Nguyệt Thư Ý đã xinh đẹp từ khi còn nhỏ, một phần nhờ vào dòng máu Kazakh[1] của bà ngoại.
[1] Người Kazakh là một tộc người Turk ở các khu vực phía Bắc của Trung Á. Họ là dân tộc chính của Kazakhstan với tỉ lệ chiếm 66% dân số, ngoài ra còn có ở nhiều nơi của Uzbekistan, Trung Quốc, Nga và Mông Cổ. Họ nổi tiếng có tình yêu tự do mãnh liệt, giỏi cưỡi ngựa, săn bắn bằng những con đại bàng bán thuần dưỡng.
Không chỉ vẻ ngoài, tính cách của bà cũng rất nhiệt tình và thẳng thắn như người dân tộc thiểu số, nên khi đứng trước ống kính, khi mọi người đều lo lắng, bà lại nổi bật hơn. Khi cô ngồi trong phòng học tự học, cắn bút lật trang sách, Hà Cẩm Duệ không thể không quay một cảnh cận mặt bà. Mặc dù chưa qua đào tạo chuyên nghiệp, không thể tránh khỏi dấu vết diễn xuất, nhưng gương mặt đó quá thu hút, khuyết điểm không làm giảm đi vẻ đẹp của bà.
"Em có nghĩ đến việc làm diễn viên không?" Sau khi nhóm diễn viên phụ rời đi, Hà Cẩm Duệ ở lại với bà.
Đối mặt với đạo diễn nổi tiếng, bà hơi e thẹn, nở nụ cười tươi sáng, quyến rũ trong gió lạnh đầu đông: "Anh đang khen tôi sao?"
"... Đúng vậy..." Hà Cẩm Duệ giữ vẻ bình thản, nhưng trái tim lại đập mạnh.
"Cảm ơn anh, tôi sẽ suy nghĩ kỹ." Bà vẫy tay, đi tìm những người bạn cùng phòng.
Sau đó, Hà Cẩm Duệ đã tạo điều kiện cho Nguyệt Thư Ý, từ kỳ thi cuối kỳ đến kỳ nghỉ đông, bà đã ở lại trường quay để quan sát suốt hai tháng.
Phải công nhận rằng, một người đàn ông trưởng thành làm nghệ thuật có sức hút rất lớn đối với một cô gái mới hai mươi tuổi. So với những nam sinh ngây thơ, ồn ào và hay tính toán xung quanh cô, Hà Cẩm Duệ vừa nhẹ nhàng, chín chắn, tài năng xuất sắc, dù gần bốn mươi tuổi nhưng không có chút nào của người đàn ông trung niên. Áo sơ mi của ông luôn tỏa ra mùi hương sạch sẽ. Bà thích nhất là khi ông ta chỉ đạo diễn xuất, ánh mắt tập trung của ông ta giống như nam châm hút mạnh mẽ.
Dần dần, bà bị ông ta thu hút sâu sắc, không còn để ý ai khác.
Nhưng ông ta đã có gia đình ở Mỹ... nên bà chỉ có thể âm thầm giấu những cảm xúc của mình, không ngờ ông ta lại theo đuổi không ngừng: "Sao em lại trốn tránh tôi?" Ông ta như thể có thể nhìn thấu bà, "Tôi đã ly hôn từ năm ngoái rồi, cảm tình không hòa hợp, chia tay hòa bình."
Những cành cây bị chặt đứt lại nảy mầm, mùa xuân không còn xa.
"Làm diễn viên thật sự rất mệt." Hà Cẩm Duệ không ngừng nỗ lực, những ngày hiếm hoi nghỉ ngơi, ông ta không tiếc thời gian dành cho bà, "Làm vợ tôi có thể sẽ dễ chịu hơn."
"Em sẽ suy nghĩ kỹ." Bà còn hơi do dự.
Họ đã đi xem mặt trời mọc trên vách đá, nghe hát thánh ca ở nhà thờ, cho chim hải âu ăn ở rạn san hô, hoặc ở lại làng suối nước nóng cả ngày, xem những tác phẩm chưa công bố của Hà Cẩm Duệ. Ông ta đặt bà vào ống kính, cả động và tĩnh, như đánh giá một tác phẩm nghệ thuật. Ông ta chiếm hữu cơ thể trẻ trung xinh đẹp của bà và cảm xúc tươi mới của bà.
Cho đến khi bắt đầu trở lại trường không lâu, bà đột ngột ngất xỉu ở căng tin, mới nhận ra cơ thể mình đã âm thầm mang một sinh mệnh mới.
Như bà dự đoán, Hà Cẩm Duệ vui vẻ chấp nhận: "Sinh ra đi, tôi thích trẻ con."
"Vậy khi nào chúng ta kết hôn?" Bà hỏi.
"Không gấp." Hà Cẩm Duệ nắm tay bà, "Việc ly hôn, tôi không công khai. Em cũng biết mà, trong nước không dễ chấp nhận chuyện này, tôi sợ ảnh hưởng đến doanh thu phim mới. Đợi đến đầu năm sau, phim được công chiếu, chúng ta sẽ kết hôn, được không?"
"... Em có thể đợi, nhưng không biết mở miệng với ba mẹ thế nào..."
Ông ngoại thở dài: "Mẹ cháu có tử cung ở vị trí sau, người lại gầy, tự con bé có ý muốn che giấu nên không ai nhận ra. Vậy mà tốt nghiệp suôn sẻ, còn tiếp tục ở lại đoàn phim của cậu ta, đến khi bụng đã lớn rõ ràng mới về nói thật với ông bà. Dù ông bà đã phản đối, thấy tuổi tác chênh lệch quá lớn, thân phận cũng khác biệt, không tin vào mối quan hệ này. Nhưng bụng đã lớn không thể bỏ, chỉ có thể sinh, con bé không nỡ, Hà Cẩm Duệ cũng rất tận tâm, mời người giúp việc chăm sóc con bé ở nhà, rất có thành ý. Lúc đó bên đại lục không cho phép kiểm tra giới tính thai nhi, cậu ta còn đặc biệt gửi mẫu máu của mẹ con đến Hồng Kông, biết là con trai, ông ta rất vui, còn đặt tên cho cháu từ sớm..."
Ông ngoại ánh mắt trầm ngâm, nhìn ra ngoài cửa sổ: "Ngày xưa mạng internet chưa phát triển, những gì cậu ta nói, chúng ta không có cách nào xác minh. Ông cứ nghĩ, chúng ta chỉ là những người bình thường, chẳng có gì đáng để lừa gạt, lừa gạt chúng ta để làm gì? Nhưng rồi mẹ cháu sinh non, cháu...."
Bà ngoại nắm chặt cổ tay ông ngoại, ông ngoại liếc bà một cái, gật đầu, bỏ qua phần "sau đó", đi thẳng vào kết quả, "Cậu ta để lại mười vạn rồi biến mất. Cậu ta là một đạo diễn lớn, về Mỹ rồi, chúng ta là người bình thường làm sao còn cách nào liên lạc? Sau đó, phim được công chiếu, ông bà thấy trên tin tức truyền hình, ông ta căn bản chưa ly hôn, còn dắt vợ đi tuyên truyền khắp nơi, phim còn giành được giải thưởng. Ông và bà ngoại tức giận, định kiện cậu ta nhưng rồi lại thôi. Co làm gì được đâu, cuối cùng, họ sẽ nói rằng đó là chuyện của hai bên, hoặc đổ hết tội lỗi lên đầu mẹ cháu, con bé không thể biện bạch, hơn nữa cháu còn nhỏ... đã thế còn là..."
Lại còn không phải là một đứa trẻ bình thường.
Bà ngoại nước mắt rưng rưng nắm lấy tay ông ngoại, cố gắng giải thích rõ ràng: "Ninh Ninh à... Ông bà..... cũng không biết phải làm sao... Ông bà nghĩ mẹ cháu nói đúng, cháu vô tội..."
Hiểu rõ ngọn ngành, cậu thở một hơi dài.
Nguyệt Thư Ý chỉ là một nạn nhân vô tội, không cố tình chen vào gia đình người khác, cậu biết điều đó là đủ rồi, những vấn đề khác không liên quan đến cậu.
"Bà ngoại đừng khóc, nghe cháu nói." Cậu nắm tay bà ngoại lại, suy nghĩ một lúc rồi quyết định kể lại mọi chuyện gần đây cho ông bà, để nếu một ngày nào đó chuyện bị phơi bày, họ cũng không bị bất ngờ.
Ông bà lại bình tĩnh hơn cậu tưởng tượng nhiều, còn phân tích lợi hại cho cậu: "Ông bà không sao, hai người già này chẳng ai thèm để mắt đến đâu. Nhưng cháu thì khác, nếu không thì đừng làm công việc này nữa, tránh gặp phải họ..."
Nguyệt Thời Ninh lắc đầu: "Cháu không sai, nếu phải nhượng bộ thì họ phải nhượng bộ cháu. Cháu cũng đã ở trong giới nhiều năm rồi, cháu sẽ không để ông ta một tay che trời, khuynh đảo sự việc đâu. Ông bà yên tâm, công ty sẽ giúp cháu giải quyết chuyện này, Hà Vân Nhiên cũng không ngốc, sẽ không vì danh tiếng mà thực sự làm đến mức sống mái với Hà Cẩm Duệ."
Dỗ dành bà ngoại xong, cậu bắt đầu chuẩn bị bữa tối cho ông ngoại, đồng thời nhắn tin cho Giản Tiêu, gọi anh về ăn tối.
"Đêm nay phải về sao? Không ở lại qua đêm à?" Ông ngoại lo lắng, "Bộ phim đó hay là cháu đừng quay nữa..."
"Công việc là công việc, hợp đồng rõ ràng, vẫn phải hoàn thành thôi ạ." Lúc đầu còn nghĩ thù lao cao, giờ thì cậu cảm thấy yên tâm hơn.
Không lâu sau, chuông cửa reo, thấy Giản Tiêu, không có ngạc nhiên, không có thắc mắc, ông bà coi như anh đáng lẽ ra phải đến, ông ngoại thêm một bộ bát đũa, bà ngoại ngồi bên cạnh gắp thức ăn cho họ.
Bàn ăn quá im lặng, ông bà vẫn chưa tiêu hóa hết chuyện của Hà Vân Nhiên, bầu không khí trở nên trầm lắng, khiến Giản Tiêu cảm thấy ngượng ngùng.
Vì vậy, Nguyệt Thời Ninh chủ động mở miệng chuyển chủ đề: "Anh với Timmy đã noi gì với nhau thế?"
"Chuyện linh tinh, hỏi tình hình kinh doanh của câu lạc bộ. À, tiện thể báo với cậu ấy, William sẽ đến sau Giáng Sinh, xem anh ấy có muốn đến gặp chúng ta không."
Nguyệt Thời Ninh ngạc nhiên: "William? Đến du lịch ạ?"
Người nọ lắc đầu: "Không phải. Em còn nhớ anh có một người bạn mở câu lạc bộ dù lượn không? Tên là Từ Bác Hiên, câu lạc bộ vừa mới có huấn luyện viên rời đi nên mời William đến thử việc. Dù lượn đang nổi lên ở trong nước, thị trường khá lớn, kiếm được nhiều nên William đã đồng ý, cũng giúp tôi huấn luyện."
"Huấn luyện?" Hình như bỏ sót thông tin quan trọng gì đó. Nguyệt Thời Ninh đặt đũa xuống, lặng lẽ nhìn anh như muốn phản đối.
"Không phải cố ý giấu em. Em bận quay phim, về lại chạy ngược chạy xuôi, không có cơ hội..." Giản Tiêu cười cười, "Tháng trước anh đã vượt qua vòng loại trong nước, có quyền tham gia Cúp Thế Giới dù lượn vào năm sau rồi."
