Khi đang đi đường, Giang Đường nhân tiện tiến vào không gian, lại lần nữa xới đất, rồi gieo hạt giống lên hai mẫu ruộng, tưới thêm phân bón mới mua.

Hắn còn chưa kịp nói chuyện với tiểu thanh ngưu bảo nó ra ngoài ăn ít cỏ dại, đột nhiên cảm giác không gian chấn động một chút.

Trong lòng có một dự cảm bất an, Giang Đường vội thoát ra khỏi không gian, phát hiện xe ngựa đã dừng lại.

Giang Đường vén màn nhìn ra ngoài, thấy xa phu run rẩy ngồi đó, cơ thể căng cứng, tựa như đã thấy điều gì khủng khiếp lắm.

Hắn theo ánh mắt của xa phu nhìn qua, thấy hai nam tử mặc bạch bào đứng ở không xa, tay cầm trường kiếm, chặn đường xe ngựa.

Y phục này… là đệ tử ngoại môn của Tiên Môn?!

Giang Đường bước xuống xe ngựa, từ xa chắp tay thi lễ với hai người: “Không biết hai vị sư huynh chặn đường ta là có ý gì?”

“Đương nhiên là để giết ngươi.” Người bên trái cười gằn một tiếng, xách kiếm chầm chậm tiến lại.

Giang Đường thầm nghĩ không ổn, ra hiệu cho xa phu mau chóng rời đi, sau đó vừa lùi lại vừa cười gượng: “Hai vị sư huynh nói đùa, chúng ta chưa từng gặp mặt, sao có thể kết oán?”

“Bớt nói nhảm đi, hôm nay nhất định phải khiến ngươi chết không chốn chôn thây!” Người còn lại cũng cầm kiếm tiến tới.

Hai người thấy hắn muốn chạy trốn, liền lập tức giơ kiếm lao đến.

Giang Đường thấy không thể chạy thoát, nghiến răng, lấy bừa một cái nông cụ từ không gian ra, nhắm vào hai người mà nện xuống.

Nói cũng thật khéo, hắn cầm trúng một cái xẻng, cái xẻng này hắn đã dùng hết sức lực mà đánh, ngay lập tức làm gãy thanh kiếm dài của tên đệ tử lao tới đầu tiên.

“Linh khí năm trăm lượng bạc mới mua của ta!”

Tên đệ tử cảm thấy cổ tay tê dại, vội vàng thu lại trường kiếm, nhìn linh khí đã gần như phế bỏ, vừa kinh ngạc trước sức lực của Giang Đường, vừa hận đến nghiến răng, cũng không thèm giữ ý nữa, dồn hết tu vi lao về phía Giang Đường.

Người đệ tử còn lại vòng ra sau lưng Giang Đường, giơ kiếm dài định đâm vào mi tâm của hắn.

Giang Đường tập trung tinh thần vận chuyển Kim Thân Quyết, muốn trong lúc bị đánh ít chịu đau đớn hơn.

Khi hai người áp sát, hắn nhắm chặt mắt lại.

Nhưng cơn đau dự đoán không đến.

“Vút!”

“Keng—”

Hai tiếng động kỳ lạ vang lên khiến Giang Đường tò mò, không nhịn được mà mở mắt ra.

Có một thiếu niên mặc trường bào màu đỏ tím đứng không xa.

Hắn đứng chắp tay, trong tay nắm một thanh trường kiếm dài ba thước.

Thiếu niên có đôi mày như tranh vẽ, ánh mắt ôn hòa, bên hông treo một miếng ngọc bội tròn màu tím.

Chiếc ngọc quan trên đầu có tua rua hai bên, phất phơ cùng tóc bay trong gió, thoáng nhìn qua khiến người ta tưởng hắn là một vị tiên giáng trần từ thượng giới.

Giang Đường nhìn đến ngây ngốc.

Hắn có thể chắc chắn, đây là người thanh niên đẹp nhất mà hắn đã thấy từ khi xuyên không đến đây ba năm trước.

“Đạo hữu, ngươi không sao chứ?” Công tử thu lại trường kiếm, bước tới thi lễ nói, “Ta thấy hai người này muốn giết ngươi, liền ra tay đánh ngất bọn họ.”

“Không sao, không sao, đa tạ đạo hữu.” Giang Đường vội đáp lễ.

Ánh mắt hắn liếc qua miếng ngọc bội, chỉ thấy quen thuộc nhưng lại không nhớ nổi đã thấy ở đâu.

“Đạo hữu sao lại kết oán với đệ tử Tiên Môn?” Công tử thấy Giang Đường ngẩn người, bèn cười nhạt: “Đạo hữu đừng sợ, tại hạ là Tô Trường An, đệ tử của Kiếm Môn Tô thị.”

Kiếm Môn Tô thị...!Tô Trường An...

Tô Trường An?!

Giang Đường lúc này mới biết tại sao hắn thấy quen mặt vị công tử này.

Hắn chính là thiếu chủ của Tô thị Kiếm Môn, một trong thập đại thế gia nổi danh với việc dùng kiếm vấn đạo, Tô Trường An.

Tô Trường An, tự Ngự Trần, hiệu Thiên Trần Quân, mới chỉ đôi tám đã là đại viên mãn của Nguyên Anh cảnh, có thể nói là một nhân vật kiệt xuất trong thế hệ trẻ.

Mà thanh kiếm vừa rồi của hắn, nhìn cũng là tiên kiếm phẩm tướng tốt nhất—đây đều là tài nguyên của Kiếm Môn, không thể nào không ngưỡng mộ.

“Ngưỡng mộ danh tiếng Thiên Trần Quân đã lâu.

Tại hạ là Giang Đường, đệ tử Tiên Môn.

Hai vị này là sư huynh của tại hạ, còn về việc cầm kiếm đối địch, tại hạ cũng không rõ nguyên do.” Giang Đường xoa đầu nói.

“Giang huynh vừa thuê xe ngựa, không biết đi đâu?” Thấy Giang Đường có vẻ lớn hơn mình chút ít, Tô Trường An liền đổi cách xưng hô.

Hắn chỉ vào dấu vết bánh xe trên đất, ôn hòa hỏi.

“Nói thật là tại hạ muốn đến Linh Thủy trấn, mua thêm vật tư.”

“Thì ra là vậy.

Tại hạ cũng đang định đến Linh Thủy trấn gặp một người bạn, nếu Giang huynh không chê, có muốn cùng đi không?” Tô Trường An hiểu ra, lại chỉ vào tứ thú xa phía sau hắn.

Bốn con linh thú này là kỳ lân đã được thuần hóa, có thể bay lên trời xuống đất, tất nhiên giá cũng không hề rẻ.

Quả nhiên, đại gia vẫn là đại gia.

Đến cả phương tiện đi lại cũng là linh thú thượng hạng của phàm giới.

Giang Đường sau một trận ngưỡng mộ, liền thi lễ cảm tạ, cùng Tô Trường An đi đến Linh Thủy trấn.

Đây là lần đầu tiên Giang Đường gặp Tô Trường An.

Hai người bọn họ không ngờ rằng, trong tương lai sẽ có nhiều sự giao thiệp sâu sắc hơn.

Nhưng, đó là chuyện về sau.

Còn hai tên đệ tử tạp dịch kia, khi tỉnh lại nhớ tới người đã đánh ngất mình là ai, trong lòng chấn động, một cảm giác sợ hãi dâng lên từ đáy lòng.

“Quy củ của Kiếm Môn, thiếu chủ muốn giết ai, ảnh vệ không để lại, mau rút!” Một trong hai người vội quay đầu chạy về hướng Tiên Môn.

Nhớ lại ánh mắt lạnh lùng lóe lên khi Tô Trường An vung kiếm, người kia run lên, vội vã chạy theo.

Nhưng hai người họ chưa chạy được bao xa, đã bị một chiếc lá bay tới chém bay đầu.

Một nhóm ảnh vệ mặc đồ đen hạ xuống trước thi thể hai người.

“Thiếu chủ có mật lệnh, mang đi.” Người dẫn đầu nhặt chiếc lá lên, lạnh lùng nói.

“Rõ!”

Hai thi thể này, liền cùng với đầu của bọn họ, bị ảnh vệ ném đến loạn táng cương.

Trước cửa Linh Thủy trấn.

“Đa tạ Tô thiếu chủ cứu mạng, tại hạ không có gì báo đáp, chỉ có chút linh thảo tặng người.” Giang Đường đưa ra vài cây Dưỡng Hồn thảo phẩm tướng tốt nhất, đưa cho Tô Trường An.

“Chúng ta cầm kiếm trong tay, chính là để hành hiệp trượng nghĩa.

Đây chỉ là việc trong bổn phận, không sao không sao.” Tô Trường An khoát tay, mỉm cười.

“Tô thiếu chủ hãy nhận lấy, tại hạ không thích nợ ân huệ người khác.”

Thấy Giang Đường kiên trì, Tô Trường An đành nhận lấy Dưỡng Hồn thảo này.

Nhìn theo hắn rời đi, ánh mắt ôn hòa của Tô Trường An mới thêm một chút lãnh ý.

“Tra ra thế nào rồi?” Tô Trường An ngồi lên tứ thú xa, nhấp một ngụm trà, nhẹ nhàng hỏi.

“Hồi thiếu chủ, nhóm người đó đang ở Linh Thủy trấn, dường như muốn tranh đoạt linh đan diệu dược mà thiếu chủ đã phái đi.” Bên ngoài xuất hiện một ảnh vệ, chắp tay đáp lời.

“Cá đã vào lưới, đã đến lúc thu lưới rồi.” Tô Trường An khuấy nhẹ nắp tách trà, chậm rãi ngẩng lên, ánh mắt như ngọc.

“Rõ!” Ảnh vệ đáp lại, nhìn theo tứ thú xa bay lên trời rồi mới xoay người tiến vào Linh Thủy trấn.

Giang Đường sau khi mua được Càn Khôn nang, lại đi đến tiệm rèn kế bên, nhờ họ chế tạo vài cái nông cụ phẩm cấp Hoàng giai hạ phẩm.

Nông cụ bình thường của hắn gần như đã bị sức mạnh lớn của hắn làm hư hỏng hết, nếu không thay đổi mấy cái tốt hơn thì không thể thu hoạch được mùa màng.

Rảnh rỗi, Giang Đường tò mò nhìn quanh.

Hắn bỗng nhìn thấy một đạo phù văn treo trong tiệm, không khỏi chỉ vào đó hỏi: “Chủ tiệm, phù văn này treo trên tường cao, có phải để trấn áp tà ma không?”

“Không phải, không phải.” Chủ tiệm vừa chế tạo nông cụ cho hắn vừa lắc đầu cười.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play