Cừu Dịch khẽ nhếch mép cười: "Làm gì có chuyện "nếu như" chứ."

"Anh nói thật."

Cừu Dịch hơi nghiêng đầu, vẻ mặt trầm ngâm: "Nếu như ngày xưa bác Đoạn nhận nuôi em... Chắc chúng ta sẽ trở thành anh em họ về mặt pháp lý, thế thì có khi không thể ở bên nhau đâu."

Đoạn Ứng Hứa lập tức đáp lời: "Thế thì càng không có chuyện "nếu như"."

Cừu Dịch suýt bật cười vì câu phản bác ngay tức thì của anh, không nhịn được lại nói: "Sao thế? Vì muốn cưới em, anh đành nhẫn tâm nhìn em cô đơn lẻ bóng à? Nếu năm đó bác Đoạn nhận nuôi em, biết đâu cuộc sống của em bây giờ còn tốt hơn đấy?"

"Bây giờ sống tốt hơn nữa cũng chưa muộn mà." Đoạn Ứng Hứa nghiêm túc đáp.

Đoạn Thăng Vinh nhìn Cừu Dịch rồi lại nhìn Đoạn Ứng Hứa, thắc mắc: "Thầy Cừu à, sao lời anh nói nghe như thể ở nhà anh Hoàng anh sống khổ sở lắm vậy? Mà nếu là anh em họ, chỉ cần bác Đoạn giải trừ quan hệ nhận nuôi sau khi anh trưởng thành, anh trai em vẫn có thể cưới anh mà."

Cừu Dịch và Đoạn Ứng Hứa vốn không có quan hệ huyết thống thực sự, dù có được bố Đoạn nhận nuôi, miễn là hai người muốn ở bên nhau, vẫn có cách để trở thành cặp đôi hợp pháp.

Đoạn Ứng Hứa mím môi: "Ra vậy... Thế thì cứ giả sử vậy đi."

Cừu Dịch bóp nhẹ má anh: "Không cần giả sử nữa đâu, kiếp này nếu không gặp được một người anh em tốt như Hoàng Hách, có khi là một tổn thất lớn trong đời em đấy."

Đoạn Ứng Hứa nhíu mày: "Vậy không được lớn lên cùng anh, đối với em chẳng phải cũng là một tổn thất sao?"

"Như anh vừa nói đấy," Cừu Dịch dịu dàng nhìn anh, hạ giọng nói, "Bây giờ cũng chưa muộn mà."

Đoạn Ứng Hứa không nói gì nữa, chỉ đưa tay ôm chặt lấy Cừu Dịch.

Cừu Dịch nói không sai, trên đời chẳng có chuyện "nếu như".

Họ tuy không có quá khứ, nhưng lại có tương lai.

Đoạn Thăng Vinh đứng một bên nhìn hai người tình tứ: "..." Hai người này tán tỉnh nhau có thể cân nhắc một chút là hiện trường còn có cậu: một diễn viên quần chúng không?

·

Cừu Dịch vốn định qua vài ngày nữa sẽ cùng Đoạn Ứng Hứa về nhà họ Đoạn, thực hiện lời hứa trước đó, cùng ăn một bữa cơm với bố mẹ Đoạn, coi như chính thức lộ diện trước mặt hai bậc trưởng bối.

Chỉ là kế hoạch không theo kịp biến hóa, một công ty thuộc quyền sở hữu của nhà họ Đoạn đột nhiên gặp vấn đề về dòng tiền, nghi ngờ có nội gián, Đoạn Ứng Hứa không thể không tạm thời rời xa Cừu Dịch, trước tiên đi xử lý vấn đề của doanh nghiệp gia đình, đợi giải quyết xong rồi mới cùng Cừu Dịch đến cuộc hẹn.

Cừu Dịch cũng chẳng nói gì, chỉ hôn lên trán Đoạn Ứng Hứa trước khi anh lên đường, nói một câu "Chúc anh đi đường bình an", rồi tiễn Đoạn Ứng Hứa lên máy bay riêng.

