Du An Lý mở mắt ra, xoay người ngồi dậy từ trong chăn bông, nhanh chóng đẩy lò sưởi điện đang sáng, đá vào góc tường.

Tấm chiếu tatami chìm trong bóng tối, cô chỉ kịp dùng chăn che cho Tả Nhan, cánh cửa sắt cũng đã phát ra tiếng kêu cót két, bị nhẹ nhàng đẩy ra từ bên ngoài.

Gió lạnh bên ngoài lập tức tràn vào, lạnh đến cơ thể run lập cập, mùi rượu nồng nặc hòa quyện trong gió.

Du An Lý bất động thanh sắc chậm rãi dựa vào tường, cánh cửa sắt từ từ bị đẩy ra, một bóng người béo lùn đứng ở cửa, đầu hướng về phía góc tường nơi có lò sưởi điện, giống như đang nhìn hoàn cảnh trong nhà.

Thừa dịp thời điểm này, Du An Lý áp sát vào tường vừa tăng tốc, lặng yên không tiếng động dịch tới một nơi gần cửa đối diện với tấm chiếu tatami.

Cái bóng béo lùn đen kịt tựa hồ đã xác định được vị trí của cô, tay chân nhẹ nhàng bước vào cửa, lại gần thân ảnh đang phồng lên từ chăn bông trên chiếu tatami.

Khi hắn đến gần, Du An Lý chậm rãi đi vòng ra sau cánh cửa nhặt vật nặng nhất, vô thanh vô tức đi tới sau lưng hắn.

Nam nhân béo lùn ừng ực uống rượu, cúi xuống nhấc tấm chăn bông trên chiếu tatami.

Du An Lý nhanh chóng giơ tay đập mạnh về phía sau đầu hắn.

Một tiếng "bóp" trầm vang, nam nhân béo lùn bị đánh đến lảo đảo, bởi vì bước chân phù phiếm mà đảo sang một bên, Du An Lý thở hổn hển rồi lập tức lao tới kéo người trong chăn bông, chuẩn bị kéo nàng ra ngoài.

Một bàn tay đột nhiên túm chặt mắt cá chân của Du An Lý, kéo cô qua, hung hăng quăng ngã xuống sàn.

Du An Lý ngã đến choáng váng, đang muốn lăn ra khỏi sàn thì nam nhân béo lùn đã nhe răng trợn mắt xoay người, cả người hắn đè lên người cô, hai tay hắn hung hăng bóp cổ cô.

Cảm giác hít thở không thông quen thuộc lập tức dâng trào, Du An Lý lặng yên không tiếng động hít một hơi, trong giãy giụa chậm rãi từ bỏ phản kháng.

Khi cả hai tay rời khỏi cổ cô, thời điểm vội vội vàng vàng cởi thắt lưng, Du An Lý nắm bắt cơ hội dùng toàn bộ sức lực đá vào dưới thắt lưng của hắn.

Cuối cùng nam nhân béo lùn kêu thảm thiết, ngã trở lại mặt đất.

Tả Nhan đã thức dậy vào lúc này.

Nàng cảm thấy có thứ gì đó rơi trên mặt đất, đột nhiên ngồi dậy từ trong chăn bông, kinh hồn nhìn căn phòng.

Trong cả căn phòng, chỉ có cái lò sưởi điện trong góc là sáng, nhưng không thể chiếu sáng xung quanh tấm chiếu tatami, tất cả những gì nàng có thể thấy là một bóng đen mơ hồ lăn lộn trên mặt đất.

Cơn buồn ngủ hoàn toàn biến mất sau khi nhìn rõ thân ảnh người kia.

Tiếng hét của nam nhân vừa rồi không phải là mơ!

Tả Nhan sợ tới mức cả người lạnh lẽo, mãn đầu óc chỉ có ý niệm---

Du An Lý đâu?

Du An Lý đang ở đâu?

Du An Lý ngã trên mặt đất đã hoãn lại, dùng tốc độ nhanh nhất bò qua, bò lên tấm tatami, bắt lấy người đang run rẩy.

“Đừng lên tiếng.”

Du An Lý bóp giọng nói nhanh, sau đó cầm lư hương trên mặt đất nhét vào trong tay nàng.

Nam nhân béo lùn đã từ trên mặt đất đứng dậy, hắn không còn cố kỵ đến động tĩnh lớn nhỏ, trực tiếp cầm lấy cái ghế bên cạnh lao tới.

