Tất nhiên, lời này Giản Tiêu không thể nói ra, chỉ có thể cười đánh trống lảng, đứng dậy vào bếp mang rượu trứng ra.
Văn Vũ Đường ở sau lưng bực bội: "Đừng có hỏi nữa, bực cả mình."
"Thôi nào, cũng bình thường thôi. Giờ người trẻ kết hôn ngày càng muộn, mà Giản Tiêu nhà mình đẹp trai như vậy, không phải nên kén chọn kỹ càng sao. À đúng rồi, mấy hôm trước bọn tôi ăn cơm với lão Trương của Thịnh Cảnh, gặp cháu gái của ông ấy đấy. Cô ấy tên là... à, Tô Nhuế Nhung, xinh đẹp khỏi phải bàn, mà thông minh lắm, hình như còn hơn Giản Tiêu hai tuổi. Cô ấy cũng không vội, nói là tập trung phát triển sự nghiệp trước, rảnh rỗi thì mới hẹn hò, còn chuyện kết hôn thì đợi qua 30 tuổi mới tính."
"Thật ra đứa trẻ đó tôi đã để ý từ lâu rồi." Văn Vũ Đường liếc Giản Tiêu một cái, "Theo tôi, dù tạm thời không kết hôn, hẹn hò trước cũng tốt, không thì một cô gái tốt như thế, còn chờ mãi được sao."
"Thì hẹn đi! Ăn bữa cơm, nói chuyện, đi chơi chung, trai tài gái sắc, biết đâu lại hợp nhau thì sao."
"Hừ, thôi đi. Đừng có ép nó nữa, hẹn rồi nó cũng phớt lờ không đi. Cô nói xem, giữ chữ tín không phải là điều cơ bản nhất..."
"Mẹ." Văn Dật kịp thời ngắt lời, cứu Giản Tiêu khỏi những câu khó nghe hơn, "Em ấy còn trẻ, chẳng phải đang rèn luyện trong công ty sao. Hơn một năm nay em ấy không rảnh rỗi chút nào, mỗi phòng ban đều đi qua một vòng, còn chạy đông chạy tây đi công tác, việc được giao đều làm tốt. Các quản lý đều khen em ấy chăm chỉ, khiêm tốn và có năng lực. Sau Tết, con định để em ấy làm trợ lý đặc biệt cho con một năm xem sao."
Giản Tiêu giật mình. Trợ lý đặc biệt không phải chỉ đơn giản là một trợ lý nhỏ giúp sếp pha trà rót nước, Văn Dật là muốn bồi dưỡng anh, giao trọng trách cho anh và đích thân hướng dẫn. Điều này có nghĩa là ngoài thời gian ngủ, anh sẽ phải toàn tâm toàn ý dốc sức vào công việc.
Nhưng anh đã lên sẵn kế hoạch luyện tập, trong điều kiện đảm bảo giờ làm việc từ 9 giờ sáng đến 5 giờ chiều, cố gắng luyện tập thể lực và huấn luyện bay càng nhiều càng tốt, trước giải đấu cũng không thể tránh khỏi việc xin nghỉ, đến địa điểm thi đấu sớm vài ngày để làm quen với thời tiết...
Anh liếc nhìn Văn Vũ Đường, sự không hài lòng vừa nãy của bà giờ đã biến thành nụ cười mãn nguyện, tất nhiên là cười với Văn Dật: "Thôi được rồi, nghe con. Giờ mẹ cũng chẳng sắp xếp được gì thằng bé nữa rồi." Lời bà vừa dứt, chuông báo thức của Giản Triều vang lên, nhắc nhở họ đã là 8 giờ tối.
Văn Vũ Đường đứng dậy trước tiên, đi vòng ra sau Đàm Sảng: "Nào, Sảng Sảng giờ không được đến nơi đông người, ở nhà với mẹ cho tốt nhé. Để bọn họ đi làm lễ của họ, hai mẹ con mình yên tĩnh chút."
Nhân lúc mọi người thay đồ, trang điểm lại rồi đi vào phòng vệ sinh, Giản Tiêu lén kéo Văn Dật ra ngoài cửa: "Anh, chuyện trợ lý đặc biệt, em thấy chưa cần gấp."
"Sao thế? Vẫn còn căng thẳng à?" Văn Dật khoác vai anh, "Yên tâm, anh làm sao để em xấu mặt được."
"Không phải là căng thẳng." Giản Tiêu suy nghĩ một chút, chuyện này sớm muộn cũng giấu không nổi, "Năm sau em phải tham gia World Cup định vị, sẽ phải ra nước ngoài vài lần, sợ làm chậm trễ công việc."
