*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

"Cháu đi trước nhé cô ơi." Nguyệt Thời Ninh đặt máy sấy trở lại chỗ cũ, cúi xuống nhặt những sợi tóc rơi vãi ném vào thùng rác.

"Có ăn cơm không?" Cô bảo mẫu đang dọn dẹp bếp, thò đầu ra, "Trong nồi có cháo thịt nạc trứng Bắc Thảo. Nếu cháu sợ béo, cô sẽ làm cho cháu một cái bánh trứng cuộn, cho chút rau và thịt ức gà vào."

Nguyệt Thời Ninh lắc đầu: "Cháu về tự làm là được, đã chuẩn bị sẵn đồ để quay video rồi ạ."

"Ồ, vậy được." Nhan Quân trước đây cũng là người mẫu, cô bảo mẫu chăm sóc cô nhiều năm, rất hiểu thói quen ăn uống của ngành này, làm mấy món giảm béo dễ như trở bàn tay, "Ăn càng nhiều thịt càng tốt, sẽ không béo đâu. Mấy đứa nhóc mấy đứa gầy quá, nhìn cháu còn gầy hơn cả năm ngoái, trông đáng thương quá."

Quả thật, cậu đã giảm sáu cân so với cuối năm ngoái, cao 1m87 nhưng chỉ nặng 65 kg. Nhưng đây đều là yêu cầu công việc, các nhà thiết kế và đạo diễn thời trang châu Âu thích nhìn những kiểu dáng yếu đuối mong manh. Cậu cởi áo khoác gió ra mặc vào: "Cô ơi, mai cháu về Hải Tịch, tối thứ năm tuần sau mới về."

"À đúng rồi, cháu khai giảng rồi phải không." Cô đuổi theo tiễn cậu, "Thứ hai cô sẽ dọn dẹp tủ lạnh bên đó rồi dọn dẹp vệ sinh cho cháu. Có gì cần mua thì gửi tin nhắn cho cô."

"Vâng, cháu cảm ơn." Cậu chào tạm biệt cô, đồng thời vẫy tay chào quả vải. Cô bé không thích nói chuyện, ngồi cùng vịt con trên ghế bập bênh nhỏ ăn thanh long đỏ đã cắt sẵn, cổ chú vịt dính đầy nước đỏ, trông thấy mà ghê.

Sau khi về, cậu lấy nguyên liệu đã chuẩn bị trong tủ lạnh ra, đặt điện thoại lên, ghi lại toàn bộ quá trình chuẩn bị "bát năng lượng", chỉnh sửa một chút rồi đăng lên các mạng xã hội. Sau đó lại đến phòng gym của công ty tập luyện cả buổi chiều, buổi tối về chỗ ở đã chuẩn bị sẵn hành lý để về trường, tiện cho việc khởi hành bất cứ lúc nào.

Nhà và trường của Nguyệt Thời Ninh đều ở thành phố ven biển Hải Tịch cách hơn hai trăm km. Cậu thường phải dành một nửa thời gian ở trường, chỉ bay về vào các dịp cuối tuần và kỳ nghỉ khi đã sắp xếp được lịch trình, thời gian có khi dài có khi ngắn. Cân nhắc việc thuê nhà thật sự không có lời, người đại diện Nhan Quân quyết định cho cậu thuê căn hộ hai phòng này với giá thấp hơn nhiều so với giá thị trường.

Ban đầu trước khi đồng ý, cậu không rõ mức giá thuê ở khu vực này đắt đỏ như thế nào, sau khi tìm hiểu thị trường cậu đã cố gắng chuyển đi, nhưng Nhan Quân nhất quyết không đồng ý: "Công ty cần em dành tất cả thời gian và sức lực dư thừa cho công việc, kiếm tiền luôn có lợi hơn tiết kiệm."

Nguyệt Thời Ninh thấy có lý, gật đầu đồng ý, dù sao thì phẩm chất quan trọng nhất trong ngành người mẫu là "hợp tác".

Hợp tác với sự sắp xếp của công ty, hợp tác với đạo diễn, hợp tác với nhiếp ảnh gia, hợp tác với nhà thiết kế, còn phải từ bỏ mọi lòng tự trọng, hợp tác với các yêu cầu và lựa chọn của khách hàng. Độ phù hợp của bạn càng cao, cơ hội nhận được càng nhiều.

