm thấy có tôi ở công ty em liền có thể an tâm.”

Du An Lý hạ giọng, dùng ngữ khí có chút ôn hòa.

“Mặc dù tôi rất cao hứng vì em có thể an tâm như vậy, nhưng tôi không hy vọng em đem tất cả lợi thế của mình đè lên trên đầu người khác.”

“Nếu như em không phải là Tả Nhan, tôi thật sự đã sa thải em từ ngày đầu tiên rồi.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play