Chương 4: Quỷ oán.
“…”
Im lặng lan tràn, Trịnh Uy Dân nghe tin phản ứng thế nào, Cao Yến không biết, cũng không có hứng thú muốn biết.
Túc Giang thắc mắc gãi đầu hỏi: “Người giải thích quy tắc chính là tượng Quan Âm, hiện tại bức tượng đã bị chủ nhà cầm đi, sao chúng ta vẫn còn nghe nó nói? Rốt cuộc nó là BOSS hay là NPC? Bây giờ phúc lợi phó bản bị hủy, người chơi không có quy tắc cấp cao bảo vệ… Thế nhưng dưới tình huống có quy tắc cấp cao bảo vệ đã chết ba người, chẳng phải hiện tại càng nguy hiểm hơn?”
Hiện tại hắn rất mù mờ, hoàn toàn không hiểu rõ tình huống.
Trịnh Uy Dân nói đây là phó bản không chết người, kết quả vừa qua một ngày đã chết ba người, nhìn thế nào cũng không giống là phó bản màn sơ cấp tân thủ được quy tắc cao cấp bảo vệ.
Thế nhưng trò chơi rõ ràng nói đây là phó bản sơ cấp tân thủ, đưa ra quy tắc công bằng, sẽ không cố ý nói sai.
Ngoài ra, điều khiến hắn nghi ngờ nhất chính là bức tượng Quan Âm tám tay bị đứt tay kia.
NPC giải thích quy tắc là bức tượng, có thể bảo vệ người chơi cũng là bức tượng.
Túc Giang: “chuyện gì xảy ra?”
Ba người Cao Yến đã đi xuống phòng khách, nhưng cậu không dừng lại mà tiếp tục hướng xuống tầng 1, tầng 2 dưới lòng đất.
“Anh cũng không chắc.” Trong lòng Cao Yến có suy đoán mơ hồ, nhưng bây giờ trọng điểm hướng về “Người chơi cấp Chủ Thần”.
Vì người chơi cấp Chủ Thần xuất hiện mà thăng màn sơ cấp lên cao cấp để hạn chế, kết quả lại bị mạnh mẽ ép xuống màn sơ cấp, người chơi cấp Chủ Thần này lợi hại đến cỡ nào?!
Lầu hai là tầng hầm ngầm, vắng vẻ không người, ánh đèn trắng bệch, âm khí nặng nề, dù cố bước đi thật nhẹ cũng phát ra tiếng vang rất lớn.
Các cửa phòng ở lầu 2 đóng kín, Túc Giang hỏi: “Mở cửa không?”
Dương Miên đi tới căn phòng gần nhất, cầm tay nắm cửa cố mở ra: “Khóa rồi, mở không được.”
Cao Yến: “Vậy thì thôi, xuống lầu 1 xem sao.” Cậu nói xong xoay người đi xuống lầu.
Dương Miên và Túc Giang chạy theo, rất nhanh đã đến đầu hành lang lầu 1. Ngay đầu hành lang bị một cánh cửa sắt khóa lại, không có chìa khóa là không mở được.
Dương Miên đứng gần cửa nhất, cô dán tai lên cửa nghe ngóng hồi lâu.
“Bên trong có âm thanh, như là tiếng gió.” Cô nói hơi chậm, đang tìm từ thích hợp hình dung: “Có tiếng nước, giống như một đống trùng dinh dính hoặc là bạch tuộc chen chúc với nhau phát ra âm thanh.”
Cao Yến bước lên đẩy cửa sắt, cánh cửa không chút sứt mẻ, hơn nữa gắn kín vào bên cửa, căn bản không thể từ mép cửa nhìn vào trong.
Cậu nhìn ổ khóa nói: “Chủ nhà phải có chìa khóa.”
Lầu 1 không vào được, cửa phòng lầu 2 đóng chặt, hai tầng ngầm rất quỷ dị. Ba người bất lực mà về, đi lên lầu 4. Lầu 3 là phòng khách, lầu 4 là các hộ dân, trước cửa đốt hương Phật trừ tà.
Dường như nhóm Trịnh Uy Dân nghĩ trên lầu có nhiều manh mối hơn, thế nên từ lúc mới bắt đầu hôm qua đã nhất trí chạy lên lầu.
Còn cư dân ở lầu 4… Trong trò chơi rác rưởi có thể có người bình thường sao?