Cậu không có yêu cầu gì về "danh tiếng", tự nhiên phải xuất phát từ lợi ích, làm thế nào để nhận được nhiều công việc tốt hơn, kiếm nhiều tiền hơn cho công ty và bản thân, cậu nên làm thế nào thì làm thế đó, chưa bao giờ có ý kiến gì khác. Công ty bảo cậu chú ý chăm sóc da, cậu sẽ ngủ sớm dậy sớm uống nhiều nước. Công ty muốn cậu giảm cân, cậu sẽ kiềm chế ăn uống, không nạp quá nhiều đường. Công ty yêu cầu cậu phải có đường nét chứ không chỉ là một cái khung xương khô, cậu theo huấn luyện viên tập squat và deadlift. Công ty sắp xếp cậu chăm chỉ xã giao trên mạng xã hội, cậu không thay đổi mỗi tuần cập nhật hai ba video ngắn, cố gắng duy trì hình ảnh và tăng cường ảnh hưởng.

Mặc dù việc vừa làm vừa học rất vất vả, nhưng cậu vẫn cảm thấy mình rất may mắn, con đường trở thành người mẫu chuyên nghiệp có thể nói là bằng phẳng, dù là trong nước hay nước ngoài, cậu đều nhanh chóng lọt vào hàng ngũ hàng đầu, nhận được sự yêu thích của rất nhiều nhà thiết kế và đạo diễn, trở thành gương mặt mới nóng hổi trên sàn diễn.

Đầu tháng ba đã có vẻ xuân về, ánh sáng tự nhiên lúc hơn sáu giờ chiếu qua kính lên da cảm giác vừa đủ, Nguyệt Thời Ninh trước khi đi ngủ sẽ kéo rèm, như vậy không cần đồng hồ báo thức cũng có thể dậy đúng giờ.

Chuyến đi đầu tiên của tháng này là một sự kiện lớn, chụp bìa số tháng năm cho một tạp chí thời trang hàng đầu trong nước. Trong hai năm qua cậu đã xuất hiện trên các trang trong tạp chí nhiều không đếm xuể, đây là lần đầu tiên một mình đảm nhiệm bìa của một tạp chí lớn.

Thông báo này đã được xác định từ giữa tháng một, nhờ vào màn trình diễn xuất sắc của cậu trong bốn tuần lễ thời trang xuân hè năm nay. Cậu là người mẫu nam có số lượng show diễn hàng đầu nhiều nhất trong nước, thậm chí toàn châu Á, chỉ trong chưa đầy hai năm đã tham gia các show của các thương hiệu xa xỉ hàng đầu, đồng thời diễn xuất trong nhiều quảng cáo toàn cầu của các thương hiệu. Vinh dự như vậy đối với người mẫu nam trong nước là điều hiếm có trong hàng chục năm, huống chi cậu mới chỉ hai mươi tuổi.

Đới Hoan Hoan sáng sớm đã đến đón cậu, lấy từ trong túi ra một cuốn sách thương hiệu: "Đây là nhà tài trợ lần này. Trong thời gian chụp sẽ có phỏng vấn, có thể sẽ hỏi cậu một số câu hỏi về thương hiệu, không cần đọc đâu, chỉ cần nghe chị nói là được."

Bìa cuốn sách thương hiệu sạch sẽ đơn giản, một nửa là bầu trời xanh trong, một nửa là mặt biển màu xanh bạc hà, ở giữa trời biển một đường là từ tiếng Anh viết tay nhỏ "Jane".

Nguyệt Thời Ninh đã nghe nói về công ty này, là một thương hiệu trang sức, chuyên về trang sức ngọc trai, ngọc trai biển hàng thật giá thật. Cuối năm ngoái, tại cuộc họp thường niên của công ty kinh tế, người phụ trách của họ đã đeo một chuỗi vòng tay ngọc trai trắng Úc của Jane, tròn trịa không tì vết, sáng bóng, mỗi viên to bằng viên bi thủy tinh, nghe nói giá lên tới hàng trăm triệu cho một chuỗi và phải chờ hơn nửa năm mới có được.

"Jane hiện có hàng chục trang trại ngọc trai ở Úc, bên cạnh việc xây dựng thương hiệu của riêng mình còn cung cấp cho nhiều thương hiệu trang sức cao cấp khác. Năm nay là kỷ niệm 25 năm họ thành lập thương hiệu trong nước, gần đây họ đang đầu tư quảng cáo và tài trợ khắp nơi để tạo tiếng vang. Em có nhớ hình ảnh của nữ diễn viên nổi bật nhất tại liên hoan phim lần trước không, chiếc vương miện ngọc trai trên đầu cô ấy chính là mẫu thiết kế cao cấp của họ." Đới Hoan Hoan đạp ga, tranh thủ lách qua dòng xe cộ đông đúc vào giờ cao điểm, "Khoảng ba bốn năm trước, họ đã thay đổi giám đốc thiết kế mới, bắt đầu mở rộng thị trường cho giới trẻ, cố gắng từ từ thay đổi nhận thức của công chúng về ngọc trai, vì vẫn có nhiều người cho rằng ngọc trai chỉ dành cho người lớn tuổi. Vì vậy, thiết kế mới của họ cá tính hơn, rất phù hợp với gu thẩm mỹ của giới trẻ. Em có thể xem bộ sưu tập mới sẽ có mặt tại các cửa hàng vào tháng năm."

