Chương 6: Người đàn ông

 

Cao Yến lên tiếng: “Đúng 12 giờ trưa và 6 giờ tối, chủ nhà sẽ đẩy xe thức ăn xuất hiện, đến lúc đó mọi người cử hai người kéo dài thời gian của hắn.”

Dương Miên: “Anh muốn làm gì?”

“Trộm ít đồ.”

Mọi người: “What???”

Cao Yến: “Chìa khóa cửa lầu 1, tôi phải xem bên trong là thứ gì.”

Nữ trí thức nói: “Có thể… Đó là chủ nhà, hắn ăn thịt người mà. Nếu hắn là BOSS, phát hiện chúng ta trộm đồ của hắn, dưới cơn thịnh nộ giết sạch chúng ta thì sao?”

Cao Yến trả lời: “Không đâu, hắn là một người có nguyên tắc, hơn nữa rộng rãi hào phóng, tôi hiểu hắn.”

Hào phóng? Có nguyên tắc? Hai người là quan hệ thế nào vậy?

“…”

Bốn người kia không ngờ trong vòng ba ngày ngắn ngủi, Cao Yến và chủ nhà đã có qua lại với nhau, thật không hổ là đại thần.

Dương Miên và Túc Giang đã tận mắt chứng kiến “đoạn tình cũ” đó mím môi không nói, họ từng sợ chủ nhà, cho đến khi đối phương trả 20 cây hương Phật mua bức tượng Quan Âm đứt tay, hình tượng chủ nhà trong mắt họ trở nên cao lớn.

Sau khi thương lượng, cuối cùng quyết định nam tinh anh và nữ trí thức sẽ bám lấy chủ nhà kéo dài thời gian lúc 12 giờ trưa, còn Cao Yến và Dương Miên sẽ chạy lên sân thượng trộm chìa khóa cửa sắt lầu 1.

Lúc gần đi, cậu không quên dặn dò: “Nhớ giữ phần cơm trưa giúp tôi.”

Bốn người còn lại đã chết lặng, mà Túc Giang nhiệt tình nhận lời: “Em sẽ cố lấy hai phần cơm trưa cho anh.”

Cao Yến và Dương Miên đi lên lầu, phát hiện tầng 6,7, 8 giống như nữ trí thức miêu tả, đúng là rất âm u thê lương, còn dơ dáy bẩn thỉu.

Hai người đi lên lầu 9, nơi này trống trải không chia phòng. Đẩy cửa sắt là có thể vào, nhưng hai người đẩy không ra, vì cửa sắt bị một cái khóa lớn khóa chặt.

Dương Miên đẩy ra một khe nhỏ, nhìn vào trong: “Bố trí kết hợp điện thờ và linh đường, quan tài đối diện cửa, trông hơi lớn.”

“Lớn cỡ nào?” Cao Yến đứng bên cạnh, không ngó vào trong xem: “Nói nghe xem.”

“Quan tài bình thường 7 tấc 3, dài khoảng 2m1, quan tài bên trong ước chừng dài hơn 3m, đặt nằm ngang trong linh đường mà không phải nằm dọc. Bên trái linh đường là điện thờ, trên điện thờ đặt một pho tượng rất lớn, pho tượng được phủ vải trắng, tôi chỉ có thể thấy phần chân màu đen.” Dương Miên kết luận: “Tà môn, cực kỳ tà, tôi tập trung nhìn kỹ bỗng cảm thấy hoảng hốt sợ hãi trong lòng.”

“Tượng thần và quan tài, cái nào làm cô sợ?”

Dương Miên nhìn chằm chằm một lúc: “Không rõ. Chúng quá gần nhau.”

Lúc này, trên lầu vang lên tiếng động loảng xoảng, chủ nhà đẩy xe ăn đi ra. Cao Yến và Dương Miên vội nấp vào sau cửa phòng cháy, chỉ chốc lát đã thấy chủ nhà đẩy xe ăn đi xuống, vẻ mặt rất vui sướng, dường như ăn một người chơi thăng cấp khiến hắn vui vẻ đến giờ.