Túc Giang gõ cửa trước, cửa vừa mở hắn đã nở nụ cười thân thiện: “Xin chào…”
“Rầm” một tiếng, cánh cửa đóng sầm lại, còn kèm theo dư chấn run nhè nhẹ.
Túc Giang nhăn gương mặt tiểu bạch kiểm tuấn tú: “Em xấu lắm sao? Hắn có biết năm đó khi em vừa ra mắt, có người bỏ một triệu mua đêm đầu của em, em chê ít từ chối. Dựa vào cái gì hắn ghét bỏ em?”
Dương Miên tiến lên một bước: “Để tôi.”
Cô gõ cửa, chủ nhà là một tên trạch nam nặng đến 90 kg. Trạch nam không hề có sức chống cự đối với nữ sinh cấp 3 mặc đồng phục kiểu Nhật, hắn vừa nắm cửa sắt bên ngoài đã bị Cao Yến đạp bay vào phòng.
Dương Miên ngớ người, Túc Giang lại khá ăn ý với Cao Yến, hắn phản ứng cực nhanh nhảy vào phòng, cũng bảo Dương Miên đi vào, sau đó đóng hai lớp cửa lại.
Trạch nam không chút năng lực phản kháng bị bắt, hắn ngớ ra không hiểu sao đang ở nhà êm đẹp cũng gặp cướp?
Cao Yến hỏi thẳng: “Một, thứ gì ở lầu 2?”
Trạch nam nghe vậy lộ vẻ sợ hãi: “Mấy người cũng đến đây thám hiểm? Tôi khuyên mấy người, không muốn chết thì đi nhanh đi, có nhiều thứ không thể tùy tiện đụng vào.”
“Cái gì ở dưới lầu?”
“Là quỷ đó, không phải mấy người nghe đồn nhà này có ma mới đến thám hiểm sao? Mấy người trẻ tuổi và nhà báo thành phố cũng đến, cuối cùng đều chết hết.”
Lầu quan tài, người quỷ cùng nhà, phỏng chừng quỷ ngụ ở lầu 2. Chuyện ma trong nhà cao tầng trong lời trạch nam là bối cảnh trò chơi, mà người đến thám hiểm, có lẽ chính là thân phận của người chơi.
“Còn lầu 1? Đừng lừa tôi, thứ ở lầu 1 không phải quỷ.”
Vẻ mặt trạch nam càng sợ hãi, hắn nuốt nước bọt, nơm nớp lo sợ hỏi: “Mấy người thấy thứ đó rồi?”
Cao Yến bình tĩnh nói: “Chúng tôi không biết, chính chúng tôi cũng muốn rời khỏi đây nhưng không đi được.” Cậu chỉ chỉ vào Dương Miên rồi nói tiếp: “Cậu nhẫn tâm nhìn nữ sinh đáng yêu như vậy chết ở đây?”
Đúng là không đành lòng.
Trạch nam gãi gãi đầu: “Thật ra tôi cũng mới đến, vừa đến ở đây không lâu, không biết nhiều về tin đồn ở tòa nhà này. Nghe nói trước đây rất lâu, nơi này là một ngôi miếu, thờ phụng một pho tượng thần. Sau đó vì bài trừ mê tín, ngôi miếu bị hủy, xây tòa nhà trên nền đất đó. Thế nhưng sau đó nhiều tai nạn xảy ra, mời cao nhân đến, bảo là phải sửa lại thành lầu quan tài, âm dương ở chung thì mới có thể trấn tà khí.”
Hắn dừng lại một lát rồi bổ sung: “Sau khi các hộ gia đình dọn vào, mỗi đêm phải thắp hương trước cửa cung phụng, nhà mới đến không biết tình huống, tám chín phần mười sẽ xảy ra chuyện. Lầu 1… Thật ra không phải quỷ ở lầu 1.”
“Nói cho đúng, đó là oán khí của người chết không tan, ngưng tụ thành quái vật.”
Cao Yến: “Quỷ oán. Đầu nguồn là cái gì?”
“Không biết. Tôi vừa đến ở không lâu, kỳ thật không biết rất nhiều chuyện.”
Cao Yến suy nghĩ một lúc rồi hỏi tiếp: “Trong tòa nhà này có tượng Quan Âm không.”
Nghe đến ba chữ “tượng Quan Âm”, trạch nam sợ đến nỗi co rụt dưới gầm bàn, cả người lạnh run: “Không có, không có tượng Quan Âm nào khác, không có… Đừng hỏi nữa. Mấy người nên đi nhanh đi. Có hỏi nữa tôi cũng không biết, đi nhanh đi.”
Hỏi thêm những câu khác, hắn không trả lời được hơn phân nửa, câu nào biết thì rất phối hợp. Cuối cùng thật sự không hỏi được gì nữa, ba người mới đứng dậy rời đi.
Lúc ra đến cửa, Cao Yến bỗng quay đầu gọi trạch nam: “Tang lễ mẹ của chủ nhà, cậu và cư dân trong tòa nhà có đi không?”
“Hả?” Hắn mù mờ trả lời: “Không… Không đi, lần này không đi.”
Cao Yến gật đầu: “Cám ơn.”
“Không, không cần cám ơn.”
Cánh cửa đóng lại, trạch nam rúc trên sô pha trong phòng khách. Ngoài cửa, ba người đứng trên hành lang tĩnh mịch.
Túc Giang nhỏ giọng nói: “Cư dân trong tòa nhà là người phải không? Trong trò chơi rác rưởi còn có NPC người sống?!”
Đúng là quá sang, còn rất thật.
“Không phải NPC.” Dương Miên bình tĩnh nói: “Tuy trò chơi hạn chế thời gian là sáu ngày, nhưng có người sống qua 6 ngày mà vẫn không thể hoàn thành nhiệm vụ trò chơi, không đi được, không chết được, vướng quy tắc trở thành “đồ vật” trong trò chơi tạm thời chung sống hòa bình với quỷ quái. Ngay cả NPC cũng không được tính, bây giờ chúng ta đang ở màn sơ cấp, có thể đơn giản lấy được tin tức, sau này sẽ rất khó lấy được tin tức nhắc nhở từ miệng “đồ vật” và NPC.”
Túc Giang lập tức cảm thấy không rét mà run, bất sinh bất tử trở thành “đồ vật” bị kẹt trong tòa nhà quỷ này, dựa theo thiết đặt của trò chơi trở thành khách trọ, giống như con rối nghe lời theo trình tự, còn không bằng dứt khoát bị chủ nhà ăn tươi luôn, ít nhất là chết theo kiểu sành ăn.
Cao Yến vuốt bụng nói: “Đói bụng, đi tìm xem có gì ăn không.” Cậu phất phất tay với Dương Miên: “Có chuyện gì nói sau, đi tìm chủ nhà đòi thức ăn trước. Từ sáng sớm chưa có gì lấp bụng, đói bụng mệt mỏi, tay chân mất sức.”
Dương Miên: “… Hiện tại thanh niên kiên trì ăn sáng không nhiều.”
Đã hai năm rồi cô không biết ăn sáng là cái gì, thế nên từ lúc thức dậy đến giờ vẫn không thấy đói bụng.
Cao Yến từ chối cho ý kiến: “Vậy à? Ăn sáng có lợi cho sự tuần hoàn máu.”
Ba người quay lại tầng 5, vừa lúc gặp chủ nhà đẩy xe thức ăn đi gõ cửa từng phòng, có phòng không ai đáp bị thô bạo đá văng, kiểm tra bên trong không có ai mới gõ cửa phòng khác.
Hóa ra vì hủy bỏ ba loại đạo cụ giữ mạng, nhóm Trịnh Uy Dân phải ở chung hai người một phòng để giảm số lần dùng hương Phật.
Bọn họ đều ra mở cửa, vẻ mặt không vui và cảnh giác trừng mắt nhìn chủ nhà ăn thịt người, từ chối cơm trưa hắn cung cấp.
Nhưng Trịnh Uy Dân lại nhận cơm trưa, trước khi quay vào phòng còn liếc nhìn Cao Yến, thấy ba người tay không mà về thì thoáng yên lòng.
Cao Yến nói: “Cho chúng tôi ba phần cơm trưa.”
Chủ nhà: “…” Hắn cứng mặt, cố bày vẻ tươi cười, sau khi đưa ba phần cơm còn tặng riêng cho Cao Yến một lọ kẹo trái cây nhỏ, nghẹn nửa ngày mới nói được hai chữ: “Quà tặng.”
Cao Yến dùng ánh mắt như thấy quỷ đánh giá chủ nhà: “Chỗ mấy người vẫn có kẹo trái cây ở thế giới hiện thực?”
Chủ nhà: “Nhập vào. Đường dây đặc biệt.”
Hắn bày vẻ mặt kiêu ngạo “cha nắm giữ đường dây đặc biệt, đám phế vật các người không cách nào tưởng tượng”, hắn bỗng nghĩ đến tên chó má ép hắn phải tặng kẹo, lồng ngực lập tức bị nghẹn.
Cao Yến nhận ba phần cơm trưa cùng lọ kẹo nhỏ, chủ nhà lại đẩy xe thức ăn loảng xoảng loảng xoảng nổi giận đùng đùng đi về.
Túc Giang nhận cơm, tranh thủ liếc mắt nhìn lọ kẹo, hơi kinh ngạc nói: “Đây không phải là loại kẹo anh Yến thường dự trữ sẵn sao?”
Suýt nữa hắn quên Cao Yến có bệnh tuột huyết áp, không nghiêm trọng lắm, khi đói bụng ngậm một viên kẹo là được. Có điều lúc tiến vào trò chơi quá gấp, không mang theo kẹo, may mà chủ nhà tặng kẹo cùng nhãn hiệu.
“Có tính người đó.” Túc Giang lẩm bẩm.
Dương Miên không yên lòng, không chú ý đến những thứ này.
Ba người đi vào phòng, phát hiện có dấu vết bị lục soát.
Cao Yến đã sớm dự kiến, cậu lên tiếng: “Tối qua chúng ta không đốt hương mà vẫn sống sót, khẳng định Trịnh Uy Dân đã nghi ngờ chúng ta có đạo cụ giữ mạng, thế nên ông ta sẽ thừa dịp chúng ta ra ngoài mà vào phòng ăn trộm.”
Túc Giang: “May mà chúng ta bán tượng Quan Âm rồi.” Nghĩ lại đột nhiên thấy có lời.
Cao Yến bảo bọn họ ăn cơm trước, lấp đầy bụng rồi mới bàn bạc chuyện khác. Cậu bỏ lọ kẹo nhỏ vào túi, chờ ăn cơm xong mới lấy một viên kẹo vị quýt ngậm vào miệng.
Hương vị nguyên chất và cảm giác trái cây đúng liều lượng, quả đúng là nhãn hiệu cậu thường ăn.
Cao Yến rũ mắt nằm trên sô pha, lúc yên lặng trông cực kỳ ngoan ngoãn và ôn hòa, mái tóc đen rũ xuống, làn da trắng nõn, gương mặt tuấn tú.
Thoạt nhìn non nớt như sinh viên đại học năm nhất vậy.
Thực tế, Cao Yến vừa mới tham gia thực tập tốt nghiệp đại học, thế nhưng toàn bộ hành trình bình tĩnh dẫn dắt hai người khác, quả thật rất đáng tin cậy.
Dương Miên hắng giọng một cái rồi nói: “Tôi tự giới thiệu lần nữa, tôi là Lục Dương Miên, chuyên ngành phân tích tài chính, người Tuệ Hải. Chính xác mà nói, tôi là Quán chủ kế nhiệm của Đạo quán Trường Xuân ở Tuệ Hải, là một Đạo sĩ.”
Cao Yến ngước mắt lên, cậu khá ngạc nhiên.
Không học vấn không nghề nghiệp – Túc Tiểu Giang kinh hãi kêu lên: “Chị gái, sao chị có tóc?”
“… Tôi là Đạo sĩ, không phải ni cô. Hai người cứ gọi tôi là Dương Miên như trước, không chính thức đổi tên thì không phải họ Lục.” Dương Miên hít sâu một hơi rồi nói tiếp: “Tôi chủ động tiến vào trò chơi, mục đích để tu luyện. Tình huống cụ thể nhất thời không rõ, về bản chất trò chơi, tôi cũng không rõ lắm. Vì đây cũng là màn sơ cấp tân thủ của tôi, không chắc có thể sống đến màn cao cấp, thế nên không ai nói cho tôi biết bản chất trò chơi.”
“Điều duy nhất tôi biết, tử vong là thật, trong trò chơi, qua cửa thu được phần thưởng cũng là thật. Ngay từ đầu không nói rõ là do sợ lòng người khó lường, tốt nhất là giả vờ không biết gì cả, về điểm này, tôi thành thật xin lỗi.”
