Buổi chiều, Giang Nguyên rời khỏi trường quay.

Lê Nhất Ninh ngay cả một ánh mắt cũng không buồn cho anh ta, im lặng ngồi bên cạnh xem kịch bản, tuy chỉ có ba cảnh nhưng cô vẫn muốn làm tốt nhất.

Đúng lúc này, đạo diễn Lâm cũng để quản lý weibo đăng tin giải thích.

Ý đại khái chính là hai người chỉ trùng hợp chạm mặt, không tồn tại bất cứ tìm hiểu trước đó, Lê Nhất Ninh là diễn viên sớm đã được định xong, mà Giang Nguyên cũng trùng hợp ở gần đây đi ngang qua đến thăm người anh em tốt của mình là Hà Thánh Nguyên.

Dòng giải thích này vừa đăng lên, tuy mọi người không tin tưởng lắm nhưng chí ít người mắng Lê Nhất Ninh tâm cơ đã giảm đi rất nhiều.

Lúc này, Lê Nhất Ninh đang làm ổ trên ghế đọc kịch bản thì đột nhiên bên cạnh có một người đi tới.

Cô quay đầu nhìn, là nữ chính Mạnh Lạc Xảo.

Mạnh Lạc Xảo có xuất thân từ đóng phim mạng, lúc cười lên trông rất đáng yêu. Dân mạng đồn rằng tính cách rất dễ ở chung.

Hai người nhìn nhau, Mạnh Lạc Xảo đưa một ly trà sữa cho Lê Nhất Ninh: “Uống trà sữa không?”

Lê Nhất Ninh sững người chốc lát, có chút bất ngờ: “Cảm ơn.”

Mạnh Lạc Xảo nhìn dáng vẻ này của cô, thấp giọng nói: “Sao tôi cảm thấy cô không giống với trong lời đồn?”

Nghe xong, Lê Nhất Ninh vui vẻ ngay.

Cô hớp một ngụm trà sữa, khóe môi cong lên: “Không giống thế nào?”

Mạnh Lạc Xảo suy nghĩ mấy giây, lắc đầu nói: “Không biết nói sao, chỉ cảm thấy không giống.”

Cô chỉ chỉ: “Nhìn ra được, cô không có hứng thú với Giang Nguyên.”

Lê Nhất Ninh nghe xong, ngược lại không phản ứng.

Hai người ngồi im lặng một chút, đạo diễn Lâm bên kia đã gọi người rồi: “Qua đây quay phim.”

“Được.”

Hai người cùng đứng dậy, cảnh quay này là cảnh trong phim Lê Nhất Ninh bắt nạt Mạnh Lạc Xảo.

Kịch bản có hơi cẩu huyết, thiên kim đại tiểu thư cô đây bắt nạt người, sau đó bị nam chính nhìn thấy cuối cùng dùng quyền thế gia tộc đuổi cô ra khỏi trường.

Lúc xem tới đoạn này, Lê Nhất Ninh nhịn không được muốn mắng — — cô đại tiểu thư này sao có thể vô dụng như vậy, mới bắt nạt một lần thôi đã bị đuổi khỏi trường rồi, đáng thương quá đi.

Mấy người tiến vào trong ống kính, Lê Nhất Ninh mặc đồng phục trường như cũ, giữa eo còn buộc một chiếc áo sơ-mi kẻ cơ rô nhỏ, dáng vẻ nữ sinh cầm đầu sau lưng còn dẫn theo mấy chị em chặn nữ chính ở một con hẻm sau khi tan học xong đang trên đường về nhà.

“Đứng lại.”

Lê Nhất Ninh nhíu mày, nhìn nữ chính đáng yêu trước mắt.

Mạnh Lạc Xảo dừng chân, ngước mắt nhìn cô: “Cậu muốn làm gì?”

Lê Nhất Ninh ‘chậc chậc’ hai tiếng, đi tới trước mặt cô ấy, một tay nắm cằm của cô ấy, ung dung nói: “Trông bộ dáng cũng khá đáng yêu đấy, nhưng đáng tiếc……”

Cô hừ cười một tiếng: “Chỉ đáng tiếc cô không nên thích Giang Hoài.”

Mạnh Lạc Xảo không lên tiếng.

Cô nhìn Lê Nhất Ninh đang ở gần kề, trong nháy mắt cô ta chạm vào mình, cô vô thức quên sạch lời thoại vừa muốn nói ra.

Cô đứng đó sững sờ nhìn gương mặt xinh đẹp trước mắt, hơi thất thần — — da mặt Lê Nhất Ninh thật sự rất đẹp, không có trang điểm cũng trắng như vậy, còn mắt của cô cũng rất xinh đẹp giống như viên ngọc vậy, lông mi hình như còn muốn dài hơn của mình nữa.