Khi đèn đỏ, Nguyệt Thời Ninh cầm cuốn catalog thương hiệu lên, lướt qua các mẫu cơ bản và tìm đến phần sản phẩm mới. Chủ đề của bộ sưu tập là Shining Holiday, thiết kế rất táo bạo, sử dụng rộng rãi ngọc trai Baroque có hình dạng kỳ quái.

Từ xưa, ngọc trai luôn được yêu cầu phải tròn trịa, những hình dạng không đều như Baroque trong quá khứ thường bị loại bỏ, không ngờ trong hai năm gần đây lại có cơ hội trở lại.

"Trên thế giới không có hai viên Baroque nào hoàn toàn giống nhau", các nhà thiết kế đã nắm bắt đặc điểm này, đồng thời cũng nắm bắt được tâm lý tìm kiếm cá tính của giới trẻ.

Mẫu sản phẩm mùa hè của Jane đã chọn ngọc trai Baroque có hình dáng gần giống như bắp rang, bề mặt có màu vàng champagne nhạt, chỉ cần nhìn hình ảnh cũng như có thể ngửi thấy hương bơ quen thuộc trong rạp chiếu phim.

Không chỉ là bắp rang, ngọc trai hình giọt nước là hình bóng của quả bóng, ngọc trai có gân được gắn vào chân đế hình nón màu hồng vàng là hình cây kem ốc quế, những viên tròn nhỏ kết hợp với đá nhỏ và aquamarine tạo thành những bông sóng nhỏ.

"Quả thật rất phù hợp với không khí kỳ nghỉ, mà không quá phô trương, rất thích hợp cho người đi làm." Nguyệt Thời Ninh nhìn qua giá bán, từ vài nghìn đến vài chục triệu, "Nhưng mà hơi đắt. Người có khả năng mua chắc hẳn đã không còn kỳ nghỉ nữa rồi..."

"Không hẳn. Bây giờ người trẻ ở các thành phố lớn quá giàu có, túi xách hàng hiệu, phiên bản giới hạn của các thương hiệu thời trang mua không chớp mắt, giống như xếp hàng mua rau vậy. Dù sao không kiếm được tiền thì không biết giá trị của gạo tiền..." Đới Hoan Hoan nhún vai, nhìn qua gương chiếu hậu, rẽ xe vào bãi đỗ xe của tòa nhà.

Nguyệt Thời Ninh nghĩ về các bạn cùng trường của mình, đúng là ai cũng có sở thích tiêu tiền, từ ống kính máy ảnh, figure, giày thể thao phiên bản giới hạn đến việc tìm bọn đầu cơ trả một cái giá trên trời, thậm chí còn có nhiều người vượt thành phố hoặc quốc gia để theo đuổi thần tượng, cái nào cũng không rẻ hơn những món trang sức này.

"Hơn nữa, ngọc trai của Jane ít nhất cũng là hàng thật giá thật, em thử nghĩ đến Chanel hay Dior xem, những viên ngọc trai nhân tạo đó cũng bán đắt như vậy, còn không bằng mua cái này. Chị có một đôi bông tai nhỏ của họ, mua vào năm tốt nghiệp đại học. Lần đầu tiên chị đến cửa hàng, khi cô bán hàng đưa đôi bông tai trước mặt chị, chị đã ngẩn người vài giây, lớp da của nó thật sự quá đẹp, nó không phải màu trắng đâu em biết không!" Cô nói về trang sức với vẻ hào hứng, "Trên bề mặt có ánh sáng màu sắc lấp lánh, lúc đó chị mới hiểu "ngọc ngà quý giá" thực sự là cảm giác gì. Không giống như trong tưởng tượng, vừa tầm thường vừa giàu có."

Cô nói quá phóng đại, cũng chỉ là khá đẹp mà thôi. Nguyệt Thời Ninh cúi đầu lướt qua cuốn catalog.

Xe dừng tại bãi đỗ xe ngầm của tòa nhà, cậu tháo mũ và kính râm, nhận lấy cốc có ống hút mà Đới Hoan Hoan đưa, quen thuộc lên lầu, đẩy cửa vào phòng chụp ảnh, đến sớm hơn mười phút so với thời gian hẹn.

Nhà nhiếp ảnh và đội ngũ trang điểm đang gấp rút chuẩn bị, ngoài thợ làm tóc chưa gặp qua, những người còn lại trong đội đều đã hợp tác với cậu, biết rõ tính cách không thích nói chuyện của cậu khi làm việc.

