Trương Tiểu Mỹ không nói dối, xác thật trưởng phòng Lưu kêu nàng tới đây nhận tất cả các hóa đơn cho khoản chi tiêu này, thừa dịp bộ phận tài vụ chưa bước vào giai đoạn bận rộn nhất, hôm nay chạy qua đây trước thời gian tan tầm.

Nhưng còn mấy tiếng nữa mới tan tầm, nguyên nhân khiến Trương Tiểu Mỹ đến sớm như vậy chủ yếu là vì chuyện xảy ra đêm qua, hôm nay cân nhắc thế nào cũng cảm thấy không quá thích hợp.

Hôm qua uống rượu cũng không có phản ứng gì, hôm nay vừa tỉnh táo liền cảm thấy chỗ nào không thích hợp đã lộ ra khắp nơi, lúc này liền nhìn thấy tin nhắn của trưởng phòng Lưu trong nhóm, nói Tả Nhan còn chưa tỉnh rượu, để bọn họ xuất phát trở lại thành phố trước.

Cảm giác không khỏe đột nhiên hiện lên trên khuôn mặt, khiến Trương Tiểu Mỹ nhớ lại tất cả những chuyện đã xảy ra trong ngày hôm qua.

Buổi sáng mới đến công ty, cô đã thấy Tả Nhan xuống xe của Du tổng ở bãi đậu xe, lúc đó cô cảm thấy có chút không đúng, nhưng nhìn thoáng qua thì không thấy hai người nói chuyện, chỉ cảm thấy kỳ quái mà thôi.

Tả Nhan nói hai người họ là hàng xóm, buổi sáng đi nhờ xe mà thôi, Trương Tiểu Mỹ liền tin.

Nhưng sau khi đến homestay, Tả Nhan trước tiên chủ động đề nghị muốn chung phòng với Du tổng, sau đó ở trong phòng trì hoãn lâu như vậy, lúc đó Du tổng nói nàng bị tiêu chảy, Trương Tiểu Mỹ cũng tin.

Nhưng Tả Nhan bị tiêu chảy, tại sao Du tổng lại cởi áo khoác? Áo sơ mi đều loạn thành dáng vẻ kia, làm người nhìn đỏ mặt.

Trương Tiểu Mỹ vẫn không thể hiểu chuyện này, vốn đến cổ trấn muốn hỏi thân thể Tả Nhan thế nào, kết quả nàng chạy trốn nhanh, chớp mặt liền không thấy thân ảnh.

Ngay sau đó, nàng được Du tổng đưa đến bệnh viện, đến tối mịt mới về.

Quá kỳ quái, cổ trấn nhiều người như vậy, tại sao lại là Du tổng?

Trương Tiểu Mỹ không biết tại sao chính mình để ý đến chuyện này như vậy, cảm giác giống như chính mình đã nhìn thấy cái gì, nhưng bởi vì xem nhẹ mấu chốt, như thế nào đều nhìn không rõ.

Cảm giác này rất khó chịu, cho nên sau khi nhận được địa chỉ từ trưởng phòng Lưu, cô đã không ngừng chạy từ công ty đến đây, gửi tin nhắn cho Tả Nhan.

Vốn dĩ cô định quan tâm đến thân thể của Tả Nhan một chút, dù sao hôm qua nàng đến bệnh viện, lại say rượu nên chắc chắn sẽ không khỏe.

Baba của Tả Nhan vừa rời đi, trước khi đi còn ủy thác cô giúp đỡ Tả Nhan một chút, Trương Tiểu Mỹ cảm thấy nhanh như vậy nàng sẽ bị ốm, trong lòng rất băn khoăn.

Ai mà ngờ khi cô vừa đặt chân đến cổng tiểu khu, trong lòng còn cân nhắc chuyện đã khiến cô bối rối cả ngày, liền đột nhiên không kịp phòng ngừa mà gặp một màn có thể gọi là bùng nổ nhất.

Cuối cùng Trương Tiểu Mỹ đã nhận ra.

“Ra cửa chưa kịp dọn dẹp, cô tùy tiện ngồi một chút.”

Du An Lý nói, lấy một đôi dép mới trong tủ giày đưa cho cô.

Trương Tiểu Mỹ run rẩy cầm lấy, phải cố gắng lắm mới có thể nhịn xuống ý muốn cúi đầu cảm tạ.

Đây là Du tổng a.

Du tổng vốn không nói đến tình cảm trong công ty, trong thời gian ngắn đã tra tấn tất cả đồng nghiệp đến đau đớn muốn chết a!

Hiện tại còn đưa dép cho cô.

Đãi ngội này, có thể tương đương với minh tinh bưng trà đổ nước cho mình.

Trương Tiểu Mỹ có chút câu nệ nói với cô một tiếng cảm tạ, sau đó cúi xuống thay giày, dư quang liếc nhìn Tả Nhan vẫn luôn trầm mặc.