Cậu không hiểu rõ về dù lượn, nhưng biết rằng một giải đấu mang tên "Cúp Thế Giới" thì chắc chắn là sự kiện quan trọng.
Nguyệt Thời Ninh cố gắng không nhào tới ôm anh ngay tại chỗ, chỉ giả vờ bình tĩnh xoa tay, rồi tiếp tục cầm đũa, nhưng không biết nên bắt đầu từ món nào vì quá phấn khích.
"Cúp Thế Giới là gì vậy?" Ông ngoại nhìn thấy cậu vui vẻ tò mò hỏi.
Nhân cơ hội này, Nguyệt Thời Ninh thanh minh: "Dù lượn là một môn thể thao trên không, Giản Tiêu trước đây đã giành chức vô địch toàn Úc đó ạ!"
"Dù lượn?" Ông ngoại nghĩ một chút, "Từ máy bay..."
"Không phải, đó là nhảy dù! Khác nhau đấy ông ơi! Dù lượn không động cơ, bay nhờ dòng khí nóng, những phi công giỏi có thể cất cánh từ mặt đất đó ạ!" Cậu bỏ đũa và bát, đi vòng ra sau ông ngoại, đưa điện thoại cho ông xem video.
Ông bà ngồi gần nhau, chăm chú nhìn màn hình điện thoại của Nguyệt Thời Ninh: "Ôi, đẹp quá... Hai đứa bay ở đâu thế? Sao cháu bay được vậy? Cao thế có nguy hiểm không?"
... Vẫn có chút xấu hổ.
Giản Tiêu cũng phải bỏ đũa xuống.
"Ở Sydney ạ. Không nguy hiểm, anh ấy có chứng chỉ huấn luyện viên, có thể dẫn cháu bay, cháu chỉ ngồi thôi, giống như chơi đu quay thôi ạ." Nguyệt Thời Ninh lật album ảnh, tìm đoạn video Giản Tiêu thi đấu ở Úc, "Nhìn này, đây là cuộc thi tốc độ, phải bay hàng chục kilomet!"
Khi nghe cậu giải thích, Giản Tiêu hơi ngạc nhiên, video năm đó anh còn không lưu lại, anh nhìn qua, góc trên bên phải của video có logo của câu lạc bộ, có vẻ là Nguyệt Thời Ninh tải xuống từ trên mạng.
"Ôi, cúp này có phải là bằng vàng không! Haha." Ông ngoại cười tươi, "Tiểu Giản giỏi quá, sao cháu biết đến môn thể thao này vậy? Ông chưa từng nghe nói đến. Nó phổ biến ở nước ngoài à?"
"Lúc cháu học trung học thì được tiếp xúc ở Úc, không thể nói là phổ biến, vẫn là môn thể thao ngách..."
Giản Tiêu thường giao tiếp với người lớn chỉ là lịch sự xã giao, đây là lần đầu tiên có cơ hội giải thích nghiêm túc.
Ông ngoại của Nguyệt Thời Ninh là giáo viên địa lý, có kiến thức nền tảng sâu rộng, ngay lập tức hiểu nguyên lý của dù lượn, thậm chí còn có chút hứng thú đặc biệt: "Vậy môn thể thao này có yêu cầu gì về độ tuổi và tình trạng sức khỏe không?"
"Ở nước ngoài thật ra không có yêu cầu nghiêm ngặt về tuổi tác, chỉ cần cơ thể không có trở ngại vận động, người chơi có thể từ bốn, năm tuổi đến sáu, bảy chục tuổi đều có."
"Cỡ sáu, bảy chục tuổi à..." Ông ngoại tiếc nuối chậc lưỡi, "Biết cháu sớm hai năm thì tốt rồi, còn có thể trải nghiệm một chút..."
Trước khi rời đi, ông bà ngoại bận rộn nửa tiếng, làm bánh hẹ chia phần ra cho họ, còn cố bắt họ mang theo một thùng nước ép nho.
"Tuần trước có học sinh đến thăm bọn ông, nói là sản phẩm mới của công ty họ, mang mấy thùng."