Vì gần Tết, thêm nữa Cừu Dịch đã nhận lời đóng phim của đạo diễn Hà Độ, mà phim của Hà Độ sẽ bắt đầu quay sau Tết, nên Hoàng Hách cũng chẳng sắp xếp lịch trình gì cho Cừu Dịch. Bây giờ Đoạn Ứng Hứa vừa đi, Cừu Dịch lập tức rơi vào tình trạng không có việc gì để làm.

Hắn rảnh đến phát chán, đuổi Đoạn Thăng Vinh về trường ứng phó với kỳ thi cuối kỳ, rồi lại mượn máy chơi game của cậu ta, suốt ngày ru rú một mình trong ký túc xá nghệ sĩ mà công ty sắp xếp cho hắn để chơi game.

Đoạn Ứng Hứa không ở đây, Cừu Dịch cũng chẳng muốn một mình về biệt thự của anh ở thành phố Hồ Trừng, đối mặt với ngôi nhà không có Đoạn Ứng Hứa.

Ở lại ký túc xá nghệ sĩ, ít ra còn có Hoàng Hách làm bạn.

Tuy nhiên dạo này Hoàng Hách dù cũng chẳng có nhiều việc, nhưng lại bận rộn đi xem mắt, cố gắng tìm một cô bạn gái để dẫn về nhà trong dịp Tết, bịt miệng lưỡi mấy bà dì, nên chẳng thể bầu bạn với Cừu Dịch được.

Cừu Dịch chỉ còn lại một mình, cảm giác như đã bước vào cuộc sống "tổ trống" sớm hơn dự kiến.

Cừu Dịch từ nhỏ đã không có thói quen chơi game, tuy mượn được máy chơi game của Đoạn Thăng Vinh, nhưng hứng thú với game cũng chẳng lớn lắm.

Trong cơn chán chường cùng cực, hắn quyết định đi tìm chút niềm vui cho bản thân.

... Hay là lén đi xem Đoạn Ứng Hứa nhỉ?

Cừu Dịch chợt nảy ra ý tưởng này, nhưng nghĩ đến việc hiện giờ anh đang xử lý công việc gia đình, có thể đang trong tình trạng đau đầu mệt óc, nếu hắn đột ngột đến tìm, nói không chừng sẽ ảnh hưởng đến công việc của Đoạn Ứng Hứa.

Sau khi suy đi tính lại, Cừu Dịch xin Hoàng Hách số điện thoại của Vương Vận - thư ký của Đoạn Ứng Hứa, quyết định bàn bạc với Vương Vận một chút, nhờ y cập nhật cho hắn biết tiến độ công việc của Đoạn Ứng Hứa.

Đợi khi công việc của Đoạn Ứng Hứa kết thúc, chuẩn bị quay về gặp hắn, hắn sẽ lên đường trước, tạo bất ngờ cho Đoạn Ứng Hứa.

Nhưng thời gian từ giờ đến lúc đó... rốt cuộc nên tiêu khiển thế nào đây?

Trác Chính Thanh từ nhỏ đến lớn luôn cảm thấy mình may mắn hết sức.

Thi đại học thì điểm vừa khít đậu trường top, đại học thì lọt vào trường 985 như nhặt được vàng, bạn gái là hoa khôi cùng khoa, đi làm thêm thì được chủ tịch tập đoàn lớn chọn làm quản gia, giờ đây thần tượng mà cậu hâm mộ lâu nay cũng kết hôn với ông chủ, cho cậu cơ hội được ngắm thần tượng mỗi ngày... Trác Chính Thanh thấy đời mình thế này cũng đáng lắm rồi.

Có điều tiếc nuối duy nhất là vì thỏa thuận bảo mật, cậu không thể kể với bạn gái chuyện mình đang làm việc bên cạnh Cừu Dịch.

Chỉ là gần đây, Cừu Dịch cứ chạy show ở đoàn phim "Biểu đồ nắng mưa", Đoạn Ứng Hứa cũng đi theo, khiến Trác Chính Thanh mất cơ hội hít hà thần tượng hàng ngày, cậu chàng hơi ỉu xìu, mấy môn thi cuối kỳ cũng chỉ vừa đủ điểm qua, lấp ló ở mức 60 điểm.

Cậu ủ rũ không vui, bạn gái hỏi mấy lần, có phải gặp chuyện gì khó xử không.