Đới Hoan Hoan không khách khí, tiến đến trước mặt thợ trang điểm: "Cưng ơi, cho chị xem trước trang sức ngày hôm nay sẽ chụp nào, chị còn chưa thấy hàng thật của bộ sưu tập của Jane nữa..."

Thợ trang điểm nhướn mày: "Chị nghĩ gì vậy, làm sao có thể ở chỗ em được, trang sức cấp cao trị giá hàng triệu có thể tùy tiện để ở chỗ em sao? Một lát nữa bên thương hiệu sẽ có người phụ trách riêng."

"Ồ..." Đới Hoan Hoan nhìn quanh, "Vậy mọi người đã ăn sáng chưa? Chị đi mua trà sữa cho mọi người. Mấy người vậy?"

"Để em xem nào..." Thợ trang điểm đếm ngón tay, "Một lát nữa biên tập viên sẽ đến, để chắc chắn chị nên mua khoảng mười lăm cốc nhé, cho nửa đường thôi là được."

Nguyệt Thời Ninh đặt máy tính bảng lên đùi, mở tài liệu bài học, thỉnh thoảng cúi đầu nhìn trong lúc nghỉ giữa các lần trang điểm, hoàn toàn không để ý đến sự bận rộn xung quanh.

"Oa, có trai đẹp kìa, lucky!" Người trang điểm bỗng nhiên thì thầm với trợ lý.

"Chị, bình thường chị thấy trai đẹp còn ít sao?" Trợ lý cười tươi, mắt đảo một vòng về phía chị.

"Trai đẹp bình thường và ngôi sao cảm giác khác nhau mà, không cao quý đến mức không thể chạm tới. Hơn nữa, em xem người bên kia kìa, trông cực kỳ ABC. Thường thì những người có ngoại hình như vậy tính cách cũng tốt, dễ gần."

Nói ABC của một người có nghĩa là anh ta từ nước ngoài trở về, tức là trước đây anh ta đã sống và học tập ở Châu Âu và Hoa Kỳ và bây giờ anh ta quay lại Trung Quốc, đại khái kiểu người Mỹ gốc Hoa.

Người trang điểm giữ dao tỉa lông mày trước mặt cậu, lưỡi dao sáng loáng.

Nguyệt Thời Ninh cảm thấy tò mò, ngẩng đầu nhìn thoáng qua, từ gương thấy có ba người đứng ở cửa. Cậu nhẹ nhàng nheo mắt lại, bên trái có một màu hồng đào mà cậu rất quen thuộc, đó là biên tập viên kỳ cựu Hailey. Hai người bên cạnh cô ấy có lẽ là người của thương hiệu, khoảng cách này cậu không nhìn rõ được khuôn mặt, chỉ thấy một cao một thấp, đều mặc vest.

"Nhắm mắt lại, mím môi, xịt cố định." Người trang điểm đưa tay che mái tóc cho cậu rồi quay người đi tìm quần áo.

Hailey thấy cậu trang điểm xong, dẫn theo hai người bước tới chào hỏi.

Khi họ tiến lại gần, Nguyệt Thời Ninh mới đột nhiên nhận ra chàng trai cao ráo kia.

Thế giới này thật nhỏ, thế mà cậu lại gặp người từng giúp mình bắt được con Vịt Koduck. Không ngờ anh ta lại chính là nhà tài trợ cho buổi chụp hình lần này.

Trông quả thật rất ABC, chỉ là hôm nay anh ta vẫn mặc bộ vest chỉnh tề, tay còn xách một chiếc vali da bò màu nâu.

Đối phương rõ ràng cũng nhận ra cậu, nhưng chưa kịp lên tiếng chào hỏi, một cánh tay bất ngờ huých mạnh vào bụng anh ta.

Ngay trên rốn là dạ dày, nhìn thôi cũng đủ thấy đau.

Thế nhưng anh ta chỉ khẽ khựng lại một chút, không lên tiếng, chỉ hơi ngạc nhiên liếc nhìn đồng nghiệp của mình, cuối cùng coi như chuyện nhỏ mà bỏ qua.

Nụ cười của Nguyệt Thời Ninh chợt cứng lại trên mặt, cậu nhìn sang người đàn ông đứng cạnh anh ta.

Người này có vẻ lớn tuổi hơn, nở nụ cười khéo léo, làm như không có chuyện gì xảy ra, đưa tay ra với Nguyệt Thời Ninh.

Nguyệt Thời Ninh vô thức cau mày, hóa ra mình nghĩ quá nhiều rồi. Anh chàng tàn nhang kia chẳng phải nhà tài trợ gì cả, chỉ là người làm công chịu ấm ức, có khi còn đang phải chịu sự bắt nạt của cấp trên...

Chú thích:

Deadflit

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play