"Ông ngoại, đồ uống có đường thì cháu không uống đâu..." Nguyệt Thời Ninh thẳng thừng từ chối, "Ông với bà cũng đừng uống nhiều, không tốt cho sức khỏe."
"Đây đâu có ghi đường mía, hơn nữa dù cháu không uống thì vẫn còn Tiêu mà, để thằng bé uống." Ông ngoại lách qua cậu, đưa thùng cho Giản Tiêu, "Không nhiều lắm đâu, một thùng chỉ có tám lon, uống nhanh hết thôi, cầm lấy đi."
Tàu cao tốc đưa họ về suốt dọc đường, đến nơi đã gần nửa đêm.
Khi ra khỏi ga, bước chân Nguyệt Thời Ninh nhẹ nhàng, thỉnh thoảng còn ngâm nga hát, hoàn toàn khác với tối qua.
Lúc đợi taxi, xung quanh tĩnh lặng, Giản Tiêu lặng lẽ nắm tay cậu. Ban đầu anh nghĩ cậu còn cần thêm thời gian để thoát khỏi bóng đen, không ngờ thoáng cái đã bỏ hết lại phía sau. Vừa khiến người khác an lòng, lại không tránh khỏi đau lòng, không biết bao nhiêu khó khăn mới rèn được khả năng tự chữa lành như vậy.
"Ngày mai anh dẫn em đi chơi dù lượn nhé?"
"Được thôi." Nguyệt Thời Ninh phấn khích, "Đúng rồi đúng rồi! Năm sau World Cup tổ chức ở đâu vậy? Có khán giả không? Có nên đặt vé trước không ạ?"
"Em muốn xem thì tất nhiên là được rồi... Thường sẽ có từ bốn đến sáu chặng, tổ chức ở các quốc gia và khu vực khác nhau, tháng hai năm sau mới bắt đầu, bây giờ vẫn chưa công bố hết các địa điểm..."
Kỳ nghỉ cuối tuần ngoài kế hoạch, cậu và Giản Tiêu cùng nhau ở nhà thư giãn.
Cuối cùng thì tủ gỗ dùng cho việc làm vườn cậu đặt trên mạng cũng đã có thời gian để lắp ráp, cây khoai môn nhiều màu nhận từ Linh cũng có chỗ an vị.
Buổi chiều trở về đảo Jeju, cậu nằm một góc trên sofa không chịu dậy.
"Dậy đi thay đồ chuẩn bị xuất phát nào, máy bay không đợi người đâu, ngôi sao lớn cũng không ngoại lệ." Giản Tiêu để quần áo cần thay lên lưng ghế sofa, thấy cậu mãi không động đậy, bắt đầu cởi đồ mặc ở nhà của cậu ra.
Nguyệt Thời Ninh không phản kháng, để anh cởi sạch, cuộn người lại như không còn gì luyến tiếc: "Sáng mai tỉnh dậy sẽ không có anh nữa..."
Động tác của Giản Tiêu khựng lại, anh thở dài.
Ngay khi Nguyệt Thời Ninh nghĩ rằng anh đã hết kiên nhẫn, anh đột nhiên lên tiếng: "Em dọn qua đây đi."
Nguyệt Thời Ninh ngẩn ra, mở mắt, vẻ mặt nghiêm túc của anh ở ngay trước mắt.
"Dọn qua ở cùng anh." Giản Tiêu kéo căng cổ áo thun, chui qua đầu cậu.
Đột nhiên cậu tìm lại được động lực làm việc.
Nguyệt Thời Ninh bật dậy, trần trụi lao vào người Giản Tiêu, đè anh xuống: "Quần áo của em nhiều lắm, tủ của anh không để nổi đâu."
"Trên lầu có phòng thay đồ, em muốn để bao nhiêu cũng được."
"Em còn muốn mua thêm cây thu hải đường cá hồi."
"Ừ, mua đi..." Giản Tiêu hỏi, "Cây đó là gì? Để ăn à?"
"Không phải." Nguyệt Thời Ninh bị anh chọc cười.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT