Trên Thiên cung náo loạn một hồi, nhân gian đã trải qua non nửa năm.

Ngủ vùi trong lòng Hạo Thiên suốt nửa ngày trời, Ngao Quảng mới cựa mình tỉnh giấc.

“Giờ nào rồi?” Ngao Quảng dụi dụi mắt, mơ màng hỏi.

“Đừng vội, đệ mới ngủ có nửa ngày thôi mà.” Hạo Thiên siết chặt vòng tay, hôn nhẹ lên chiếc sừng rồng của y. “Bảo bối, còn khó chịu không?”

Ngao Quảng bỗng chốc tỉnh hẳn, bật dậy hốt hoảng: “Chẳng phải…chúng ta ở đây có nửa ngày, thì dưới hạ giới đã nửa năm trôi qua rồi sao?”

Hạo Thiên lại tỏ ra thản nhiên: “Lo gì chứ, phụ hoàng đang ở dưới đó, sẽ không có chuyện gì đâu.”

Ngao Quảng nép trong lòng Hạo Thiên, khẽ vuốt ve gương mặt chàng, dịu dàng nói: “Dù vậy… chúng ta không thể mãi vui chơi nơi đây. Trừ yêu là trách nhiệm của cả hai tộc, phải dọn sạch chướng ngại này rồi mới tính đến chuyện khác được.”

Hạo Thiên nắm lấy sừng rồng của Ngao Quảng, cưng chiều đáp: “Được rồi, được rồi. Bảo bối nói gì ta cũng nghe.”

Ngao Quảng khẽ cười, cả hai chỉnh sửa y phục cho nhau rồi cùng nhau bước ra khỏi tẩm điện.

Lúc nằm trên giường, Ngao Quảng chưa cảm thấy khó chịu gì, ấy vậy mà vừa đặt chân xuống đất, một trận ê ẩm khó nói thành lời truyền đến từ nơi nào đó khiến y suýt nữa choáng váng ngã quỵ. Bất đắc dĩ, Ngao Quảng đành hóa nửa thân dưới thành đuôi rồng, uốn éo di chuyển.

“…” Nhìn y, Hạo Thiên có chút khó hiểu: “Đệ làm gì vậy…?”

Ngao Quảng thản nhiên bịa chuyện: “Không có gì, ta chỉ thích đi như thế này thôi.”

“Ừm, vậy cũng được.” Hạo Thiên nhìn Ngao Quảng đang uốn éo như rắn, phất tay tạo ra một áng mây.

Khi hai người trở về bờ biển phía Đông, thấy thiên binh thiên tướng cùng binh tôm tướng cua đã chia thành hai đội hình đang luyện tập.

“Phụ hoàng làm việc thật hiệu quả, đã bắt đầu huấn luyện binh mã rồi sao?” Hạo Thiên nhìn đội hình ở phía xa, nhận ra một nam tử mặc áo bào thêu kim tuyến, đầu đội mũ có sừng rồng oai vệ đang nói chuyện với phụ hoàng mình, liền reo lên: “A, không ngờ lại được gặp bá phụ Long Vương.”

Cả hai bước tới hành lễ hai vị trưởng bối. Thiên Đế vuốt râu hỏi: “Hạo Thiên, con đã tiếp đãi tiểu Thái tử Đông Hải chu đáo chứ?”

“Phụ hoàng yên tâm, nhi thần tiếp đãi rất ‘chu đáo’.” Hạo Thiên nói xong, còn cố ý nháy mắt với Ngao Quảng một cái.

Long Vương hiển nhiên không vui, lạnh lùng nói: “Ngươi còn biết đường trở về.”

Ngao Quảng cúi đầu, nhỏ giọng nói: “Phụ vương, hài nhi biết lỗi rồi.”

“Long Vương bá phụ, người đừng trách y.” Hạo Thiên vội vàng giải thích, “Là ta mời y đến Thiên cung làm khách.”

“Ta không trách con, đứng lên đi.” Vẫn giữ nguyên vẻ mặt lạnh lùng, Long Vương quay người rời đi.

Hạo Thiên vội vàng kéo Ngao Quảng dậy, nhưng y bỗng nhiên choáng váng, suýt chút nữa ngã xuống.

Hạo Thiên giật mình: “Sao vậy?”

Ngao Quảng ôm trán: “Ta… hơi chóng mặt, có lẽ là do rời nước quá lâu.”

“…” Dù không nỡ, nhưng Hạo Thiên vẫn muốn Ngao Quảng mau trở về nghỉ ngơi, đồng thời thầm nghĩ, sau này phải đào một hồ nước trong tẩm điện, tránh cho Ngao Quảng rời nước quá lâu mà khó chịu.

Nhìn Ngao Quảng lặn xuống biển, Hạo Thiên mới cùng phụ hoàng bàn bạc chuyện tiêu diệt yêu thú.

Vừa chạm nước, cơn choáng váng của Ngao Quảng mới vơi đi phần nào. Y loạng choạng bước về tẩm cung, trên đường bất ngờ gặp Quy Thần Y.

Quy Thần Y là lão thần trong Long cung, tuổi tác còn cao hơn cả Long Vương, y thuật cao siêu. Ông liếc mắt đã nhìn ra Ngao Quảng có gì đó bất thường, vội vàng bước tới hỏi han.

Ngao Quảng buồn bã nói: “Ở đây nói chuyện bất tiện, ông vào trong với ta đi.”

“Thái tử điện hạ… cái này… cái này… người… người đây là…” Sau khi bắt mạch cho Ngao Quảng, Quy Thần Y như bị sét đánh, kinh hãi đến nói năng lộn xộn.

Ngao Quảng phất tay: “Thôi đi, thôi đi, ông làm thần y mấy ngàn năm nay rồi, việc nhỏ như vậy mà cũng làm ầm ĩ. Ông lui xuống đi, ta tự lo được.”

Vẫn còn kinh hồn bạt vía, Quy Thần Y lững thững bước ra ngoài, ngồi thụp xuống trước cửa điện.

Ngao Quảng khó chịu vô cùng, nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng y biến thành nguyên hình, cuộn tròn lấy cột trong Long cung, lăn qua lăn lại mấy vòng mới sinh được “tiểu tổ tông” trong bụng ra.

Ngao Quảng kiệt sức nằm vật xuống giường, nâng niu quả trứng rồng phát ra ánh sáng xanh lam trong lòng bàn tay, khóe miệng hé nụ cười yếu ớt.

Tiêu diệt yêu thú là trọng trách trước mắt, chiến tranh loạn lạc chắc chắn không phải môi trường tốt cho đứa nhỏ, Ngao Quảng đành phải niệm chú phong ấn quả trứng.

Hai người gặp lại nhau vào nửa tháng sau, đêm trước khi thiên binh và binh lính Long cung xuất binh.

Cơ thể Ngao Quảng đã hoàn toàn bình phục. Nghe thấy tiếng ốc biển vang lên từ mặt nước, y vội vã lên bờ.

Cả hai cùng nhau ngồi trên bãi đá ngắm sao, Ngao Quảng bất chợt lấy quả trứng rồng từ trong người ra, đưa cho Hạo Thiên: “Phu quân, chàng đặt tên cho con chúng ta đi.”

“?!” Hạo Thiên choáng váng nhận lấy quả trứng màu xanh lam ấy, cẩn thận nâng niu trên tay. “Đây là…? Bảo bối… Đột ngột quá… Sao lại…?”

Ngao Quảng ngượng ngùng vùi đầu vào lòng Hạo Thiên: “Ừm… Lần đó… ở Thiên cung… Ta cũng không ngờ… lại trùng với thời kỳ động dục…”

Một tay ôm quả trứng rồng, một tay ôm Ngao Quảng, Hạo Thiên nói: “Vậy… lần này đệ ở lại Long cung chăm con được không? Không được, không được, hay là đến Thiên cung đi, đáy biển bây giờ quá nguy hiểm. Ta đã cho người đào toàn bộ sân vườn của tẩm điện rồi đổ đầy nước biển, đệ đưa con chúng ta lên đó đi.”

Ngao Quảng lắc đầu: “Không được, ta không thể đi. Còn về phần con, chàng yên tâm, ta đã dùng pháp thuật phong ấn nó rồi. Vỏ trứng rồng vô cùng cứng cáp, còn cứng hơn vảy của ta nữa, nó sẽ không gặp bất cứ nguy hiểm gì, cũng sẽ không nở.”

Hạo Thiên thở phào nhẹ nhõm: “Nhưng chúng ta muốn tiêu diệt đám yêu thú ở biển sâu, hay là đừng để con ở lại Long Cung nữa, dệ đưa nó lên Thiên cung chờ chúng ta.”

Ngao Quảng gật đầu: “Được.”

Hạo Thiên nhìn đôi mắt sâu thẳm của Ngao Quảng, y như ngọn lửa thiêu đốt tâm can hắn, chỉ cần đến gần là có thể thiêu rụi tất cả.

“Thiên tộc chúng ta không có họ, con chúng ta sẽ theo họ đệ, gọi là Ngao Bính được không?” Hạo Thiên vuốt ve chiếc sừng rồng của Ngao Quảng.

“Cái tên thật hay, Bính nhi sau này lớn lên nhất định còn lợi hại hơn chúng ta.” Ngao Quảng nhìn quả trứng rồng, ánh mắt tràn đầy kỳ vọng.

“Nó không lợi hại cũng không sao, ta sẽ bảo vệ con. Ta chỉ hy vọng nó giống đệ, được sống vui vẻ mà thôi.” Hạo Thiên khẽ hôn lên trán Ngao Quảng.

“À, lần xuất chinh này, sao Thiên đế bệ hạ không đi?” Ngao Quảng đưa tay vuốt lại mái tóc rối bời vì gió biển của Hạo Thiên.

“Ông ấy…” Hạo Thiên hơi nhíu mày, “Sức khỏe phụ hoàng mấy năm nay ngày càng kém, e là không chịu nổi cảnh chinh chiến.”

“Ra là vậy…” Ngao Quảng thở dài.

“Nếu không phải bất đắc dĩ, ông ấy cũng không đời nào cầu viện đến Long tộc đâu. Ông già đó cứng đầu lắm, dù có chết cũng không chịu cúi đầu cầu xin ai. Chắc mấy năm nay, ông ấy cũng bất lực rồi.” Hạo Thiên lắc đầu ngao ngán.

“Không sao, phụ vương và toàn tộc sẽ dốc hết sức.” Ngao Quảng xoa đầu Hạo Thiên an ủi.

Lợi dụng màn đêm, hai người lén lút đưa trứng rồng đến hồ nước đã được đào sẵn trong Tử Vi Cung, giấu vào một đóa sen lớn, dùng pháp thuật phong ấn kỹ lưỡng rồi mới yên tâm rời đi.

Trận chiến thảo phạt yêu thú tuy gian khổ, nhưng vì hai tộc đã bàn bạc kỹ lưỡng, bố trận cẩn thận, nên tin chiến thắng liên tục bay về.

Người của Thiên cung phụ trách trên bờ, người của Long cung phụ trách dưới nước.

Hạo Thiên nhất quyết không rời Ngao Quảng nửa bước, y đành phải dẫn theo hắn cùng chiến đấu với đủ loại yêu quái dưới biển sâu.

Bỗng nhiên, một binh tôm hoảng hốt chạy về phía bọn họ, vừa thở dốc vừa khóc lóc nói: “Thái tử điện hạ… Ngài ấy… Bệ hạ ngài ấy…”

Cả người Ngao Quảng như chết lặng, trong đầu chỉ còn tiếng ong ong. Y nắm chặt vai tên lính, nghiến răng gằn từng chữ: “Ngươi nói rõ ràng, phụ vương ta làm sao?”

“Bệ hạ ngài ấy…” Tên lính còn chưa dứt lời, một mùi tanh nồng đã lan tỏa khắp nơi.

Ngao Quảng nhìn theo hướng dòng nước máu đỏ thẫm lan ra, không thể tin nổi phụ vương cứ như vậy mà…

Cái chết của Long Vương đã khơi dậy nỗi căm phẫn trong lòng các binh tướng Long tộc. Quân lính dưới sự dẫn dắt của Ngao Quảng liều chết tấn công, cuối cùng cũng dồn được con yêu thú cuối cùng vào vòng vây.

Ngao Quảng nhìn chằm chằm con mực khổng lồ, ánh mắt lạnh lẽo đến thấu xương, khiến người ta không khỏi rùng mình.

Y siết chặt nắm đấm, lạnh lùng ra lệnh: “Người đâu, đưa nó xuống luyện ngục dưới đáy biển cho ta, dùng lửa thiêng thiêu đốt, nhốt hết đám yêu thú bắt được trong trận này vào đó, canh giữ cẩn thận, vĩnh viễn không được thả ra.”

Long Vương băng hà, Ngao Quảng giờ là tân vương, lời y nói ra chẳng ai dám cãi lời. Quân lính lập tức làm theo lời y.

Tin chiến thắng cuối cùng từ trên bờ cũng đến đúng lúc này.

Từ nay về sau, đám yêu thú hoành hành thiên hạ suốt mấy nghìn năm đã bị tiêu diệt hoàn toàn, tứ hải thái bình, tam giới yên ổn.

Ngao Quảng kế vị Long Vương, còn Hạo Thiên cũng nên trở về Thiên Cung phục mệnh.

Hai người kề vai sát cánh chiến đấu mấy tháng trời, không một ngày ngơi nghỉ. Giờ đây khó khăn lắm mới có thể nghỉ ngơi, hưởng thụ giây phút bên nhau, vậy mà lại phải chia xa, trong lòng không khỏi bồi hồi tiếc nuối.

“Bảy ngày nữa, đệ đến Thiên cung tìm ta, khi đó ta đã xử lý xong mọi việc rồi. Đệ lên đó, chúng ta cùng nhìn Bính nhi chào đời. 

… Còn chuyện của Long Vương bá phụ, đệ đừng quá đau buồn nữa, Bính nhi của chúng ta còn đang chờ đệ.” Hạo Thiên siết chặt Ngao Quảng trong vòng tay, dịu dàng hôn lên sừng rồng của y.

“Được,” Ngao Quảng gật đầu, “Chàng cũng vậy, về nghỉ ngơi cho khỏe.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play