Du An Lý rời khỏi Tả Nhan, chạy vào phạm vi của đèn lò sưởi điện, nam nhân kia lập tức bị dẫn đến, hắn nâng ghế lên cao để đánh cô.

"Chạy đi!"

Du An Lý vội vàng né tránh, trong lúc hỗn loạn lớn tiếng kêu Tả Nhan.

Ghế đập vào bàn một tiếng "loảng xoảng", nam nhân béo lùn cũng nhận ra trong phòng có một người khác, liền ngoái đầu nhìn về phía đó, hô hấp phẫn nộ mà càng trở nên nặng nề.

Tả Nhan phản xạ có điều kiện nghe theo lời Du An Lý, nhanh chóng chạy quanh bức tường, cách xa phạm vi của nam nhân kia tầm, nhìn thấy cánh cửa mở toang ngay trước mặt, nam nhân kia cũng không rảnh lo nàng, Tả Nhan dừng lại, nhìn qua.

Du An Lý đứng trong vầng sáng của lò sưởi điện, cả người chật vật, ngực phập phồng mà thở phì phò, nhưng vẻ mặt vẫn không tìm được chút hoảng sợ.

Nam nhân béo lùn đang cầm ghế lao về phía cô một lần nữa, "bốp" một tiếng, lần này đập xuống sàn bê tông, ghế gỗ vỡ ra từng mảnh.

Du An Lý cũng không khá hơn chút nào, cô tránh được cú đập, nhưng bị vấp phải chăn bông, cô lại ngã xuống đất.

Nam nhân béo lùn vốn đã rất tức giận, hắn trực tiếp túm lấy chân cô hung hăng kéo tới trước mặt, lao vào bóp cổ cô lại dùng sức tát.

Du An Lý bị tát đến nghiêng đầu đi, như trong giây lát mất sức giãy giụa, người kia buông tay ra, run run tiếp tục cởi thắt lưng.

Khi hắn thở hổn hển cởi thắt lưng, cúi người về phía Du An Lý, dùng hai tay kéo quần cô thì một tiếng động trầm vang phát ra từ sau gáy hắn.

Cả người nam nhân chấn động, còn chưa kịp phản ứng thì tiếng động trầm vang lại hạ xuống lần thứ hai.

Du An Lý vẫn chưa nhúc nhích, quay đầu lại từ mặt đất nhìn lên.

Cô gái đứng trong bóng tối không thể nhìn rõ biểu tình, chỉ nắm lấy vật nặng trong tay, một chút lại một chút giơ cao rồi hung hăng hạ xuống, chuẩn xác đáp vào phía sau đầu của nam nhân.

Nam nhân béo lùn đã cắm đầu ngã lăn trên đất, bất tỉnh nhân sự, nhưng nàng giống như không nhìn thấy, nâng lư hương lên, lại chuẩn bị đập xuống.

"Tả Nhan."

Du An Lý ách giọng nói, mở miệng gọi nàng.

Tả Nhan bàng hoàng lấy lại tinh thần, cúi đầu nhìn về phía cô.

Sau khi thấy bộ dáng Du An Lý, nàng liền vứt lư hương trên tay xuống đất, đi tới đỡ Du An Lý lên.

Rõ ràng là đi đỡ người, nhưng tay nàng vẫn không ngừng run rẩy.

“Tôi không sao."

Du An Lý nói, chậm rãi đứng dậy từ trên mặt đất, liếc nhìn nam nhân đầy máu trên mặt đất, bình tĩnh nói: “Em gọi cảnh sát, tôi gọi cấp cứu."

Khi Tả Tăng Nhạc và Mạnh Niên Hoa chạy đến bệnh viện, ánh mắt đầu tiên là nhìn thấy Tả Nhan một thân bê bết máu.

Nàng đang đứng ở hành lang bên ngoài phòng cấp cứu, nhìn chằm chằm vào cánh cửa không chớp mắt, chiếc áo khoác màu đỏ trên người giống như được mặc vội, trên mặt dính máu phá lệ kinh người.

Khi Mạnh Niên Hoa nhìn thấy nàng, hô hấp trong lồng ngực mới thả lỏng một chút, thiếu chút nữa choáng váng mà không đứng vững.

Tả Tăng Nhạc vội vàng đỡ lấy bà, nhưng không nói gì, chỉ lặng lẽ vỗ nhẹ vào lưng bà, lại ôm lấy bả vai bà.

Khi hai người chuẩn bị đi tới đã thấy Tả Nhan chào hỏi, kéo người vừa bước ra ngoài.

Du An Lý đã bôi thuốc xong, trên cổ và mặt đều là băng gạc, Tả Nhan nhìn đến suýt nữa đã rơi nước mắt.

Nàng gắt gao nắm lấy tay Du An Lý không nói được lời nào, ngoại trừ sợ hãi, trong đầu không còn có cái gì, trống rỗng vô cùng, đau đến khó chịu.

Du An Lý chỉ mỉm cười, lại nói với nàng lần nữa, "Tôi thực sự không sao, chỉ là bị thương ngoài da thôi."

Các vết bầm nhìn rất dọa người, nhưng sau khi bôi thuốc, sau đó bồi dưỡng sẽ biến mất, muốn nói người bị thương nặng nhất đương nhiên là người đang phẫu thuật trong phòng mổ.

Nghĩ đến đây, tay phải của Du An Lý vốn chưa được thả ra lại siết chặt một chút.

Người đang kéo cô nhẹ nhàng vuốt ve bàn tay phải đang nắm chặt của cô, tạo cho cô độ ấm nhu hòa, sau đó từng chút rút ngón tay ra.

Nụ cười trên mặt Du An Lý cuối cùng cũng biến mấ, đôi mắt nâu đen lặng lẽ nhìn nàng.

Tả Nhan giống như không hề hay biết, chuyên chú nắm lấy ngón tay cô, bẻ từng đốt ngón tay trắng nõn, cuối cùng cũng nắm được thứ trong lòng bàn tay.

- -- Đó là một cái đinh gỉ, rất dài, dày lại sắc hơn cái đinh thông thường.

Nó bị giữ trong lòng bàn tay quá lâu, tất cả đều là nhiệt độ cơ thể của cô.

Tả Nhan không nói lời nào, một tay cầm đinh sắt, rất tự nhiên đút tay vào túi, tay kia nắm chặt lòng bàn tay trống của cô.

Cho đến khi có tiếng bước chân ngoài hành lang truyền đến.

Khoảnh khắc đầu tiên Du An Lý nghe thấy âm thanh này, cô đã muốn thoát khỏi tay nàng.

Tả Nhan nắm chặt cô không chịu buông ra.

Những dòng nước ngầm đang trào dâng người khác không thể nhìn thấy, ít nhất thoạt nhìn từ mặt ngoài thì hai người vẫn luôn nắm tay đứng tại chỗ, khi quay đầu lại vẻ mặt vẫn bình thường.

Ánh mắt của Mạnh Niên Hoa quét qua khuôn mặt của hai người, sau đó bước nhanh đến trước mặt Du An Lý rồi dừng lại.

Du An Lý cúi đầu định xin lỗi, nhưng lại bị bà ôm vào trong ngực, lời nói trong miệng cũng bị bóp nghẹt.

Mạnh Niên Hoa gắt gao ôm lấy cô, giơ tay vỗ lưng cô vài cái, cuối cùng không nói một lời cho đến khi buông ra.

Du An Lý cũng đã hiểu những gì bà muốn nói.

Lần này Tả Tăng Nhạc là người phá vỡ trầm mặc.

“Ta với Mạnh a di con thực sự không biết cảm tạ con như thế nào mới tốt.”

Ông nói rồi liếc nhìn Tả Nhan bên cạnh, thấy nàng cúi đầu không nói gì mới nói tiếp, “Cụ thể thế nào ta đã nghe các đồng chí ở đồn cảnh sát nói, con yên tâm, chuyện này nhất định sẽ được giải quyết, thúc thúc cũng cần nói lời xin lỗi con..."

Du An Lý không thể nhận được câu này nên phải cắt lời ông, "Tả thúc thúc, việc này không trách ngài, là tôi không không có trí nhớ lâu, một hai phải ở nơi đó, ngài yên tâm, qua tết tôi sẽ tìm nhà mới, sẽ không tái phạm nữa."

Tả Tăng Nhạc không biết phải nói tâm tình hiện tại của mình thế nào.

Bởi vì Du Kỷ, lúc ông đối mặt với Du An Lý đều là tâm tình phức tạp, bởi vì hai mẹ con họ quá giống nhau, tính cách cùng tính tình cũng giống hệt nhau, lại mạnh mẽ, có thể kìm hãm mọi thứ, dễ dàng từ chối nhận sự giúp đỡ từ người khác, cũng không muốn thua thiệt bất cứ ai, cho nên mới ăn nhiều khổ như vậy.

Chỉ cần khéo đưa đẩy hơn một chút, thế tục hơn một chút, với khả năng của hai người này, đã sớm sống một cuộc sống mà cả đời này không ai có thể có được.

Nhưng nếu cứ như vậy thì sẽ không có Du Kỷ đứng ra bênh vực ông mà tự nguyện từ bỏ cơ hội, chứ đừng nói đến có Du An Lý hôm nay.

Tả Tăng Nhạc thở dài.

Cảm xúc khi mới nhận được hung tin đã nguôi ngoai, chỉ còn lại cảm giác vô lực cùng mệt mỏi.

Ông muốn giúp Du An Lý, nhưng sự giúp đỡ của ông là gánh nặng cho Du An Lý, ngay cả công việc dạy kèm cũng là ông cho Du An Lý ít nhiều ưu đã, Du An Lý cũng trả cho ông ít nhiều giá trị, không nợ một phân.

Loại đạo đức này luôn là loại mà Tả Tăng Nhạc đánh giá cao, nhưng ở độ tuổi của ông, không còn là bộc lộ mũi nhọn như thuở ban đầu, sớm đã hiểu đạo lý "Chí cương dễ chiết, thượng thiện nhược thủy."

Có lẽ, sau khi Du An Lý hiểu đạo lý này mới có thể đi được thuận lợi một chút.

Tả Tăng Nhạc nghĩ, nhưng không có cách nào nói với cô.

Suy cho cùng, giao tình giữa hai người chỉ là thân quen hơn người xa lạ một chút mà thôi.

Người hiểu rõ Tả Tăng Nhạc nhất là cha mẹ ông trước hai mươi năm qua, sau hơn hai mươi năm còn lại chính là Mạnh Niên Hoa.

Từ trước đến nay bà không bao giờ thích lên tiếng phản đối, trực tiếp nói: “Tiểu Du, đừng tìm nhà, lát nữa tôi sẽ kêu người giúp con thu dọn đồ đạc, trực tiếp dọn qua."

Nhìn thấy Du An Lý muốn mở miệng từ chối, Mạnh Niên Hoa không cho cô cơ hội, tiếp tục nói "Ta hiểu suy nghĩ của con, nhưng giống như con không muốn thiếu nợ ân tình, ta cũng là người không thích thiếu nợ ân tình. Hôm nay Tả Nhan có thể nguyên vẹn trở về, chúng ta cũng đã nợ con ân tình lớn."

Tả Nhan ngẩng đầu nhìn mẹ mình, biết bà nói lời này chỉ vì để Du An Lý đồng ý. Tuy rằng lời nói không dễ nghe, nhưng đối với Du An Lý lại dùng được.

- -- Không nghĩ tới, Mạnh Niên Hoa cũng hiểu Du An Lý trong phương diện này, còn có thể đúng bệnh hốt thuốc.

Tay Tả Nhan nắm lấy Du An Lý giật giật, thích hợp tại thời điểm này "thêm lửa."

Tả Tăng Nhạc cũng tham gia hàng ngũ thuyết phục: "Con tìm nhà cũng mất một thời gian, sau khi Tả Nhan khai giảng sẽ bắt đầu thi cử, không thể thiếu con, hiện tại giải pháp này là hiệu quả nhất, nếu con thực sự không quen, cũng có thể dọn đến trước rồi từ từ tìm."

Mọi lời nói đều bị chặn lại, Du An Lý lại từ chối lại giống như không biết tốt xấu.

Cuối cùng, cô gật đầu trả lời "Vậy phiền toái Tả thúc thúc Mạnh a di."

Các đồng chí từ đồn cảnh sát đến, tìm Du An Lý để nghiệm thương tích, lúc này Tả Nhan mới miễn cưỡng buông tay cô ra, nhìn cô rời đi.

Sau đó, chỉ còn lại một nhà ba người trên hành lang, Tả Tăng Nhạc vội vàng tránh sang một bên, để lát nữa không lây đến mình.

Tả Nhan cảm thấy sau lưng lạnh toát, sau đó mới nhận ra có một người đang đứng sau lưng mình.

Nàng thành thật quay đầu lại, lấy tay áo lau mặt, đáng thương đối mặt với Mạnh Niên Hoa vô biểu tình nói: “ Mẹ, con lạnh."

Mạnh Niên Hoa nhịn thật lâu mới nhịn được ý muốn kéo lỗ tai nàng.