Hai người im lặng nhìn nhau, trong mắt Lê Nhất Ninh là ý cười mỉa mai. Cô đang đợi Mạnh Lạc Xảo đáp trả lại.

Năm giây, người này còn chưa có phản ứng.

Mười giây sau, cô vẫn đứng ngây ra như cũ.

Bỗng, đạo diễn Lâm hô ‘cắt’ một tiếng kéo hai người đang suy tư trở về.

Đạo diễn Lâm hổn hển nhìn Mạnh Lạc Xảo: “Tiểu Lạc cô làm sao vậy, vừa rồi quên lời thoại sao?”

Mạnh Lạc Xảo vô cùng ngại ngùng, nhìn đạo diễn Lâm nói xin lỗi: “Xin lỗi xin lỗi đạo diễn Lâm, vừa rồi tôi……. Thất thần thôi.”

Đạo diễn Lâm: “……”

Ông nhìn vẻ mặt ngại ngùng của Mạnh Lạc Xảo rồi nhìn Lê Nhất Ninh một cái, đột nhiên nói: “Chắc không phải cô nhìn Lê Nhất Ninh tới mức thất thần đấy chứ?”

Mạnh Lạc Xảo: “…….”

QWQ đúng vậy.

Nhìn vẻ mặt này của Mạnh Lạc Xảo, đạo diễn Lâm biết ngay bản thân đã đoán trúng rồi. Ông dở khóc dở cười, vẫy tay nói: “Lê Nhất Ninh cô thu bớt sức quyến rũ của mình lại, đừng dẫn nữ chính đáng yêu của đoàn làm phim chúng ta chạy nữa.”

Ông cũng không tức giận, nhìn nhân viên công tác bên cạnh: “Làm lại lần nữa.”

Lê Nhất Ninh: “……”

“???”

Bảo gì mà thu bớt sức quyến rũ của mình lại, đây là thứ bản thân cô có thể khống chế sao.

Lê xinh đẹp cảm thấy uất ức.

Rất nhanh, Mạnh Lạc Xảo sau khi tỉnh táo lại, hai người diễn thuận lợi hơn lần trước.

Đạo diễn Lâm: “Cắt, cảnh này qua rồi, bắt đầu cảnh tiếp theo.”

Cảnh tiếp theo chính là nam chính nhìn thấy cảnh Lê Nhất Ninh bắt nạt nữ chính, khí thế mạnh mẽ xông tới bắt cổ tay của Lê Nhất Ninh, đẩy người ra bảo vệ ở trước mặt nữ chính.

Đạo diễn Lâm giải thích kịch bản cho ba người: “Lát nữa Tiểu Lạc trốn sau lưng Thánh Nguyên, tuy Thánh Nguyên muốn đẩy Lê Nhất Ninh nhưng phải chú ý độ mạnh yếu, cố gắng ngã đúng ngay tấm đệm ở bên đó, đừng ngã lên đất.”

Đoàn làm phim đều có biện pháp bảo hộ, không đặc biệt muốn diễn viên bị thương thật.

Hà Thánh Nguyên nhìn một cái, gật đầu hiểu rõ: “Tôi biết rồi.”

Đạo diễn Lâm nhìn Lê Nhất Ninh: “Cô diễn không tệ, nhưng phải chú ý thay đổi ánh mắt.”

“Dạ.”

Sau khi nói xong, cảnh này bắt đầu quay.

Đạo diễn Lâm ngồi ở trước máy giám sát nhìn người trong ống kính, hơi nhíu mày.

Lúc nhìn thấy cô gái kiêu ngạo tùy hứng bắt nạt cô gái mình thích, Hà Thánh Nguyên vô cùng tức giận, anh ta xông lên phía trước kéo một cái tay của Lê Nhất Ninh, gào lên giận dữ: “Tô Viên cô muốn làm cái gì!”

Tô Viên cũng chính là Lê Nhất Ninh sững người, chớp mắt phản ứng lại muốn đi tới kéo tay Hà Thánh Nguyên để giải thích, còn chưa chạm vào vạt áo của anh ta thì bị Hà Thánh Nguyên đột nhiên ra sức đẩy một cái, dưới sự theo dõi của quần chúng, Lê Nhất Ninh đổ người về phía sau, ngã mạnh trên đất.

Cả người cô còn chưa phản ứng lại thì nghe thấy tiếng gào giận dữ của đạo diễn Lâm: “Xảy ra chuyện gì, Hà Thánh Nguyên cậu đẩy về phía nào đấy?”

