Ngày hôm sau, chiếc Maybach, một mẫu xe màu đen mảnh khảnh, từ từ lái vào nhà họ Mạnh.
Mạnh Đức Trí đã đợi sẵn ở cửa cùng với người vợ mới và đứa con trai riêng của ông ta.
Mạnh Cơ liếc nhìn qua cửa kính xe, thấy khuôn mặt gần như cứng đờ vì cười của Giang Tây Thành đang đứng bên cạnh, dáng người cao lớn và đầy nghị lực.
Cô không thể rời mắt khỏi Giang Tây Thành. Họ đã lâu không gặp.
Lục Diệp không để ý tới người bên ngoài. Sự chú ý của anh hoàn toàn đổ dồn vào Mạnh Cơ.
Tay phải của anh chơi đùa với ngón tay của Mạnh Cơ, nhìn mãi không chán.
Cô gái này chứa đầy mị dược, Lục Diệp tưởng tượng.
Mạnh Cơ mặc một chiếc áo len cardigan dài màu trắng dịu dàng, bên trong là áo phông trắng bó sát, bên trong là quần jean tôn dáng. Cô chải mái tóc gợn sóng thành kiểu đuôi ngựa cao, trông dịu dàng và tràn đầy sức sống.
Trên thực tế, anh lớn hơn Mạnh Cơ gần tám tuổi, có thể coi như là chú của cô. Mặc dù hai người ngồi canh nhau nhưng hông hề tương phản trái lại vô cùng hài hòa.
Lục Diệp cuối cùng cũng ngẩng đầu lên, nhìn thấy người ngoài cửa sổ, cảm nhận được ánh mắt của Mạnh Cơ đang chú ý tới người đó.
“Xitzzz…” Mạnh Cơ cảm thấy đầu ngón tay đau nhức, quay đầu nhìn người đàn ông ngồi bên cạnh.
Không biết Lục Diệp đang phát điên cái gì, ánh mắt anh nhìn cô có vẻ không vừa ý?
Xe dừng ở Mạnh gia trong viện, Mạnh Đức Trí dẫn đầu mở cửa: "Nhị thiếu gia đã đến rồi ạ"
Vẻ mặt cúi xuống nịnh nọt rất hèn mọn.
Những người không biết rõ ràng thậm chí còn tưởng hai người là đối tác kinh doanh.
Lục Dạ chưa bao giờ gọi Mạnh Đức Trí là "Bố", và Mạnh Đức Trí cũng chưa bao giờ dám gọi Lục Diệp là "Con rể".
"Ừ." Lục Diệp cuối cùng cũng đáp lại, chân dài bước xuống xe, cẩn thận bế Mạnh Cơ ở bên cạnh.
Mạnh Đức Trí ở bên cạnh có chút xấu hổ.
Ông không phải kẻ ngốc, tự nhiên có thể nhìn ra cách đối xử chiếu lệ của Lục Diệp đối với ông.
"Chúng ta vào nhà ăn trước đi. Đồ ăn đã chuẩn bị xong, đều là món hai đứa thích." Mạnh Đức Trí dẫn bọn họ vào.
Khi đi ngang qua Giang Tây Thành, Mạnh Cơ bất giác dừng lại, trong lòng đột nhiên đau nhói.
Chàng trai đầy nắng này là mối tình đầu của cô, một mối tình bị Lục Diệp và cha cô đột ngột cắt đứt.
Đối mặt với người mình thích, những cô lại không dám chạm vào người ấy.
Chỉ cần như vậy cũng đủ để Mạnh Cơ càng thêm chán ghét Lục Diệp.
Cậu bé trạc tuổi cô đã cắt tóc, trông bớt hiền lành và lòe loẹt hơn.
Cô nhớ hồi còn là sinh viên năm nhất đại học, Giang Tây Thành luôn thích mặc áo nỉ trắng, vừa nắng vừa ấm.
Hôm nay khi hai người gặp lại nhau, anh ấy đã mặc một chiếc áo sơ mi thẳng tắp.
Hai người nhìn nhau rồi nhanh chóng rời đi.
