Sau khi nhìn chiếc taxi rời khỏi trung tâm thương mại, Du An Lý đứng tại chỗ, tùy ý để gió lạnh thổi vào mặt hồi lâu.

Cô cho hai tay vào túi áo khoác, từng chút nắm thành quyền.

Ở chốn phồn hoa, rừng rậm sắt thép dệt nên một quốc gia tựa như ảo mộng, dưới xa hoa trụy lạc, xe cộ như nước, có người đang say giấc mộng, cũng có người lang thang du đãng.

Người mặc áo khoác màu xám nhạt đi chậm trên phố, đã đi qua một phần tư tháng 11, ý hàn từ từ đến xương, chui vào từ mọi khe hở, tạo thành một tấm lưới dày đặc, nhốt người trong rét lạnh.

Ánh sáng từ cửa kính của cửa hàng lướt qua giống như ánh sáng ban ngày, hình ảnh trên màn hình quảng cáo khiến cô dừng lại bên ngoài cửa kính.

Châu quang bảo khí, rực rỡ lấp lánh.

Nhân viên mở cửa mỉm cười hỏi: “Xin chào, hoan nghênh quý khách, xin hỏi ngài cần gì sao?”

Người đứng ở cửa lấy lại tinh thần nhìn qua.

Một lúc sau, cô trả lời “Không, cảm ơn.”

Trước hai mươi lăm tuổi, bốn chữ “năm mạt tướng đến” đối với Du An Lý chính là danh từ tai họa.

Cô không thích mùa đông, khi thời tiết lạnh hơn đồng nghĩa với ngày Tết đã đến gần, cho nên tất cả những từ liên quan đều khiến cô cảm thấy chán ghét.

Năm nay tựa hồ có một chút thay đổi.

Khi trận tuyết đầu tiên rơi xuống, Du An Lý mới đột nhiên ý thức được hóa ra đã là cuối đông.

Cuối cùng mới phát hiện ra, cái ngày khiến cô phiền chán nhất những năm trước đang lặng lẽ đến gần.

Không giống như cô, một người khác trong nhà luôn thích lễ hội náo nhiệt này, càng đến gần nàng càng háo hức, một bộ hận không thể để thời gian trôi nhanh hơn một chút.

Việc này khiến Du An Lý cảm thấy có chút nôn nóng không thể giải thích được.

Có lẽ là bởi vì nhận ra được cảm xúc của cô, người chơi điên cuồng trong kỳ nghỉ lễ bắt đầu thu liễm, mấy ngày nay cũng thành thành thật thật trở lại, ít nhất cũng không hỏi cô "Có về nhà ăn Tết hay không."

Du An Lý không hiểu rốt cuộc bằng cách nào mà nàng lại đi đến kết luận cô “vẫn còn có nhà”.

Nhưng sau khi nghĩ lại, nàng thực sự không biết gì về bản thân mình.

Hẳn là rất không công bằng, dù sao chính mình đều rành mạch mọi chuyện về nàng, nhưng năm lần bảy lượt cô không chịu nói cho nàng ngày sinh nhật của mình.

Du An Lý biết tại sao, cũng thản nhiên chấp nhận vấn đề này của mình.

Cô nghĩ, có thể một ngày nào đó sẽ thay đổi, cho dù trở nên thẳng thắn một chút hay trở nên ít quan tâm hơn đến tôn nghiêm một chút.

Nhưng "ngày nào đó" không phải là bây giờ.

Có lẽ người ta phải trải qua vô số con đường vòng mới có thể cẩn thận suy nghĩ đến tột cùng mình muốn cái gì.

Du An Lý hai mươi ba tuổi sẽ không biết, giờ phút này suy nghĩ kia của mình tạo thành bao nhiêu tiếc nuối.

Hiện tại cô chỉ là một người trẻ tuổi thông minh hơn một chút, nhưng trong lĩnh vực tình cảm, cô hoàn toàn thất bại.