Lê Nhất Ninh hít sâu một hơi, lúc này mới cảm thấy xương cùng của mình đau nhức không thôi.

Móa, ngã trên đất thật rồi.

Tống Tĩnh từ bên cạnh chạy tới, nhìn về phía người đang ngồi trên đất: “Ninh Ninh, có thể đứng dậy không?”

Lê Nhất Ninh hít sâu một hơi, vịn tay cô: “Có lẽ được.”

Hà Thánh Nguyên cũng phản ứng lại, vội vàng nhìn về phía Lê Nhất Ninh: “Xin lỗi tôi xin lỗi, vừa rồi tôi không chú ý.”

Anh ta nhìn Lê Nhất Ninh: “Cô không sao chứ?”

Lúc này Lê Nhất Ninh thật sự muốn mắng mẹ.

Không sao ông nội anh, anh trông tôi giống không sao lắm à?!

Còn có, nếu lời xin lỗi có tác dụng vậy đợi lát nữa tôi cũng đẩy anh thử một cái rồi xin lỗi xem sao nhé?!

Nhưng xung quanh còn có rất nhiều người, lúc này cô còn thuộc người bị thị phi quấn thân, cô chỉ có thể nhịn, cắn răng nghiến lợi nói: “Không sao.”

Đạo diễn Lâm ra hiệu cho một nhân viên công tác đi lên, vây bên cạnh cô: “Có ngã trúng chỗ nào không?”

Lê Nhất Ninh ngồi lên ghế cảm thấy hơi thoải mái một chút, sắc mặt đỡ hơn: “Không có.”

Cô ngước mắt nhìn về phía đạo diễn Lâm: “Tôi không sao, chỉ là vừa ngã nên choáng thôi.”

Đạo diễn Lâm gật đầu: “Xin lỗi, biện pháp bảo hộ của đoàn làm phim không chuẩn bị tốt.”

“Không phải vì nguyên nhân này.”

Cô mỉm cười nhàn nhạt: “Có lẽ là do tiền bối Hà không cẩn cận, không có vấn đề gì lớn lắm.”

Lời nói này thành công khiến sắc mặt Hà Thánh Nguyên thay đổi, nhưng rất nhanh sau đó lại bình thường trở lại.

“Xin lỗi, là tôi không chú ý đến vị trí tấm đệm.”

Đạo diễn Lâm tức giận không lớn lắm, sau khi biết Lê Nhất Ninh không sao cũng thở phào một hơi: “Lát nữa nhớ chú ý chút, kiểu vấn đề này ai cũng có, lần sau nhớ chú ý vị trí là được.”

Hà Thánh Nguyên đáp: “Biết rồi.”

Nhìn tình huống này, Lê Nhất Ninh cũng không nói gì nhiều.

Thật ra xương cùng vẫn còn hơi đau nhưng cô vẫn đứng thẳng người dậy, tiếp tục đi quay phim.

Mạnh Lạc Xảo nhìn cô một cái: “Cô không sao thật chứ?”

Lê Nhất Ninh lắc đầu.

Cô nghĩ ngợi, đè thấp giọng nói: “Nếu lát nữa ngã không đúng vị trí, cô nhớ bản thân có thể nghiêng sang một bên, an toàn quan trọng nhất.”

Nghe xong, Lê Nhất Ninh mỉm cười, trong con ngươi tràn ngập ý cười: “Được, tôi biết rồi, cảm ơn.”

“Nên làm cả thôi.”

Cũng may ở lần thứ hai, Lê Nhất Ninh ngã đúng vị trí. Có điều bởi vì cảm xúc của một vài người chưa đủ nên phải làm lại lần nữa.

Quay tới lần thứ năm, cảnh này mới coi như được cho qua.

Sau khi quay xong cảnh này, Lê Nhất Ninh chỉ còn có một cảnh quay bóng lưng rời khỏi trường học phải quay, bóng lưng cô đơn thất bại đó rất dễ quay, mấy phút sau thì kết thúc công việc rồi.

Điều này cũng có nghĩa là bộ phim đầu tiên của cô cũng kết thúc rồi.

Đạo diễn Lâm đặc biệt cho người mua một bó hoa tới tặng cô, cười nói: “Biểu hiện không tệ, sau này có cơ hội cô là người đầu tiên tôi tìm để hợp tác.”

Lê Nhất Ninh mỉm cười, ánh mắt lấp lánh, nói một cách hài hước: “Vậy đạo diễn Lâm nhớ giữ lời đấy nhé, sau này có vai tốt nhất định tìm tôi.”

“Đương nhiên.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play