Lục Diệp đứng sang một bên, thu hết tất cả vào mắt. Lòng bàn tay anh âm thầm dùng lực bóp chặt Mạnh Cơ khiến cô cảm thấy vô cùng đau đớn.
Mạnh Cơ cau mày và định thần lại.
Gia đình họ Mạnh đã bước tới bàn ăn, Giang Tây Thành theo sau.
“Đừng để mắt nhầm người.” Lời cảnh báo của Lục Diệp vang lên bên tai cô.
Mạnh Cơ mím môi nói: “Nếu anh đã cưới em, em sẽ không còn nghĩ đến người khác nữa.”
Điều này thực sự đúng.
Giang Tây Thành xứng đáng gặp được người tốt hơn.
Chỗ ngồi của cô được bố trí đối diện với Giang Tây Thành.
Mạnh Cơ đè nén mong muốn được nhìn thấy anh, cúi đầu ăn.
Nhưng cô có thể cảm nhận được ánh mắt mơ hồ của Giang Tây Thành.
“Nhị thiếu gia, đồ ăn có hợp khẩu vị của ngài không?” Mạnh Đức Trí vẻ mặt nịnh nọt nói.
Lục Diệp không thích nói chuyện, chỉ chuyên tâm gắp đồ ăn cho Mạnh Cơ.
"Cục cưng, ăn nhiều một chút." Khương Dư Diêu cũng gắp đồ ăn cho Mạnh Đức Trí, ngẩng đầu nhìn hai người ăn ý.
Mẹ ruột của Mạnh Cơ qua đời khi cô mới mười tuổi. Khương Dư Diêu trở thành mẹ kế của cô vào năm ngoái. Giang Tây Thành là đứa con trai riêng mà Khương Dư Diêu mang về cho Mạnh Đức Trí.
Việc đưa con trai riêng về gia nhập một gia đình giàu có được nhiều người coi là chủ đề bàn tán sau bữa tối.
May mắn thay, bữa ăn này khá hài hòa.
Ăn xong, Khương Dư Diêu vào bếp làm đĩa hoa quả. Bà ta đóng vai một người vợ giàu có rất xuất sắc.
Mạnh Cơ kiếm cớ đi ra vườn, nơi có nhiều loại hoa hồng mà cô đã trồng trước khi kết hôn.
"Dì Lâm." Một người phụ nữ buộc tóc và mặc áo liền quần đang ở trong vườn.
"Tiểu Cơ! Con về rồi à?" Gì Lâm buông chiếc kéo trong tay rồi bước nhanh về phía Mạnh Cơ.
Vì có cha cô và Giang Tây Thành nên Lục Diệp hiếm khi cho cô trở về nhà họ Mạnh.
"Con ốm hơn trước nhiều rồi." Khuôn mặt của dì Lâm đầy ân cần. Cô thực sự coi Mạnh Cơ như con gái mình.
Mạnh Cơ chủ động ôm dì Lâm, vùi đầu vào trong ngực dì.
Từ khi mẹ mất, dì Lâm đã dành cho cô rất nhiều tình mẫu tử. Trong lòng cô, dì Lâm chính là người mẹ thứ hai của cô.
"Tiểu Cơ, lần này con còn cần cái đó không?" Dì Lâm đút tay vào túi.
Mạnh Cơ là đứa trẻ do cô nuôi nấng, mối quan hệ của cô với Giang Tây Thành vẫn luôn anh cánh ở trong lòng cô.
Bạn sẽ không hạnh phúc nếu kết hôn với người mình không yêu.
Vì vậy dì Lâm đã bí mật giúp đỡ Mạnh Cơ nhiều nhất có thể.
Mạnh Cơ sợ hãi quay đầu nhìn lại, may mắn thay, Lục Diệp không có ở đây.
Nếu anh ta phát hiện ra, số phận của cô khó có thể tưởng tượng được.
Mỗi lần về nhà cũ, cô đều nhờ dì Lâm giúp mua thuốc tránh thai.
Gần đây, Lục Diệp dường như nảy ra ý định sinh con.
Nhưng sớm muộn gì cô cũng sẽ rời xa Lục Diệp, đứa bé sẽ chỉ là gánh nặng của cô.
Hơn nữa, cô không thể chấp nhận việc sinh con cho một người đàn ông mình không yêu.
"Còn ạ!" Mạnh Cơ kiên định nói.
Rất nhiều viên thuốc đóng gói đã được dì Lâm lặng lẽ nhét vào túi.
Mạnh Cơ nắm chặt gói thuốc, làm xong mọi việc, lưng cô đã đổ mồ hôi lạnh.
Cô giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, trò chuyện với dì Lâm một lúc rồi quay lại phòng khách.
Mạnh Đức Trí ngồi trên sô pha, ánh mắt đảo qua Lục Diệp và Giang Tây Thành.
"Nhị thiếu gia, ngài xem..." Mạnh Đức Trí do dự một chút, nhưng cuối cùng vẫn dẫn Lục Diệp vào thư phòng.
Mạnh Cơ có phần coi thường hành động của Mạnh Đức Trí, chẳng qua chỉ là lại muốn tiền hoặc đất đai.
Cha cô không hề cảm thấy tội lỗi vì đã bán con gái mình để lấy vinh quang.
Mạnh Cơ và Giang Tây Thành là những người duy nhất còn lại trong phòng khách, ngồi đối diện nhau trên ghế sô pha.
Mạnh Cơ muốn cười, bởi vì Lục Diệp vừa mới lên lầu cảnh cáo cô.
Chẳng lẽ anh sợ cô cùng Giang Tây Thành sẽ nối lại quan hệ sao?
"Tiểu Cơ, anh ta đối với em có tốt không?" Giang Tây Thành cắt đứt mạch suy nghĩ của Mạnh Cơ, trong mắt thanh niên tràn đầy lo lắng.
"Rất tốt." Mạnh Cơ tựa hồ không nghe được âm thanh của chính mình phát ra.
"Thật tốt."
"Aizzz, em muốn rời đi..."
Giang Tây Thành không biết đã ngồi bên cạnh cô từ lúc nào, giọng nói anh rất trầm.
Tay anh nắm lấy cánh tay Mạnh Cơ, tay áo bị kéo lên một chút, để lộ vết đỏ của cuộc tình đêm qua trước mặt hai người.
Giang Tây Thành như bị đả kích mạnh mẽ, không còn nói được lời nào nữa.
Mạnh Cơ cảm thấy rất xấu hổ, nhất là sau khi bị Giang Tây Thành nhìn thấy, cảm xúc này hoàn toàn bao trùm lấy cô.
"Nếu em muốn rời đi, anh luôn ở đây."
Giọng nói kiên định của Giang Tây Thành truyền vào tai cô, anh nói: "A Cơ, anh luôn ở đây."
Trên cầu thang vang lên tiếng động, Lục Diệp đứng ở trên đó nhìn xuống bọn họ.
Sắc mặt anh cực kỳ lạnh lùng, những gân xanh trên mu bàn tay lộ ra, biểu thị cho sự tức giận của anh
Mạnh Cơ cảm thấy Lục Diệp không hề bình tĩnh như bề ngoài.
Người đàn ông trên cầu thang bước tới gần cô và nói: "Đi về nhà." Sau đó anh bước ra ngoài.
"A Thành, sau này đừng nói những lời như vậy, em chưa bao giờ nghĩ đến việc rời đi. Cảm ơn anh." Mạnh Cơ cúi đầu nhìn về phía Giang Tây Thành.
Cô quay người lại và vội vàng đuổi theo anh.
Rời khỏi đây là điều cô luôn muốn làm, ngay cả khi điều đó có khó khăn thế nào đi chăng nữa.
Nhưng cô lại không dám thông qua Giang Tây Thành mà rời đi.
Lục Diệp là một người cực kỳ tàn nhẫn, nếu cô rời đi, anh ta sẽ đổ hết trách nhiệm lên đầu Giang Tây Thành.
Cô không dám mạo hiểm như vậy.