Du An Lý thay giày, đi vào phòng khách, thấy Tả Nhan vẫn đứng ngây ngốc tại chỗ, cô nói: “Em vác theo không mệt sao?”

Tả Nhan hoàn hồn, phát hiện mọi thứ trước mắt thật sự không phải là mơ, nàng chỉ có thể miễn cưỡng đánh lên tinh thần, thay giày, đặt đồ xuống, cầm hộp rượu trên tay đi vào bếp.

Du An Lý đang rót nước, bảo nàng rửa tay gọt hoa quả, còn cô đứng trước quầy bar hỏi Trương Tiểu Mỹ ở phòng khách "Uống trà xanh hay trà sữa?"

Ngay cả một câu khách sáo Trương Tiểu Mỹ còn không dám nói, vội vàng trả lời, "Trà xanh là được rồi, cảm ơn Du tổng."

Cô đứng ngồi không yên mà ngồi trên sô pha, thỉnh thoảng nhìn hai người trong phòng bếp, trong lòng đột nhiên sinh ra một loại ảo giác có lẽ hôm nay mình sẽ không ra khỏi cửa.

- -- Nếu không cẩn thận phạm phải điều cấm kỵ ngầm giữa cấp trên và đồng nghiệp, vậy sẽ bị diệt khẩu sao? Ôi mẹ ơi, phi thường khẩn trương.

Tả Nhan rửa một quả dưa, vừa cầm dao cắt, vừa chậm rãi bình tĩnh lại.

Hiện tại tình huống chưa phải là xấu nhất, nàng cần phải bình tĩnh.

Bởi vì chỉ có Trương Tiểu Mỹ nhìn thấy, mà không phải người khác trong công ty hoặc thậm chí nhiều người hơn.

Cũng may là Trương Tiểu Mỹ, cô gái này không có tâm địa xấu, hơn nữa còn đơn thuần nhiệt tình, chỉ cần nàng nói tốt, cho dù cô không thể hiểu được, hẳn là không đến mức nói chuyện ra này bên ngoài.

Chỉ trong vài phút ngắn ngủi, Tả Nhan đã bình tĩnh suy nghĩ mọi khả năng, giải pháp lý tưởng nhất không gì khác chính là chân thành nói chuyện, nhưng nếu không có hiệu quả, nàng cũng không ngại dùng thủ đoạn nhỏ.

Tả Nhan biết rất nhiều về Lý Tiêu.

Nàng tin đồng chí Trương Tiểu Mỹ sẽ cảm thấy hứng thú.

Trương Tiểu Mỹ đang ngồi trên sô pha đột nhiên cảm thấy sau lưng lạnh toát, nhìn thấy Du An Lý bưng ly bước ra, cô nhanh chóng ngồi thẳng người, giống như học sinh bị lão sư bắt gặp trong lúc trốn tiết.

Du An Lý đặt ly trà xanh xuống, lại bưng ly trà sữa ngồi lên sô pha bên cạnh.

Sau khi Tả Nhan đặt trái cây đã cắt lên bàn trà, mới mở miệng nói: “Đừng câu nệ như vậy, ăn trái cây đi.”

“Cảm ơn Du tổng.” Trương Tiểu Mỹ nuốt nước miếng, khẩn trương nhìn Tả Nhan, rồi lại tiếp tục nhìn dưa trên bàn trà.

- -- hẳn là không có độc đi?

Nghĩ đến đây, Trương Tiểu Mỹ dứt khoát nói: “Cái kia, Tả Nhan chị yên tâm, trong công ty tôi nhất định luôn đứng về phía chị.”

Tả Nhan mới ngồi xuống bên cạnh Du An Lý, sau khi nghe thấy lời này, nàng có chút bất ngờ nhìn cô.

Tại sao nàng lại không nhớ rõ mình có quan hệ tốt với Trương Tiểu Mỹ như vậy.

Nhưng Trương Tiểu Mỹ cũng đã vào công ty hơn hai năm, Tả Nhan cũng có thể coi như hiểu tính cách của cô là cái dạng gì, trước kia cảm thấy cô gái này có chút thiếu tâm nhãn, nhiều chuyện cũng không tính, còn thường xuyên xem không hiểu ánh mắt, mấy ngày nay cũng đã thay đổi rất nhiều.

Dù sao Tả Nhan cũng thừa dịp nhân tình của nàng, hơn nữa cẩn thận nghĩ lại, hôm nay cũng không trách Trương Tiểu Mỹ chuyện này, chính là nàng không đọc tin nhắn, gián tiếp dẫn đến tình huống này, hiện tại duy nhất có thể làm là tìm cách khắc phục.

Nàng lặng lẽ thở dài, vừa định mở miệng nói thì Du An Lý bên cạnh đã nói: "Thời điểm lúc trước cùng ăn cơm với Lý Tiêu, có phải đã quên nói với cô rồi không?"