Vào đầu kỳ nghỉ đông, Du An Lý liền điều chỉnh kế hoạch bổ túc của mình, trước tiên cho Tả Nhan nghỉ ngơi vài ngày, sau đó chuẩn bị cho nàng một đòn chí mạng.

Học không có giới hạn, chỉ bằng chút tiến bộ hiện tại của nàng --- có thể thuận lợi vượt qua kỳ thi sau khi khai giảng tiếp theo hay không đều trở thành vấn đề.

Cũng đừng đề cập đến kỳ thi sau đó.

Du An Lý nhìn người suốt ngày điên cuồng chơi game trước mặt, lộ ra nụ cười thiện ý.

Tả Nhan đột nhiên cảm thấy lạnh gáy, quay đầu lại cẩn thận nhìn cô, chỉ thấy Du An Lý rũ đầu chuyên tâm làm việc.

Nhìn sườ mặt không chê vào đâu được này, Tả Nhan cảm thán một tiếng, quay người lại tiếp tục nhìn vào máy chơi game trên tay.

Chơi được một lúc thì nàng bỗng nhiên có chút vô vị.

Thấy Tết sắp đến, cha mẹ cũng đã lên lịch trình, hai ngày sau liền về đến nhà, đầu củ cải cũng không suốt ngày ép nàng học từ vựng, ngược lại là dung túng cho nàng chơi game, nhưng Tả Nhan cảm thấy không chút dễ chịu.

Ngay cả trò chơi mới nhất mà trước kỳ nghỉ nàng muốn chơi cũng không thể tinh thần vượt qua cấp độ.

Rốt cuộc xảy ra vấn đề ở nơi nào?

Tả Nhan cũng không có việc gì làm liền cân nhắc chuyện này.

Những chuyện thường khiến nàng thương nhớ bấy lâu nay đều là chuyện nàng muốn làm nhưng chưa xong, nhưng hiện tại những chuyện nàng chưa làm được chỉ còn lại “Kế hoạch ngày lễ tình nhân” cũng tạm gác lại vì đêm giao thừa sắp tới.

Rốt cuộc, Tết đến nên không tìm được cớ đi làm thêm, chỉ có thể lo việc quan trọng trước mắt.

Đương nhiên, điều quan trọng là cha mẹ nàng cũng đã trở về.

Đã thật lâu Tả Nhan không tách khỏi hai người họ lâu như vậy, khi còn nhỏ vì Tả Tăng Nhạc đi nơi khác công tác, mỗi năm đều khó được về nhà một lần, nàng mang thù tốt nghiệp tiểu học.

Tuy ngoài miệng ngượng ngùng không nói ra được nhưng trong lòng nàng rất thích gia đình vô cùng náo nhiệt quây quần bên nhau.

Đáng tiếc là cha mẹ nàng rất có tâm với nghề, làm việc cũng đều vì nước vì dân, sau khi Tả Nhan hiểu chuyện liền không theo chân cáu kỉnh hai người họ vì chuyện này nữa.

Nhưng không nháo là một chuyện, trong lòng không vui lại là một chuyện khác.

Cho nên cuối cùng thì cả gia đình cũng được đoàn viên, Tả Nhan phấn khích hơn, còn sớm liền thương lượng cùng Du An Lý đi mua đồ Tết, chờ cha mẹ xuống máy bay, cả nhà ở nhà ăn một bữa cơm trước, sau đó đi đến nhà ông bà nội.

Bởi vì những năm trước đều trực tiếp về nhà ông bà nội ăn Tết, thói quen suy nghĩ của Tả Nhan không có thay đổi, chỉ duy nhất mang Du An Lý về nhà nội.

Trong đầu của nàng, Du An Lý đã là người nhà, cùng ăn cùng ở, còn cùng ngủ, làm sao có thể không coi là người nhà được!

Hơn nữa cha mẹ nàng luôn đánh giá cao Du An Lý, đương nhiên Tả Nhan cảm thấy bọn họ không có khả năng không thích Du An Lý.

Nàng tính toán, tất cả kế hoạch cùng cấu hình cho năm mới đều đã tính qua, nhưng nàng không tính khả năng "Du An Lý sẽ không ăn Tết ở đây".

Lúc đầu Tả nhan cũng lo lắng khả năng này.

Vì lý do này, nàng đã mạnh dạn hỏi Du An Lý, nhưng nàng lại bị lảng tránh một lần nữa.

Sau đó nàng cũng không hỏi mà cứ chú ý tới động tĩnh của Du An Lý, liền phát hiện Du An Lý không có dấu hiệu rời đi.

Nói như vậy, người làm việc bên ngoài sẽ chuẩn bị trước vài ngày trong Tết Nguyên đán, thu thập đồ đạc, đặt vé máy bay, về quê đón một năm mới tốt lành.

Nhưng nhìn giao thừa đang đến gần, Du An Lý vẫn vững như núi Thái Sơn, ngoại trừ khối lượng công việc lớn hơn, so với trước kỳ nghỉ đông cũng không có gì khác biệt.

Cho nên, Tả Nhan liền nhận định chắc chắn Du An Lý muốn ở lại đón năm mới với nàng, nhưng nữ nhân này ngượng ngùng nói đương nhiên chính mình phải chu đáo một chút, sắp xếp mọi thứ cho nàng như gia chủ.

Kế hoạch chính là một kế hoạch như vậy, Tả Nhan cũng đã sớm nghĩ đến, nhưng không hiểu sao trong lòng nàng càng ngày càng không dễ chịu.

Nàng một mặt mong chờ ngày cha mẹ trở về, một mặt lại bị những cảm xúc không thể hiểu được quấy nhiễu, giống như nàng đã xem nhẹ chuyện gì đó.

Cho đến một ngày trước giao thừa, nàng mới vừa tỉnh dậy, lật người trên giường muốn ôm người bên cạnh, sờ sờ một hồi, mở mắt ra liền thấy trong phòng ngủ thiếu rất nhiều thứ.

Những thay đổi này vừa nhìn đã hiểu ngay, cho nên nàng sửng sốt hồi lâu mới tỉnh lại, còn tưởng mình còn chưa tỉnh ngủ.

Cánh cửa phòng ngủ bị mở ra, thanh âm của Du An Lý vang lên ở cửa, "Dậy rồi thì mau rời giường rửa mặt đi, không phải muốn đón máy bay sao?"

Tả Nhan không quan tâm trên người mình không mặc bất cứ thứ gì, ngồi dậy hỏi, "Đồ của em đâu hết rồi?"

Hiện tại trong phòng này sạch sẽ cùng đơn giản như khi Du An Lý mới chuyển đến.

Mọi dấu vết nànv ở đây trong thời gian này đều không còn nữa, ngay cả máy tính cũng bị lấy đi, trên bàn chỉ còn lại laptop của Du An Lý.

Du An Lý không trả lời, chỉ nói: "Bắt đầu từ hôm nay, em trở về phòng ngủ đi, trừ khi làm bài tập thì đừng vào phòng tôi."

Cả người Tả Nhan đều choáng váng, vội vàng từ trên giường bò dậy, cũng không mang dép lê mà chạy đến cửa, nhìn Du An Lý.

“Tại sao a?” Nàng vội vàng hỏi.

Du An Lý cau mày, "Tôi đã nói không được trần truồng xuống giường."

Cô nói xong liền bế Tả Nhan lên, đặt nàng trở lại giường, cầm lấy đồ ngủ trên ghế bên cạnh, tròng vào người nàng, lại mặc quần cho nàng.

Tả Nhan vừa đè tay cô vừa không buông tha hỏi: “Dù sao chị cũng phải cho em một cái lý do chứ?Làm sao vậy a?”

Du An Lý không biết khi nào tên ngốc này mới thông minh trở lại, kiên nhẫn đã cạn kiệt sớm hơn bình thường, cô thở dài, sau đó đẩy nàng, cúi người dán lên.

Tả Nhan kêu một tiếng, nhưng toàn thân chỉ trong chốc lát đã căng chặt, đại não và cơ thể có quá nhiều ký ức, nàng nhanh chóng thích nghi với cô.

Du An Lý không mang bất cứ ý tứ muốn động, hỏi nàng: “Em muốn làm loại chuyện này dưới mí mắt của ba mẹ em sao?”

Cô nói, đột nhiên dùng sức, nhìn biểu tình của gương mặt này mới xem như hả giận.

Tả Nhan nắm lấy vai cô, vừa mới tỉnh ngủ liền không hề phòng bị lăn lộn như vậy, làm nành có chút không chịu nổi.

Còn không chờ nàng mở miệng trả lời, đã nghe người trên thân thấp giọng nói “Nếu em muốn, tôi cũng có thể.”

Tả Nhan nào dám đồng ý, đừng nói Du An Lý hiện tại nàng cũng không dám trêu chọc, chính là lời này miêu tả tới cảnh tượng kia khiến da đầu nàng tê dại, thậm chí còn không đủ dũng khí nghĩ tới.

Sau khi cho tên ngốc thiếu tâm nhãn này một bài học, Du An Lý cũng không cảm thấy hả giận bao nhiêu.

Có một số việc dù cô có dạy đi dạy lại nhiều lần cũng không thể dạy được, cho nên cô có sốt ruột đến đâu cũng vô ích, chỉ có thể chờ, chỉ có thể nhìn mà thôi.

Chờ nhìn đến một ngày nàng trưởng thành.

Nhưng Du An Lý biết có thể ngày đó sẽ không đến.

Cho nên, cô chỉ có thể phóng túng thêm một chút, tùy ý một chút, điên cuồng nếm trải tiền vốn cho khoảng thời gian lãng phí.

Nhờ Tả Nhan ban tặng, Du An Lý có nhiệm vụ dọn dẹp phòng đã có thêm nhiệm vụ khác là giặt ga trải giường.

Sau khi dọn dẹp sạch sẽ mọi dấu vết khả nghi trong nhà, cô mở cửa sổ ra cho thông khí, xoay người đi vào phòng ngủ của Tả Nhan.

Người bên trong vừa rửa mặt xong, đang thay quần áo.

Du An Lý kiểm tra phòng ngủ này, nói đúng ra đây là khu vực có nguy cơ cao, nhưng bởi vì đã lâu không ở, căn bản là không có biến hóa.

Nhưng không có biến hóa mới có vấn đề.

Du An Lý bước đến tủ quần áo, mặc kệ người kia vẫn còn đang mặc quần áo, lột quần áo trên người của nàng, sau đó thay đổi thứ tự quần áo mùa đông trong tủ, đưa cho nàng một bộ váy rõ ràng là năm nay không có mua.

“Mặc cái này.”

Tả Nhan “Ò” một tiếng, không hỏi cái gì mà làm theo.

Nàng đang định mặc quần áo vào, nhưng lại nghe Du An Lý nói: “Chờ một chút.”

“Sao vậy?” Tả Nhan thực sự có chút luống cuống, sáng nay nàng đều không được sống an ổn.

Du An Lý nhìn nội y trên người nàng, dừng trên hai độ cung quá mức kiêu hãnh, dứt khoát vươn tay cởi cúc áo lót của nàng ra.

“Đừng mặc cái này.” Nàng nói, nắm tay Tả Nhan để nàng cởi ra.

Tả Nhan buồn bực hỏi “Vậy em mặc cái gì?”

Du An Lý lục tủ quần áo, sau khi tìm kiếm một lúc lâu, cuối cùng cô cũng tìm thấy một bộ khác.

“Mặc cái này đi,”

Cô bình tĩnh trả lời.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play