Hắn dừng trong chốc lát rồi tiếp tục đẩy xe ăn đi, Cao Yến và Dương Miên đúng lúc chui ra, leo lên sân thượng.

Trên sân thượng còn có một tầng, chính là chỗ ở của chủ nhà.

Dương Miên cầm ổ khóa: “Khóa rồi: “

Cao Yến mở nắp hộp kẹo, lấy một viên vị quả vải bỏ vào miệng, sau đó đậy lại bỏ vào túi rồi cầm ổ khóa xem xét: “Khóa kiểu cũ loại này rất dễ mở.” Nếu là khóa sắt dưới lầu 1 thì cậu không mở được.

Dương Miên im lặng tháo kẹp tóc xuống đưa cho cậu: “Nè.”

Cao Yến liếc cô một cái rồi lùi ra sau ba bước, sau đó xoay người đá một cú tung cửa: “Ít xem phim lại đi.”

Cậu không phải thợ mở khóa, cũng không phải ăn trộm, sao có kỹ thuật mở khóa bằng kẹp tóc?

Dương Miên: “…” Cúi đầu trước sư phụ.

Hai người đi vào, đây là một căn phòng chật chội sơ sài, bên trong một phòng ngủ một phòng khách, phòng bếp phòng vệ sinh đủ cả.

Dương Miên thấy thùng rác đựng thi thể Trịnh Uy Dân trong phòng bếp, nhịn không được nôn ngay bồn rửa. Hỏng bét là chùm chìa khóa để trên thùng rác, cô muốn lấy phải vươn tay qua đầu Trịnh Uy Dân.

Cao Yến thì đi thẳng vào phòng ngủ, rất nhanh tìm thấy bức tượng Quan Âm đứt tay, thế là cậu tiện tay tìm một túi vải rách nát bỏ vào.

Sau đó cậu đi ra phòng bếp tìm Dương Miên, trông thấy cô đang che mũi lấy chùm chìa khóa. Chùm chìa khóa chừng mười cái, cậu phải thử hết mới biết cái nào là chìa khóa cửa sắt lầu 1.

Cao Yến nhìn đồng hồ: “Đi nhanh lên, chủ nhà sắp quay lại rồi.”

Hai người vừa chạy ra khỏi phòng liền nghe thấy tiếng bước chân, bây giờ đi xuống e là sẽ đụng phải chủ nhà, vì vậy hai người chạy đến sau thùng nước nấp vào.

Chủ nhà vừa đẩy cửa lập tức nghi ngờ một chút rồi vội chạy vào trong, hắn ngửi thấy mùi người. Hắn đi một vòng trong phòng, phát hiện thiếu chùm chìa khóa và bức tượng Quan Âm đứt tay, lập tức nổi giận.

Hắn cầm một cây rìu lớn ra cửa, đi về phía đầu hành lang.

Cửa sắt được kéo lên, phát ra tiếng vang chói tai, phá vỡ sự yên lặng tĩnh mịch.

Cao Yến quay đầu nhìn về phía cửa sắt, trông thấy chủ nhà bắt đầu tìm kiếm ở sân thượng, cái rìu màu đỏ sậm của hắn bổ lên vách tường một rãnh sâu hoắm, đủ thấy sức lực hắn lớn đến cỡ nào.

Chính diện đánh nhau, đương nhiên không có phần thắng.

Cửa sắt đã bị khóa, dù có chùm chìa khóa nhưng phải thử từng cái, không kịp tốc độ và thời gian.

Dương Miên nhỏ giọng hỏi: “Làm sao bây giờ?”

Cao Yến cúi đầu nhìn cô, cô gái nhỏ mặt mày tái nhợt, ánh mắt đầy vẻ sợ hãi, lúc này giả vờ trấn tĩnh nhưng thực tế căng thẳng đến nỗi ngừng thở. Tuy đã có chuẩn bị tâm lý từ trước, còn là một Đạo sĩ, nhưng khi đối diện trực tiếp với một tên đồ ăn tể thịt người thì vẫn sẽ sợ hãi.

Cao Yến im lặng vài giây rồi nói: “Có mang theo kiếm gỗ đào không?”