Lúc nàng lăn lộn nhất khi còn đi học mẫu giáo, bà cũng chưa bao giờ có ý nghĩ này. Không nghĩ tới càng lớn càng không hiểu chuyện, chỉ phát triển chiều cao không phát triển đầu óc, mỗi ngày làm ra chuyện không tâm nhãn.

"Nửa đêm không ngủ lén lút ra ngoài lại không thấy lạnh."

Ngay sau khi Mạnh Niên Hoa nói, Tả Nhan liền biết --- mẹ đã đọc xong điều lệ, một bài tử thần  có uy lực tương tự có đả kích ngang nhau sắp xuất hiện.

Tả Nhan cái khó ló cái khôn vội vàng hỏi, "Lúc hai người ra ngoài, ông bà nội có biết không? Con sẽ đi gọi cho bọn họ, không thể làm cho bọn họ lo lắng a."

Mạnh Niên Hoa cười lạnh, nhìn nàng hỏi, "Con còn biết là quan tâm đến ông bà nội sao? Nếu hôm nay con xảy ra chuyện gì, thân thể của ba con không sao, con còn không biết thân thể của bà nội sao? Nếu bà nội theo con cũng có xảy ra  chuyện gì, ông nội con, ba ba con, ai còn có thể chịu đựng được?"

Tả Nhan đã cúi thấp đầu xuống, biết không tránh khỏi đợt công tâm thuật này, bắt đầu thuần thục nhìn chằm chằm mũi giày của mình.

Sau khi Mạnh Niên Hoa nói xong câu này, sau một lúc cũng chưa mở miệng.

Tả Nhan thận trọng ngước lên nhìn bà, mới phát hiện khóe mắt bà đã đỏ từ lúc nào.

Mọt loại chua chát trước nay chưa từng có, Làm Tả Nhan sững sờ tại chỗ.

Khi lén rời khỏi nhà, căn bản trong đầu Tả Nhan không nghĩ đến bất cứ điều gì khác.

Sau khi nghe những lời của Tả Tăng Nhạc, nàng chợt hiểu tại sao Du An Lý lại ngại đề cập đến chuyện về nhà trong dịp năm mới.

Bởi vì đây không phải là chuyện vui vẻ.

Ngược lại, sau khi nói ra sẽ là chuyện chỉ có làm người thương hại.

Du An Lý không bất cứ ai thương hại, cho nên cô không nói với nàng.

Tả Nhan khổ sở đến mức không ngủ được, lăn lộn trên giường, cuối cùng nảy ra ý nghĩ --- tìm Du An Lý để cùng cô vượt qua đêm lạnh giá này.

Suy nghĩ này hiện lên trong đầu khiến nàng quên không mang theo tiền, sau khi lén ra khỏi nhà, may mắn bắt được xe, thuận lợi chạy tới cửa nhà Du An Lý.

Nhưng lại không nghĩ tới, đêm giao thừa lại không có ai ngoài đường, lỡ nàng không cẩn thận xảy ra chuyện, sẽ làm biết bao người thương tâm.

Hành lang bệnh viện vắng tanh, ngày đầu năm mới, mọi nhà đang say giấc nồng trong niềm vui sum họp, nhưng ông bà cha mẹ lại khiếp sợ vì tùy hứng của nàng.

Tả Nhan hít hít mũi, chậm rãi đi đến trước mặt Mạnh Niên Hoa, vươn tay ôm lấy bà.

Giống như cách đây không lâu bà ôm Du An Lý, dùng tay vỗ nhẹ vào lưng bà, chậm rãi trấn an.

Mạnh Niên Hoa ngẩng đầu, không đẩy nàng ra, cũng không nói chuyện.

“Con biết sai rồi.”

Những lời này, Tả Nhan từ nhỏ đến lớn đều nói, đã trở thành thủ đoạn nàng dùng khi phạm sai lầm.

Chỉ có lần này, nàng cảm thấy rất rõ ràng mình đã làm sai.

Nhưng Tả Nhan không hối hận.

Cho dù nàng có làm lại mười lần, mấy trăm lần thì nàng cũng muốn hôm nay đi tìm Du An Lý.

Cái gì đều không có Du An Lý, nếu một ngày này một mình đối mặt với chuyện như vậy thì sẽ có bao nhiêu đáng sợ a?

Chỉ cần nghĩ đến, trái tim Tả Nhan đã đau đến mức không thở nổi.

Cho nên, nàng gắt gao ôm lấy Mạnh Niên Hoa,  giọt nước mắt nàng đã nhịn xuống cho đến bây giờ cuối cùng đã chảy ra trong vòng tay của mẹ nàng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play