Ngữ khí của Du An Lý quá tự nhiên, Trương Tiểu Mỹ nghe được liền sửng sốt, hỏi "Cái gì?"

"Xem ra là thật sự chưa nói, tôi còn nghĩ em biết rồi, em trai Lý tiêu là đồng học của Tả Nhan, tôi và Lý Tiêu đã biết nhau từ trước."

Trương Tiểu Mỹ có ngốc cũng có phản ứng.

“Hóa ra là Du tổng và Tả Nhan đã sớm quen biết nhau.”

Tả Nhan liếc mắt nhìn Du An Lý, khi thấy biểu tình của cô như thường, nàng gật đầu với Trương Tiểu Mỹ, nói: “Du tổng là gia sư của tôi hồi cao trung."

Giờ phút này đồng tử Trương Tiểu Mỹ chấn động không thua gì vừa rồi thấy hai người họ nắm tay nhau ở cổng tiểu khu.

Du tổng?

Gia sư?

Này, này nghĩ thế nào cũng con mẹ nó thật khủng bố a?

Ánh mắt Trương Tiểu Mỹ khi nhìn Tả Nhan đột nhiên biến thành thương cảm.

Tả Nhan, "..."

Du An Lý dựa vào sô pha, thản nhiên nói: "Trước đó xảy ra chuyện, cho nên tôi để cô ấy ở chung, hai người ở chung sẽ an toàn hơn." 

Trương Tiểu Mỹ cũng biết chuyện này, nhưng lúc đó cô nghe Tả Nhan nói chỉ vào nhà ăn trộm, cũng chuyển lời này lại cho Tả thúc thúc.

Kết quả không nghĩ tới sự việc lại nghiêm trọng hơn cô nghĩ, Trương Tiểu Mỹ vừa nghĩ đến đã sợ chết khiếp, hiện tại nghe đến đây liền liên tục gật đầu, nói: “Thật sự là sống một mình quá không an toàn, trước đó tôi còn muốn khuyên Tả Nhan chuyển nhà."

Nhìn thấy đề tài đã được lấy đi thành công, Tả Nhan buông tay, bất động thanh sắc xoa xoa mồ hôi trên lòng bàn tay, sau đó cầm ly trà sữa trên bàn trà lên. 

Trên đường đi nàng chưa từng uống một ngụm nước, di chứng của lần say rượu đêm qua khiến cho hôm nay miệng nàng đặc biệt khô khốc, lúc này vừa thư giãn, đầu óc cũng không xoay chuyển, cầm ly đưa lên miệng.

- -- Đây vốn là ly của nàng, trà sữa trong tủ lạnh cũng chỉ một mình nàng uống, Du An Lý chưa từng đụng đến.

Nhưng trong mắt Trương Tiểu Mỹ, Tả Nhan vô cùng tự nhiên mà cầm ly của Du tổng, bắt đầu uống trà sữa.

Mà thoạt nhìn Du tổng hoàn toàn không ngại.

Những gì Trương Tiểu Mỹ vừa mới load rõ ràng hiện tại lại trở nên mơ hồ.

Không phải, mấy năm nay, gia sư và học sinh đã có quan hệ tốt đến mức có thể dùng chung một cái ly rồi sao?

Trương Tiểu Mỹ tự đặt mình vào hoàn cảnh đó, nhưng phát hiện nghĩ thế nào đều chỉ có lúc yêu đương mới miễn cưỡng có thể dùng chung một cái ly với đối tượng, lại còn là người được tiếp thu, mà cho tới bây giờ người duy nhất cô có thể tiếp thu chỉ có một mình Lý Tiêu.

Ngẫm lại với người khác liền cảm thấy không thoải mái, cũng đừng nói làm được như vậy là tập thành quen.

Trương Tiểu Mỹ liếc mắt nhìn hai người kia, trong lòng luôn cảm thấy có chút không đúng.

Suy nghĩ một hồi, nhìn hồi lâu, cuối cùng cô cũng nhớ ra là nơi nào không đúng.

Là khoảng cách.

Từ hôm qua cho tới hôm nay, hai người kia đều không chút nhìn ra khoảng cách giữa lãnh đạo và đồng nghiệp.

Đặc biệt là hiện tại, Trương Tiểu Mỹ không nghĩ gia sư và học sinh nhiều năm gặp lại còn có thể thân thiết như vậy.

Khoảng cách hai người ngồi trên sô pha, lúc cô đi tới nhà Lý Tiêu cũng không dám dựa gần như vậy.

Ý nghĩ lắc lư không ngừng của Trương Tiểu Mỹ cuối cùng cũng trở nên vững chắc.

- -- Nếu giữa hai người không có loại quan hệ như vậy, cô liền không mang họ Trương!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play