Trác Chính Thanh vừa đau khổ vừa hạnh phúc.

Sáng sớm hôm đó, cậu đang cuộn tròn trong ký túc xá chơi game với bạn cùng phòng thì điện thoại bỗng đổ chuông.

Công việc của Trác Chính Thanh ở chỗ Đoạn Ứng Hứa rất đơn giản, đại loại là định kỳ đến biệt thự của anh, sắp xếp công ty vệ sinh đến dọn dẹp, hoặc tự mình làm vệ sinh.

Ngoài ra, cậu cần giữ liên lạc thường xuyên với thư ký Vương Vận, nếu hôm nào Đoạn Ứng Hứa muốn về nhà, cậu sẽ về biệt thự trước, chuẩn bị bữa tối, đóng vai quản gia.

Khi Đoạn Ứng Hứa không ở nhà, Trác Chính Thanh sẽ không ở lại biệt thự.

Thời gian trước vì Cừu Dịch dọn vào ở, nên Trác Chính Thanh mới ở lại biệt thự, chăm sóc sinh hoạt cho Cừu Dịch.

Lúc này điện thoại reo, ban đầu Trác Chính Thanh cũng chẳng để tâm lắm, cậu đang bận cãi nhau với anti-fan của Cừu Dịch, vừa mở tám tài khoản ảo để chiến đấu, phun ra những lời hoa mỹ.

Đợi khi kết thúc cuộc "đấu khẩu" với tư thế nghiền nát đối thủ, Trác Chính Thanh vừa tự đắc nghĩ bản lĩnh mình lại tăng tiến không ít, vừa liếc mắt nhìn điện thoại.

Vừa nhìn, cậu suýt giật mình: trên cuộc gọi nhỡ hiển thị rõ ràng tên Cừu Dịch.

— Tất nhiên, tên Trác Chính Thanh lưu cho Cừu Dịch không phải là Cừu Dịch, mà là "Tiên nữ muội muội".

"Alo! Anh Dịch, anh tìm em có việc gì ạ!" Trác Chính Thanh vội vàng gọi lại.

Đầu dây bên kia, Cừu Dịch không nói thẳng việc của mình, mà hỏi ngược lại: "Sao lúc nãy cậu không nghe máy? Có chuyện gì à?"

"Em... em..." Trác Chính Thanh không dám nói mình vừa cãi nhau với anti-fan.

Cừu Dịch cũng không truy đến cùng, chỉ tiếp tục hỏi: "Bây giờ cậu rảnh chưa?"

Trác Chính Thanh vội vàng đáp: "Rảnh ạ rảnh ạ! Anh Dịch có gì sai bảo ạ."

"Ra cổng trường một chuyến."

"Hả?"

"Tôi bảo, ra cổng trường một lúc... Bây giờ cậu đang ở ký túc xá phải không? Mấy ngày nay tôi không về, tôi nhớ khi tôi và Đoạn Ứng Hứa không có ở nhà, cậu sẽ không ở lại."

"Đúng là đang ở ký túc, nhưng mà," Trác Chính Thanh ngập ngừng, bỗng nhận ra điều gì đó, cậu kinh ngạc kêu lên, "Anh Dịch đến trường em rồi à!?" Trời ơi, thế này thì gay to!

"Trác Chính Thanh!!" Bạn cùng phòng đang gánh team sấp mặt trong game, gào lên giận dữ.

Trác Chính Thanh vội im bặt.

"Đúng vậy, tôi đến rồi, đang ở cổng đây." Cừu Dịch lại nói.

Trác Chính Thanh vội đóng laptop lại, chỉnh trang qua loa rồi vội vàng rời khỏi ký túc, chạy đến cổng chính của trường.

Đến cổng chính, cậu thấy bên cạnh cổng trường đứng một chàng trai cao ráo, đeo kính đen, đầu còn đội một chiếc mũ trùm kín tóc.

Bộ dạng kính đen cộng mũ trùm nhìn thế nào cũng giống dân mờ ám, chỉ tiếc là chàng trai cao ráo, chân dài, sống mũi cao, môi cũng rất đẹp, dù mặc đồ kỳ quặc cũng chỉ tăng thêm vẻ bí ẩn cho bản thân.

Không ít nữ sinh đi qua cổng chính xì xào bàn tán, thỉnh thoảng còn lén nhìn chàng trai, dường như rất tò mò về thân phận của anh ta, họ nhận ra thần thái của chàng trai quá nổi bật, không nhịn được nghi ngờ đối phương có phải là diễn viên hay người mẫu gì không.

Trác Chính Thanh đã thuộc lòng đặc điểm ngoại hình của Cừu Dịch, dù Cừu Dịch chỉ để lộ cổ tay, cậu cũng nghĩ mình có thể nhận ra. Lập tức, cậu chạy nhanh đến trước mặt chàng trai.

Thấy Trác Chính Thanh chạy đến trước mặt mình, chàng trai hơi cúi đầu, để lộ chút ánh mắt ẩn dưới kính đen: khóe mắt hơi xếch, là đôi mắt mèo rất có sức công kích, nhìn sắc sảo và điển trai.

"Anh... anh Dịch." Trác Chính Thanh lau mồ hôi chảy ra trên trán.

Cừu Dịch chu đáo nói: "Nghỉ ngơi một lát rồi nói chuyện với tôi nhé."

Trác Chính Thanh giật mình, hình tượng đối ngoại của Cừu Dịch tuy là dòng nước trong của giới giải trí, nhưng mấy tháng nay, vì Cừu Dịch và Đoạn Ứng Hứa sống chung nên cậu đã nắm rõ bản tính thật của đối phương — Cừu Dịch chính là kẻ chỉ sợ thiên hạ chưa đủ loạn, lại cực kỳ tự phụ.

Bây giờ phát hiện Cừu Dịch lại quan tâm đến mình như vậy, Trác Chính Thanh vừa thụ sủng nhược kinh, vừa cảm thấy mình gặp ma giữa ban ngày.

"Anh Dịch đến trường em có việc gì ạ?" Trác Chính Thanh thận trọng hỏi, thầm nghĩ không biết Cừu Dịch có đang "tiên lễ hậu binh", ấp ủ âm mưu gì không.

Cừu Dịch đáp: "Đến trường còn làm gì nữa? Đương nhiên là..."

Trác Chính Thanh cũng nối lời: "Đương nhiên là..."

Cừu Dịch vỗ vỗ cái túi đeo trên người — lúc này hắn đeo một cái túi đeo chéo.

"Đương nhiên là đến học rồi," Cừu Dịch cười, "Tôi đến nghe lén hai tiết Đại số cao cấp, cậu yên tâm, giáo sư giảng dạy quen tôi, trước khi đến tôi đã nói với ông ấy rồi. Tôi nghĩ cậu là sinh viên trường này, tiện thể dẫn đường cho tôi."

Trác Chính Thanh: "..."

Trác Chính Thanh lúc này mới nhớ ra thần tượng của mình còn có hình tượng giỏi Toán, cậu vốn tưởng đây chỉ là hình tượng mà công ty quản lý bịa ra cho hắn, không ngờ lại là thật?

"Đại số cao cấp ạ? Nhưng Đại số cao cấp ở trường em đã kết thúc rồi..." Cậu nghi hoặc nói.

Cừu Dịch ngạc nhiên: "Của sinh viên cao học cũng kết thúc rồi sao?"

Trác Chính Thanh: "..."

Ánh mắt Trác Chính Thanh nhìn Cừu Dịch bỗng đầy vẻ kính sợ và tò mò.

"Cậu nhìn tôi như vậy làm gì?" Cừu Dịch nhíu mày, phát hiện ánh mắt Trác Chính Thanh cứ dừng lại trên mũ của mình.

"Anh Dịch à," Trác Chính Thanh thận trọng hỏi, "Anh đội mũ... không phải vì hói đầu chứ?" Chẳng lẽ trước đây Cừu Dịch nhuộm tóc bạc là vì bạc tóc sớm? Nghĩ rằng không cứu vãn được nữa nên đành từ bỏ điều trị, nhuộm hết tóc thành màu trắng? Giờ thì hết cách chữa, đã trở thành đầu trọc rồi?

Cừu Dịch: "..."

Cừu Dịch cho biết tóc mình vẫn rất dày.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play