"Định... vị?" Văn Dật suy nghĩ một lúc mới hiểu ra, "À, là cái môn đó, dù lượn ấy nhỉ." Anh ta rất ngạc nhiên, "Anh còn tưởng là em bỏ chơi rồi..."
"Không phải là chơi, anh ạ." Giản Tiêu bất lực nói, "Đây là thi đấu nghiêm túc. Trước đây ở Úc em chỉ mới bay tốc độ, còn chưa kịp tham gia thi định vị thì đã bị gọi về rồi..."
Văn Dật khẽ gật đầu, dù không hiểu rõ nhưng ít nhất có thể tôn trọng anh: "Thế thì, được thôi, em cứ bay trước đi, bay xong rồi..."
Chưa kịp nói hết câu, cánh cửa khép hờ phía sau họ bỗng nhiên bị đẩy mạnh.
Thấy Văn Dật không kịp né, Giản Tiêu nhanh chóng đưa tay che chắn vai anh, chỉ nghe thấy một tiếng "bịch" trầm đục.
Cánh cửa va thẳng vào xương cổ tay của Giản Tiêu, trong chớp mắt cả mảng da trên nửa cánh tay của anh tê rần.
"Xì..." Văn Dật hít một hơi lạnh, vươn tay nắm lấy tay áo của anh nhưng hụt, "Em không sao chứ?"
Cảm giác tê liệt rút đi, cơn đau lập tức dâng lên. Anh ta muốn xoa tay nhưng sợ Văn Vũ Đường lo lắng, đành rút tay về, để cánh tay buông thõng, tay áo tự nhiên che đi chỗ đau.
Thấy sắc mặt anh không có gì bất thường, Văn Vũ Đường lại cau mày: "Có gì hay chứ, còn bay bổng? Con định bay đi đâu? Ngày nào cũng chạy từ câu lạc bộ này sang xưởng xe kia, thật sự tưởng rằng mẹ không biết gì sao? Thu xe của con cũng chẳng có tác dụng gì. Giản Tiêu, con đã hai mươi lăm tuổi rồi, không phải vị thành niên nữa, sao vẫn không buông bỏ được mấy thứ linh tinh đó? Còn định vì mấy chuyện vô bổ đó mà xin nghỉ ra nước ngoài để lãng phí thời gian và sức lực à?"
"... Mẹ, không phải..."
Văn Vũ Đường cau mày, không muốn nghe bất cứ lời giải thích nào, chỉ chìm đắm trong sự thất vọng tột cùng của mình: "Rốt cuộc khi nào con mới có thể ổn định lại, nhận ra những thứ thật sự có giá trị trong cuộc đời chứ..."
"Con..." Tranh cãi cũng vô ích, trong mắt Văn Vũ Đường, những thứ mà anh thích, những thứ anh trân trọng, đều là vô giá trị. Giải thích chỉ khiến bà tức giận hơn, chi bằng im lặng.
Ai ngờ sự im lặng của anh lại càng chọc giận Văn Vũ Đường: "Lại cái vẻ nhẫn nhịn này, như thể là mẹ sai, như thể mẹ, một người làm mẹ, có lỗi với con. Phải, trước đây mẹ đã đủ không quan tâm đến con, vì thế con cứ muốn chống đối mẹ, trả thù mẹ. Nhưng điều đó có ích lợi gì cho con?"
Mọi người sau khi dọn dẹp xong thì tụ tập lại ở sảnh, nghe thấy Văn Vũ Đường đang nổi giận, Giản Triều vội vàng chạy tới đỡ lấy người vợ gầy gò mảnh mai của mình: "Ngày lễ lớn, đừng cãi nhau." Nói xong, ông liếc nhìn Giản Tiêu, đầy trách móc, trách anh không biết điều, biết rõ mẹ bị bệnh gan không thể tức giận mà vẫn cứ khiến bà không vui.
Vợ chồng nhà họ Đàm nhìn nhau đầy lúng túng, cũng lên tiếng khuyên nhủ: "Ôi chao, trẻ con mà, rồi cũng sẽ tốt thôi."
Văn Dật thấy vậy thì vội vã nháy mắt với Đàm Sảng, tuy không hiểu rõ nhưng cô ấy lập tức hiểu ý.
"Mẹ, mẹ!" Cô ấy khẽ xoa cái bụng còn chưa lộ rõ của mình, "Sao con cảm thấy hơi khó chịu."