“Có.”

“Đưa cho tôi, tôi ngăn chặn hắn, cô tranh thủ thời gian mở cửa chạy, đến lầu 8 là an toàn.”

Dương Miên đưa thanh kiếm cho Cao Yến, cậu vừa cầm lấy, lập tức có một cây rìu bổ xuống từ đỉnh đầu, sức lực vô cùng mạnh, trực tiếp bổ xuống nền đất ra một cái khe, lửa văng khắp nơi.

Cao Yến hô to: “Chạy!”

Hai người lập tức tách ra, toàn lực chạy về hai hướng khác nhau. Dương Miên cắm đầu chạy về phía cửa sắt rồi lập tức thử từng cái chìa khóa, mà chủ nhà thì chỉ nhìn chằm chằm Cao Yến.

Tốc độ của hắn rất nhanh, cầm cái rìu nặng trịch mà có thể vừa chạy vừa thoải mái tùy ý vung tay chém.

Cao Yến chạy đến nỗi phổi phát đau, gió vù vù chui vào mũi và lồng ngực, đau đến nỗi hít thở không thông.

Lưỡi rìu lướt qua đỉnh đầu cậu vài lần, nếu không phải Cao Yến có thân thủ không tệ, phỏng chừng cần cổ đã bị chặt xuống rồi. Một chân cậu giẫm lên mái hiên, mượn lực né được một rìu cực kỳ nguy hiểm bổ tới, theo bản năng dùng kiếm gỗ đào trong tay ngăn cản.

Thật bất ngờ, kiếm gỗ thế mà cản được cái rìu sắt bén!

Cao Yến trở tay cầm kiếm gỗ đào đâm vào lưng chủ nhà, nhưng hắn không hề hấn gì. Kiếm gỗ không làm hắn bị thương, da thịt quá dày, một tân thủ như cậu sợ rằng không lấy được một giọt máu của hắn.

Chủ nhà rống giận, chấn động đến nỗi cậu ù cả hai tai.

Lúc này Dương Miên đã mở được cửa sắt, cô hô to với cậu: “Cửa mở rồi, chạy mau!”

Cậu xoay người chạy về phía cửa, Dương Miên cũng vội chạy trốn, thoáng cái đã biến mất trong hành lang. Nhưng khoảng cách giữa Cao Yến và cánh cửa khá xa, mặc dù cậu chạy tốc độ rất nhanh nhưng chủ nhà lại nhanh hơn cậu.

Ngay khi cậu vừa đặt một chân đến ngạch cửa, cái rìu đã bổ về phía bắp chân cậu, Cao Yến vội dùng kiếm gỗ ngăn cản đòn này, khóe mắt thoáng liếc thấy nụ cười quỷ dị trên mặt đối phương, trong lòng nảy lên cảm giác không rõ.

Một giây sau, một cái rìu dính máu khác nhanh như chớp chém về phía cần cổ Cao Yến, con ngươi cậu co rút, trong mắt là ảnh ngược đầy vẻ ác ý và đắc ý của chủ nhà, cùng với hư ảnh nhanh đến không thấy rõ của cái rìu.

Nhưng chẳng biết tại sao, cái rìu dừng lại ngay cổ cậu, dù dán sát vào da nhưng không thể chém xuống.

Cao Yến vô cùng kinh ngạc nhìn chủ nhà, đối phương nén giận, trên trán và cánh tay nổi đầy gân xanh, nhưng làm thế nào cũng không chém xuống được.

Cậu hơi lùi ra sau, rũ mắt nhìn cái rìu kia – giống như có người đang nắm chặt cái rìu, giữ nguyên tại chỗ.

Dù Cao Yến có lớn gan thế nào cũng biết giờ không phải là lúc ở lại nghiên cứu, vì vậy cậu vội vàng bò dậy chạy trốn, lúc đi vẫn không quên vác theo bức tượng Quan Âm đứt tay.

Cậu vác lên lưng, túi vải rách căn bản không bọc được tượng Quan Âm, suýt nữa rơi ra ngoài. Va chạm lung tung, đau lòng chính là chủ nhà.

Hắn bị cố định tại chỗ, vẻ mặt hung ác mang theo chút uất ức và muốn chửi thề.

Lúc Cao Yến đi xuống cầu thang, theo bản năng quay đầu nhìn lại một cái, con ngươi lập tức co rụt như bị nóng – ngay cửa sắt, ngoại trừ chủ nhà còn có một người cao to đang đứng.

Chủ nhà cao đại khái đến 2m, còn bóng người kia thấp hơn chủ nhà mấy cm. Đó là một người đàn ông cao lớn, hắn đột nhiên xuất hiện, tùy tiện đứng đó, một tay nắm chặt cán rìu cứu Cao Yến.

Dường như người đàn ông nhận thấy ánh mắt Cao Yến, hắn bỗng quay đầu nhìn cậu, nhưng vì ngược sáng nên không thấy rõ mặt.

Dù chỉ quan sát trong giây lát, nhưng Cao Yến có cảm giác như bị nhìn thấu từ trong ra ngoài, cậu cứng người tại chỗ, suýt nữa không thể nhúc nhích, lưng đổ mồ hôi lạnh.

Đây là một nhân vật rất đáng sợ.

Cao Yến thầm nhận xét trong lòng, sau đó xoay người chạy trốn.

Dương Miên đứng ở lầu 8 chờ Cao Yến, thấy cậu cả người đầy mồ hôi, quần áo ướt đẫm liền đến giúp cầm bức tượng Quan Âm, còn quạt gió: “Anh Yến, không sao chứ?”

Đây là lần đầu tiên cô gọi Cao Yến là anh, trước giờ đều gọi thẳng tên, cũng không tín nhiệm nhiều. Nhưng sau khi trải qua chuyện này, Cao Yến bảo cô chạy trước chính là cứu cô một mạng, nếu không, dựa vào thân thủ của cậu thì đã sớm thoát thân rồi.

Thế nên lúc này Dương Miên mới nhận Cao Yến là đội trưởng, đại ca, cam tâm tình nguyện gọi.

Cô cũng cảm thấy hổ thẹn, rõ ràng là Đạo sĩ mà khi gặp chuyện lại run như vậy, hơn nữa theo bản năng chạy trốn còn nhanh hơn ai.

Cao Yến lắc đầu: “Nếu cô chạy trốn không nhanh, tôi còn phải ở lại giúp cô. Hơn nữa, ai cũng biết sợ, cô là con gái, đã rất dũng cảm rồi.”

Dương Miên vỗ vỗ mặt, thầm nghĩ Cao Yến quá ôn hòa dịu dàng. Không quở trách cô, ngược lại còn an ủi…. Đáng tiếc là gay.

Hai người đi xuống lầu, Dương Miên hỏi: “Vừa nãy chủ nhà chỉ đuổi theo anh là do bức tượng Quan Âm phải không?”

Cao Yến đáp một tiếng, trên thực tế, trộm chùm chìa khóa chỉ là một trong những mục đích của cậu, chủ yếu vẫn là trộm bức tượng Quan Âm đứt tay.

20 cây hương đã dùng hết 6 cây, còn 14 cây, nếu muốn bảo vệ 7 người an toàn qua hai buổi tối chắc chắn thiếu, hơn nữa hương Phật là đạo cụ bảo mệnh có thể mang ra ngoài trò chơi, cậu không định dùng hết toàn bộ.

Dương Miên nói tiếp: “Tối qua những người khác chia thành cặp, mà ba chúng ta chung phòng, chứng tỏ 3 cây hương Phật có thể bảo vệ tất cả những người trong một phòng. Vậy tất cả chúng ta ở cùng một phòng đi, có thể chia làm hai phòng cũng được, tối thiểu chỉ dùng 12 cây.”

Cao Yến: “Nếu có tác dụng, Trịnh Uy Dân sẽ không dùng hết 15 cây ngay trong đêm đầu tiên.”

Tối hôm đầu tiên, trừ ba người nhóm Cao Yến ra còn có tên cơ bắp, còn năm người kia đều ở riêng một phòng, dùng hết 15 cây.

Nếu có thể một hai người dùng chung 3 cây hương Phật, Trịnh Uy Dân sẽ không lãng phí như vậy.

“Mỗi ngày một người chết có thể tạm thời trấn an quỷ quái trong trò chơi, Trịnh Uy Dân có rất nhiều đạo cụ giữ mạng, thế nên ông ta mới có thể bảo vệ những người khác để kéo dài thời gian ông ta tử vong hoặc là lợi dụng cái chết của những người khác để ông ta rời xa nguy hiểm.”

Cao Yến đoán đây là lý do bốn người nhóm nam tinh anh có thể bình an sống qua đêm đầu tiên. “Chúng ta không có hương Phật, trong mắt Trịnh Uy Dân hẳn là sẽ bị loại bỏ ngay ngày đầu tiên, còn lại năm ngày, thực tế chỉ bốn đêm, cần chết bốn người.”

Số người sống sót vừa vặn, có điều ba người nhóm Cao Yến bình an vô sự, lật ngược thế cờ của Trịnh Uy Dân.

“Tối ngày thứ hai, hương Phật thiếu, thế nên hai người ở chung một phòng, chỉ có Trịnh Uy Dân ở một mình một phòng, ông ta chắc chắn sẽ không xảy ra chuyện. Lúc này, dù người nào chết cũng đủ số người còn lại, ông ta không có tổn thất.”

Dương Miên: “Thật âm hiểm.” Quả nhiên âm hiểm ác độc như lời đồn.

Cô lại nói tiếp: “Sáu cây hương chiêu ác sát là vì bái dã thần, dã thần tham lam, cung phụng quá nhiều ngược lại dễ sinh lòng tham không đủ. Nhiều hơn 3 cây hương chiêu ác sát, Trịnh Uy Dân tự làm tự chịu.”

Cao Yến gật đầu: “Tôi châm thêm 3 cây hương cắm ở cửa phòng Trịnh Uy Dân, mà ông ta mất 3 cây hương, vốn là cắm ở cửa phòng chúng ta.”

Dương Miên không còn lời gì để nói, thì ra tên Đạo sĩ chết tiệt kia muốn giết bọn họ trước.

“Còn một điều nữa.” Cô do dự hỏi: “Tại sao chủ nhà không đuổi theo?”

Vừa nãy Cao Yến bảo cô chạy xuống lầu 8, nói nơi này an toàn, nguyên nhân là sao?

“Suy đoán. Tầng cao nhất là địa bàn của chủ nhà, lầu 9 là địa điểm tiến hành Quan Lạc Âm, có khả năng cũng nằm trong địa bàn của hắn. Chúng ta xông vào hai nơi này, có lẽ chính là điều kiện chủ nhà có thể chủ động tấn công người chơi.”

Chủ nhà rất mạnh, thích ăn thịt người nhưng không chủ động tấn công người chơi, chứng tỏ có quy tắc trói buộc hắn.

Dương Miên gật đầu, cái hiểu cái không.

Hai người quay lại phòng ở tầng 5, trước tiên dùng cơm trưa, sau đó thuật lại sự tình rồi mới đi xuống lầu 1.

Nam tinh anh và nữ trí thức muốn đi cùng nhưng bị từ chối, vì tố chất tâm lý hai người không tốt, dễ gây phiền toái. Bọn họ đỏ mặt tới mang tai nhưng không phản bác được, đồng thời cảm kích và áy náy, nhất là nam tinh anh, hắn xin lỗi vì trước đó đã nói năng lỗ mãng.

Cao Yến không để ý, bảo Dương Miên ở lại nghỉ ngơi và trông chừng tượng Quan Âm, Túc Giang đi theo cậu.

Hai người đi đến cửa sắt ở lầu 1, thử mấy cái chìa khóa, rốt cuộc cũng mở cửa được.

“Két” một tiếng, cửa mở một khe nhỏ, Cao Yến đẩy cửa bước vào, Túc Giang cũng theo sau. Hai người đứng lại ngay cửa mà không vào trong, một là bị thứ vừa nhìn thấy dọa hết hồn, hai là không có chỗ trống mà vào.

Da đầu Túc Giang tê rần, nuốt nước bọt nói: “Anh Yến, đây là quỷ oán mà tên trạch nam ở lầu 4 nói đến đó hả?”

Trắng trắng tròn tròn như sủi cảo, nếu không phải chồng chất chằng chịt, cảm giác ăn rất ngon.

Cao Yến lên tiếng: “Đừng nói với anh bây giờ cậu muốn ăn đó, nếu không bẻ đầu cậu.”

Túc Giang: “…” Tủi thân.

Trước mặt hai người là một cục bướu to cỡ người trưởng thành, toàn thân mọc đầy cánh tay, chừng cả ngàn cái. Mấy cánh tay đều trắng như phấn, có cái nắm thành nắm đấm, có cái mở ra, trong lòng bàn tay là một cục bướu tròn tròn đóng chặt.

Cao Yến đã thấy cục bướu này rồi, là một con mắt.

Hơn ngàn cánh tay trước mặt đều có cục bướu trong lòng bàn tay, nói cách khác, đây là quái vật nhái theo Thiên Thủ Thiên Nhãn Quan Âm nhưng bị biến dị thất bại.

Cao Yến nhỏ giọng nói: “Là quỷ oán, tên như nghĩa, oán khí oan quỷ ngưng tụ thành thực thể. Trăm năm trước, thôn dân ngu muội lạc hậu thờ phụng tà thần, coi nó là Quan Âm mà quỳ lạy, dùng máu thịt người sống cung phụng.”

Đặc điểm lớn nhất của Quan Âm là ngàn tay ngàn mắt, tà thần mô phỏng bề ngoài của Quan Âm, khiến oán khí oan hồn sau khi tử vong ngưng tụ thành thực thể cũng là quái vật ngàn tay ngàn mắt.

Cao Yến nói tiếp: “Tối hôm trước chính là thứ này vào phòng chúng ta, kết quả bị bức tượng Quan Âm đứt tay dọa chạy.”

Túc Giang tay chân mềm nhũn, nổi cả da gà, da đầu tê rần, dùng hình ảnh vô cùng đặc biệt miêu tả: “Lần trước em run tay run chân là lúc đi ra khỏi khách sạn tình yêu vào giữa trưa hôm sau.”

Cao Yến: “Giết gà cảnh cáo.” Cẩu độc thân ghét nhất gà.

Quỷ oán này đang ngủ, hẳn là buổi tối mới hành động.

“Đi.” Cậu xoay người đi ra cửa.

Túc Giang ngạc nhiên: “Hả? Chỉ nhìn rồi đi sao?”

“Không giết được quỷ oán, trừ phi kẻ thù chết, oán khí sẽ tự động tiêu tan. Hơn nữa quỷ oán không phân biệt được địch ta, hoàn toàn do oán khí ngưng tụ mà thành, thích sinh khí, máu thịt, khi trời tối sẽ thức dậy…” Cao Yến dừng bước, đột nhiên hỏi: “Mấy giờ rồi?”

Túc Giang: “Hơn 5 giờ, gần 6 giờ rồi.”

Hiện tại là hè tháng sáu, trời tối muộn, 6 giờ mà vẫn như ban ngày, không cần lo lắng – Túc Giang ngẩng đầu nhìn, thình lình phát hiện bên ngoài đã tối đen.

Móa!

Hai người quên mất đây là lầu 1, ánh sáng mặt trời vốn không chiếu vào được. Dựa theo thói quen đồng hồ sinh học, 6 giờ chính là trời tối.

Hai người quay đầu lại, trông thấy mấy cánh tay của quỷ oán đang nhúc nhích, giống như xúc tua của bạch tuộc, đồng thời phát ra âm thanh. Một giây sau, âm thanh như vỏ trứng vỡ vang lên liên tục, hàng ngàn cục bướu hé mở.

Quỷ oán mở mắt, đồng loạt nhìn thẳng hai người Cao Yến và Túc Giang.

“Chạy!”

Hết chương 6

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play