Cao Yến và Túc Giang đều hiểu lý do Dương Miên giấu giếm, cũng không thèm để ý.
Dương Miên cau mày nói tiếp: “Còn Trịnh Uy Dân, trước kia tôi đã nghe nói về ông ta. Tiếng tăm ông ta rất thối, thường lừa người chơi mới, cố ý nói dối hại chết không ít người mới. Hành vi cụ thể, không rõ.”
Cô nói xong hơi do dự trong giây lát, sau đó nhìn Cao Yến hỏi: “Dường như anh rất hiểu biết về huyền môn… Người cùng nghề hả?”
“Không phải. Bốn năm đại học tôi nhận không ít công việc, có hai năm giúp một diễn đàn thần quái viết bản thảo, tra cứu rất nhiều tài liệu liên quan.”
Túc Giang: “Tôi làm chứng, trong thư phòng của anh Yến toàn là sách phong tục tập quán dân tộc chồng chất ngay ngắn.”
Sau khi hai bên thẳng thắn thành thật với nhau, quan hệ giữa đôi bên thêm vài phần tín nhiệm.
Túc Giang hỏi: “Kế tiếp vẫn tiếp tục đi tìm manh mối sao? Lần này lên lầu tìm đi.”
Cao Yến trả lời: “Còn 4 ngày, không vội.” Cậu quay đầu hỏi Dương Miên: “Cô biết người chơi cấp Chủ Thần không?”
Cậu muốn biết tin tức về người chơi cấp Chủ Thần kích hoạt nội dụng ẩn.
Dương Miên hơi sửng sốt, lắc đầu trả lời: “Trước khi tôi tiến vào, không có người chơi cấp Chủ Thần.”
Nói cách khác, người chơi cấp Chủ Thần có thể mới thành công thăng cấp trong hai ngày này.
“Có điều…” Dương Miên bổ sung: “Nếu như có người có khả năng thăng cấp làm người chơi cấp Chủ Thần, hẳn là người này xuất thân từ ‘Chư Thần’.”
“‘Chư Thần’ là một đội ngũ chỉ có vỏn vẹn mười ba thành viên, có ba thành viên cấp Ngụy Chủ Thần, hơn nữa đều là thần linh cấp cao. Thân phận….À, tôi không rõ lắm, không có thân phận người chơi thì không thám thính được nhiều tin tức. Có điều một khi chúng ta sống sót rời khỏi trò chơi là trở thành người chơi chính thức, có thể biết nhiều hơn về trò chơi và thần linh.”
“‘Chư Thần’ là một truyền thuyết.” Dương Miên ôm mặt, vẻ mặt khát khao: “Thật ra rất nhiều người Đạo giáo chúng tôi đã tham gia trò chơi này, trên cơ bản ai cũng biết ‘Chư Thần’, mơ mộng một ngày đẹp trời gặp may được thu nhận làm đồng đội mới.”
Dương Miên hiểu biết trò chơi không nhiều hơn bọn họ, cùng là tay mới, cùng ở vạch xuất phát, đây tuyệt đối là quy tắc công bằng.
Cao Yến lên tiếng: “Buổi chiều hai người tự do hoạt động, Dương Miên, đưa cho tôi ba cây hương Phật.”
Dương Miên đưa cho cậu ba cây, còn lại mười bảy cây mang trên người như cũ.
Chiều đó, Dương Miên và Túc Giang đi lên lầu tìm manh mối, còn Cao Yến thì ngủ trưa. Đến chạng vạng, chủ nhà đến đưa cơm, hắn nhìn chằm chằm người chơi như nhìn thịt heo, Cao Yến cũng bị nhìn như vậy.
Cao Yến: “Có thể giới thiệu đường dây nhập hàng cho tôi biết không?”
Chủ nhà cười nhạo: “Mặt lớn nhỉ.”
“Việc buôn bán, trước lạ sau quen. Hai chúng ta cũng đã có quan hệ qua lại tốt đẹp, không ngại giao lưu hơn củng cố tình cảm?”
Chủ nhà không nói hai lời, đẩy xe thức ăn loảng xoảng chạy đi – Một tên hai tên đều không phải dễ chơi.
Cao Yến lắc đầu: “Xấu hổ à?”
Túc Giang và Dương Miên sau lưng cậu không còn lời gì để nói, anh Yến, anh có mù không vậy?
Đêm khuya, Túc Giang rửa bát, sau đó chuẩn bị năm lạng gạo đặt trước cửa, Dương Miên cắm ba cây hương lên gạo. Sau đó ba người rửa mặt, quây quần trong phòng khách, vì có ngủ trưa nên bây giờ chưa buồn ngủ.
Cao Yến: “Túc Giang, hạt dưa và lon trà xanh bảo cậu mang về đâu? Lấy ra.”
Thừa dịp Túc Giang đi nấu nước, Cao Yến cầm ba cây hương ra ngoài, một lát sau quay về vừa lúc ngâm trà xong.
Túc Giang hỏi: “Anh, anh hố ai vậy?”
Cao Yến bưng trà nhấp một hớp: “Giải quyết Trịnh Uy Dân, ông ta phiền phức.”
Dương Miên sửng sốt: “Ông ta rất gian xảo, có rất nhiều đạo cụ giữ mạng, có lẽ không chết được.”
“Chưa chắc.” Cao Yến bốc hạt dưa: “Freud có nói, nhiều chuyện là thiên tính của con người – vừa cắn hạt dưa vừa nói chuyện, đến giờ đi ngủ rồi.”
*Sigmund Freud (tên đầy đủ là Sigmund Schlomo Freud; 6 tháng 5 năm 1856 – 23 tháng 9 năm 1939) nguyên là một bác sĩ về thần kinh và là nhà tâm lý học người Áo. Ông là người đặt nền móng và phát triển học thuyết phân tâm học. https://vi.wikipedia.org/wiki/Sigmund_Freud
Túc Giang vui đến phát rồ rồi, bốc hạt dưa bắt đầu tám chuyện. Dương Miên vốn muốn nói Freud chưa từng nói thế, nhưng “rốp rốp” cắn hạt dưa nghe nhiều chuyện, dần dần mê mệt luôn.
Quả nhiên Freud nói có lý.
Túc Giang và Dương Miên đã ngủ, Cao Yến bị đánh thức lúc nửa đêm như trước. Ngoài hành lang vang lên tiếng động rung trời, nương theo đó là tiếng la hét hoảng sợ và tiếng kêu cứu của Trịnh Uy Dân, tính toán thời gian kéo dài cỡ mười phút, sau đó bên ngoài dần dần yên tĩnh.
Kế tiếp là tiếng nhai nho nhỏ, tiếng răng rắc rợn người khi cắn xương và nhai thịt.
Cao Yến mở to mắt, gần rạng sáng mới ngủ, kết quả không đến hai tiếng lại bị tiếng hét chói tai đánh thức, cậu đành thức dậy luôn.
Không có gì bất ngờ, Trịnh Uy Dân chết.
Thi thể ông ta bị treo ngược trên trần, hai cánh tay bị xé ra không thấy đâu, lồng ngực cũng bị xé mở, hơn phân nửa nội tạng bị ăn sạch.
Kiểu chết như giết lợn.
Bốn người chơi còn lại suy sụp, chỗ dựa vững chắc đã đổ, bọn họ có thể sống sót rời khỏi đây sao?
Trong đó có một người đàn ông có vẻ tinh anh và một phụ nữ chợt nhớ ra còn ba cây hương Phật, vì vậy chịu đựng mùi máu gay mũi vào phòng lục tìm.
Đáng tiếc không tìm thấy ba cây hương kia đâu cả.
Đang lúc mọi người nhìn chằm chằm thi thể, Cao Yến rút ba cọng nhang cắm trên bát gạo ở cửa phòng.
Chỉ có Dương Miên chú ý thấy một màn này, đồng thời phát hiện bát gạo trước cửa phòng Trịnh Uy Dân cắm đến sáu cây hương.
Nhiều hơn ba cây, hẳn là ba cây tối qua Cao Yến mang ra ngoài.
Trước cửa 5 lạng gạo, 3 cây hương cung phụng quỷ thần, 6 cây hương chiêu ác sát.
Hết chương 4
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Chử cẩu: Dù là khác màn cũng không thể ngăn ông đây đưa kẹo cho vợ!
Chủ nhà: Cút mẹ mày!
Freud nói nhiều chuyện là thiên tính của con người.
Freud: Ông đây chưa từng nói!