Văn Vũ Đường sững người, lập tức quên bẵng Giản Tiêu, vội vàng lo lắng dìu cô vào phòng: "Khó chịu thế nào? Có phải ngồi lâu mệt quá không? Con giờ đã hơn ba mươi tuổi mới mang thai, không thể so với hai mươi mấy tuổi được, nhất định phải nghỉ ngơi nhiều. Lúc mẹ mang thai Tiểu Dật, cũng chẳng cảm thấy gì cả..."
Thấy họ lên lầu, Giản Tiêu thở phào nhẹ nhõm: "Anh, em đi trước đây."
"Em... haiz." Ở lại cũng chỉ toàn những điều không vui, họ đều hiểu rõ, Văn Dật không ngăn cản anh, "Hôm nào rảnh qua nhà anh ngồi chơi, chỉ hai anh em mình, nói chuyện đàng hoàng."
"Ừ."
Giản Tiêu đứng từ xa nhìn lại căn nhà sáng đèn kia, Văn Vũ Đường kéo rèm cửa sổ của phòng ngủ chính trên lầu hai, trong gara có xe chạy ra, có người ở nhà, có người đi tới nhà thờ. Cảnh tượng chẳng khác gì năm ngoái, năm người họ đón Giáng sinh, anh vẫn là người thừa. Năm nay bảy người, anh vẫn là người thừa.
Khi Văn Dật còn học đại học, mỗi dịp Giáng sinh anh vẫn còn được hưởng chút phúc lộc, nhận được một món quà Giáng sinh y hệt của anh trai, thường là đồ điện tử, nếu không thì là đồng hồ cơ. Văn Dật thì nhớ anh thích thể thao, sẽ tặng những món quà như vợt bóng hay giày thể thao. Mọi người quây quần nói chuyện bên lò sưởi, tất nhiên anh chẳng có gì để nói, dù là chuyện làm ăn của gia đình hay những trải nghiệm học tập của Văn Dật, anh đều không xen vào được, nhưng anh chẳng mấy bận tâm. Nói chuyện xong còn phải cùng Giản Triều tới nhà thờ, lễ vọng đêm khuya sẽ khép lại một ngày trọn vẹn, dù anh chưa bao giờ nghiêm túc lắng nghe Phúc Âm, nhưng vẫn trân trọng cảm giác nghi lễ này.
Suốt một năm bận rộn mỗi người mỗi nơi, chỉ đến khoảnh khắc đó họ mới giống như một gia đình.
Rốt cuộc là từ bao giờ lại trở nên như hiện tại? Lần cuối cùng anh vui vẻ bước đi trên con đường trước cửa nhà là khi nào, anh không tài nào nhớ nổi.
Trước đây anh từng nghĩ mình chẳng mấy để tâm đến những chuyện này, cho đến khi một lần Nguyệt Thời Ninh nhắc nhở, anh mới bừng tỉnh. Không phải anh vô lo vô nghĩ, không phải anh không mong chờ, càng không phải anh không biết đau, chỉ là anh đã quen với việc hy vọng tan vỡ mà thôi. Quá trình này cứ diễn ra từ từ, từ khi anh biết chuyện đã bắt đầu, đến hôm nay đã trở thành một mớ bòng bong vô phương giải quyết.
May thay đêm nay không có gió, tuyết rơi rất chậm, anh cũng bước chậm lại, nhìn chằm chằm vào nửa vầng trăng xanh nhạt trên trời, từ từ tiêu hóa những nỗi thất vọng này.
Khi tỉnh táo lại, anh đã đi hết nửa đường.
Giản Tiêu đứng trước cửa nhà mình, phủi tuyết rơi trên vai rồi ấn ngón tay lên khóa màn hình, một tiếng bíp dài và một tiếng ngắn vang lên, khóa cửa bật mở. Anh đẩy cửa, lập tức có ánh sáng từ khe cửa tràn ra, kèm theo mùi bơ và tiếng hát vui vẻ.
Là một bài hát tiếng Nhật mà anh chưa nghe bao giờ, ca sĩ nữ hát trong điện thoại, Nguyệt Thời Ninh hát theo. Cậu ấy rất giỏi ngôn ngữ, phát âm tiếng Anh chuẩn xác, ngay cả tiếng Nhật nghe cũng khá giống. Nhưng tài năng âm nhạc thì thảm không nỡ nhìn, hát theo cũng lệch tông.
Giản Tiêu không nhịn được bật cười, đẩy cửa bước vào nhà.
Những ngọn nến trên bàn trà và bên cửa sổ bị làn gió do cửa mở ra và khép lại khuấy động, suýt tắt, nhưng rồi lại kiên cường bùng lên mạnh mẽ.
Nguyệt Thời Ninh ngồi khoanh chân trên tấm thảm trước ghế sofa, đột ngột quay đầu lại, vẻ mặt ngơ ngác như con khủng long và con gấu bên cạnh, vừa ngây ngô vừa đáng yêu. Con gấu đó là đồ mới của cậu, được ôm về từ Seoul cả ngàn dặm xa xôi.
Giản Tiêu chậm rãi bước tới trước, liếc nhìn chiếc máy tính bảng trong tay cậu, ngòi bút cảm ứng đang chọc vào ngôi sao màu vàng trên bản đồ châu Đại Dương, bên trên có chữ, là địa danh. Anh khựng lại một chút, nhận ra cậu đang đánh dấu từng vùng trời mà anh đã bay qua.
"Em..." Nguyệt Thời Ninh như bừng tỉnh khỏi giấc mơ, đảo mắt nhìn quanh, đầy hối hận.
Khắp nơi đều là những bí mật không thể nói ra, vậy mà lại lộ hết trước mặt người không nên biết nhất.
Giản Tiêu nhìn chằm chằm vào chiếc áo hoodie trắng trên người cậu, hình cánh dù lượn được vẽ đơn giản mà rõ ràng, sợi dây thừng phía dưới còn treo tên của anh, chữ "XIAO" viết tay, bay bổng như áng mây trôi.
Anh cúi đầu, T-shirt, hoodie, quạt giấy, tất cả đều có màu xanh lam như cánh dù của anh, được thiết kế đồng bộ, nhìn đâu cũng thấy tên của anh.
Những thứ bị người khác coi thường, ở đây có người cẩn thận thay anh giữ gìn.
Hai bên của chiếc mũ bóng chày còn được khâu thêm một đôi cánh mềm mại màu trắng. Anh cúi xuống, tiện tay nhặt một chiếc đội lên đầu Nguyệt Thời Ninh, kết hợp với cặp kính gọng đen, trông giống như Arale vậy.
Đặc biệt là đôi mắt xanh kia, ánh nến nhảy múa trong đó, như ngọn lửa xanh băng đang cháy vì anh, nóng bỏng vô cùng.
Nguyệt Thời Ninh vứt chiếc iPad đi, nắm chặt lấy bàn tay lạnh lẽo của anh, khẽ nhíu mày: "Sao lạnh thế này? Sao lại vậy, chẳng phải anh phải đi dự lễ nửa đêm sao? Sao lại sớm như thế..." Lời nói chợt dừng lại, người kia cảm nhận được cảm xúc của cậu, có lẽ đã đoán ra chuyện gì xảy ra nên cũng không hỏi thêm.
Hai bàn tay được Nguyệt Thời Ninh nắm lấy, nhẹ nhàng xoa xoa, nỗi thất vọng trong lòng và cái lạnh trên da thịt đều dần được xoa dịu, mềm mại hơn, hóa thành những dòng hơi ấm, lấp đầy khoảng trống trong lồng ngực: "Tuyết rơi rồi."
Nói xong, Giản Tiêu quỳ xuống, nằm úp sấp trên tấm thảm mềm sạch sẽ, mạnh mẽ hôn lên ánh trăng của anh.
Nguyện khóc vì cậu, cười vì cậu, mãi mãi ấm áp vì cậu, chữa lành cậu, cần cậu, yêu cậu, ánh trăng riêng của anh.
Giữa những cái hôn đầy quấn quýt, Nguyệt Thời Ninh đột nhiên cứng lại, rời môi ra, cúi đầu vén tay áo anh lên.
"Xì..." Cậu khẽ rít lên một tiếng, "Anh, không đau sao..."
Bản thân Giản Tiêu cũng không để ý, cổ tay đã bị cạnh cửa cà rách một lớp da, rộng bằng một ngón tay, chảy ra một lớp dịch trong suốt, vết thương xung quanh đã chuyển sang xanh tím, nhìn thoáng qua thì thấy thảm thương, nhưng thực tế thì không đau đến thế, ít nhất là trên đường đi anh không hề cảm nhận được cơn đau. Ngược lại, khi được cậu cẩn thận nâng niu trên tay thì bỗng dưng trào lên cảm giác yếu đuối.
Anh gật đầu: "Đau."
Môi của Nguyệt Thời Ninh mím lại thành một đường thẳng, bàn tay đang nâng cánh tay anh khẽ run, nhưng cậu không hỏi thêm một câu nào, chỉ kéo anh vào trong nhà để đơn giản xử lý vết thương.
"Không sao đâu, sẽ nhanh khỏi thôi." Nguyệt Thời Ninh thổi nhẹ lên cổ tay anh."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT