Phát hiện vẻ mặt Hoàng Hách không đúng, Cừu Dịch cau mày, lại nói: "Chẳng lẽ hôm nay không phải ngày 6 tháng 10 sao?"
"Hôm nay đã là ngày 12 tháng 12 rồi!" Hoàng Hách nâng cao giọng.
Cừu Dịch ngẩn người: "Tôi chỉ nhớ mình gặp tai nạn xe, mất ý thức...Không phải chứ, hôm nay là ngày 12 tháng 12, nghĩa là tôi đã hôn mê hơn hai tháng cơ á?"
Giọng Hoàng Hách run rẩy, anh ta phát hiện nhiệt độ trong phòng đột nhiên giảm xuống hai độ: "Không... Ngay ngày hôm sau khi cậu gặp tai nạn xe đã tỉnh lại rồi, nhưng... cậu mất trí nhớ, bây giờ có lẽ là đã phục hồi ký ức, nối lại được với ngày mất trí nhớ đêm đó, thế nhưng những chuyện xảy ra trong hai tháng mất trí nhớ kia cậu đều quên hết."
"Mất trí nhớ?" Cừu Dịch ngớ người, "Ông tưởng đây là tiểu thuyết ba xu nào à, bị xe đâm một cái là mất trí nhớ? Vậy còn bây giờ, tại sao tôi lại nhớ ra tất cả?"
Hoàng Hách nói ẩn ý: "Vì cậu lại bị xe đâm một lần nữa."
Mặc dù thủ phạm thực sự là Đoạn Thăng Vinh.
Cừu Dịch: "..."
Cừu Dịch xoa xoa sống mũi, lại nói: "Được rồi... Vậy trong thời gian mất trí nhớ tôi đã làm những gì? Ông nói cho tôi biết đi."
Hoàng Hách run như cầy sấy: "Cậu thật sự muốn nghe à?"
"Nói đi, đau nhanh còn hơn đau dai." Cừu Dịch phóng khoáng bảo.
Hoàng Hách nuốt nước bọt, đột nhiên cảm thấy một cảm giác quen thuộc như déjà vu giáng tới, anh ta tiếp tục nói: "Những điều tôi sắp kể, cậu đừng hoảng hồn nhé."
Cừu Dịch tự tin nói: "Cứ nói đi, tôi là dân chuyên nghiệp, không sao đâu."
Hoàng Hách tiếp tục nói: "Cậu và Đoạn Ứng Hứa kết..."
Đoạn Ứng Hứa mặt lạnh như băng, cả người chìm trong áp lực thấp.
Anh khó tin nhìn chằm chằm Cừu Dịch, môi hơi mở ra rồi khép lại, hoàn toàn không thể chấp nhận việc Cừu Dịch quên hết những chuyện xảy ra trong hai tháng đối phương quấy rối mình.
Tuy nhiên sự thật ngay trước mắt, khiến Đoạn Ứng Hứa không thể không chấp nhận.
Ánh mắt chán ghét của Cừu Dịch khiến anh cảm thấy toàn thân cứng đờ, trong lòng dâng lên nỗi sợ hãi không thể kiềm chế.
Chạy trốn... chạy trốn... anh phải chạy trốn khỏi đây.
Tuy nhiên, cùng với nỗi sợ hãi, trong lòng anh còn chất chứa cơn phẫn nộ hung bạo vô cùng.
Làm sao Cừu Dịch có thể quên anh!
Đã đường hoàng xâm nhập vào cuộc đời anh, thì phải chịu trách nhiệm, đừng hòng rời xa anh!
Anh muốn bịt mắt Cừu Dịch lại, để ánh mắt Cừu Dịch không bao giờ có thể dung chứa kẻ khác; anh muốn bịt miệng Cừu Dịch lại, để Cừu Dịch không thể nói ra những lời quên anh nữa; anh muốn xiềng xích tay chân Cừu Dịch, để Cừu Dịch vĩnh viễn không thể rời khỏi anh!
Đoạn Ứng Hứa cụp mắt xuống, kiềm chế cảm xúc u ám và bệnh hoạn dâng trào trong lòng, khẽ nói: "...Tôi bảo, im miệng."
Hoàng Hách sợ đến mức quên cả nuốt nước bọt, suýt nữa bị nước bọt của mình làm nghẹn; còn Đoạn Thăng Vinh thì trực tiếp bị áp lực thấp đáng sợ tỏa ra từ người Đoạn Ứng Hứa làm cho co rúm lại, chui xuống gầm giường của Hoàng Hách mà trốn.
Vẻ khó chịu giữa hai lông mày Cừu Dịch càng lúc càng đậm.
"Tạm thời đừng nói với cậu ấy, sau này tôi sẽ tự xử lý chuyện của tôi và Cừu Dịch," Đoạn Ứng Hứa thở dài, "Bây giờ cậu ấy bị thương, cần nghỉ ngơi tĩnh dưỡng, các người đừng làm phiền cậu ấy."
Chỉ là bước chân anh vô cùng nặng nề, mỗi bước đi như thể đã tiêu hao hết sức lực toàn thân.
Đoạn Thăng Vinh đang trốn dưới gầm giường lo lắng nhìn bóng lưng Đoạn Ứng Hứa rời đi, tuy cậu luôn rất sợ đối phương, nhưng dù sao Đoạn Ứng Hứa cũng là anh họ của cậu, hơn nữa còn là người giám hộ trong thời kỳ nổi loạn nhất của mình, cậu vẫn có tình thân với Đoạn Ứng Hứa.
Bóng lưng của Đoạn Ứng Hứa khiến cậu lo lắng không thôi.
Đoạn Thăng Vinh chưa từng thấy một Đoạn Ứng Hứa như vậy, trong mắt cậu, anh họ luôn là một người không có bất kỳ dao động cảm xúc nào.
Đừng nói đến vui vẻ hay buồn bã, từ trước đến nay Đoạn Ứng Hứa giống như một robot không có cảm xúc, chỉ thực hiện máy móc các chương trình đã được cài đặt sẵn.
Cho dù Đoạn Ứng Hứa giả vờ bình thường đến mức nào, cậu vẫn nhìn ra được, đối phương là một con quái vật không có trái tim.
Thế nhưng bây giờ... trong lòng con quái vật kia đã sinh ra cảm tình.
Nhưng người dũng sĩ đã khai quật cảm xúc của Đoạn Ứng Hứa lại vô trách nhiệm mà quên mất Đoạn Ứng Hứa mất rồi.
Hoàng Hách cũng không quan tâm đến cái chân bị thương của mình nữa, trực tiếp từ miếng cá khô lật mình thành cá chép, bật dậy khỏi giường, gọi Đoạn Thăng Vinh đang trốn dưới gầm giường mau chóng chui ra ngoài, đẩy anh ta đến bên cửa sổ phòng bệnh.
Đợi đến khi không còn thấy bóng dáng của Đoạn Ứng Hứa trong tầm nhìn ngoài cửa sổ, xác nhận Đoạn Ứng Hứa đã hoàn toàn rời khỏi bệnh viện, Hoàng Hách mới đột ngột lao đến giường bệnh của Cừu Dịch. Anh ta lao mạnh đến nỗi suýt nữa làm trẹo luôn cả chân không bị thương.
"Đệt mẹ, Cừu Dịch! Cậu có biết cậu vừa làm cái trò gì không hả?" Hoàng Hách sốt ruột quá chừng. "Cậu cùng Đoạn Ứng Hứa kết hôn chớp nhoáng trong lúc mất trí nhớ đấy! Cậu hiểu không, cưới chớp nhoáng! Cái kiểu cưới nhanh gọn đến mức nhắm mắt là đã có cả giấy đăng ký kết hôn luôn rồi!"
Cừu Dịch sững người một lúc.
Hoàng Hách lo lắng nhìn chằm chằm vào hắn.
Cừu Dịch trầm ngâm ba giây, rồi gật đầu: "Không hổ danh là tôi, lại có thể kết hôn chớp nhoáng với tình địch, dễ dàng làm được điều mà người khác không làm được."
Hoàng Hách: "..."
Đoạn Thăng Vinh: "..."
Hoàng Hách sắp sửa phát điên: "Cậu không hiểu chuyện này nghiêm trọng đến mức nào đâu!"
"Tôi hiểu chứ," Cừu Dịch đẩy Hoàng Hách đang muốn túm cổ áo hắn ra, nói, "Sao lại không hiểu được? Chẳng phải chỉ là kết hôn với Đoạn Ứng Hứa thôi sao? Tôi còn nhớ mình đã nhuộm tóc trắng, đập phá chỗ diễn xiếc của Từ Sư, rồi livestream một tuần dạy Toán cao cấp nữa. À phải rồi, lúc livestream tôi giảng bài đại số vector và hình học giải tích không gian, ông có hiểu hết không? Cần tôi giảng lại cho không?"
Hoàng Hách ngớ người: "Cái gì?"
Cừu Dịch nói: "Tôi bảo, thực ra tôi không mất trí nhớ, ngược lại còn nhớ lại hết những việc đã làm từ ngày 6 tháng 10 đến ngày 6 tháng 11."
Thực ra Cừu Dịch nói không chính xác lắm, trên thực tế, từ khi bắt đầu "tuyên chiến" toàn diện với Đoạn Ứng Hứa, hắn đã dần dần hồi phục ký ức, vì vậy mới có thể phán đoán được sự thật rằng Đoạn Ứng Hứa không phải thiếu cảm xúc, mà chỉ là cố tình đè nén cảm xúc.
Đoạn Thăng Vinh nhìn Cừu Dịch, rồi lại quay sang nhìn Hoàng Hách. Tuy cậu ta cũng biết chuyện Cừu Dịch đã từng mất trí nhớ một lần trước đây, nhưng lúc này hoàn toàn không theo kịp tiến trình, chỉ thấy mù mờ. Tuy nhiên khi nghe Cừu Dịch nhắc đến Toán cao cấp, còn nói muốn giảng lại một lần nữa, Đoạn Thăng Vinh vội vàng theo phản xạ, chui trở lại dưới gầm giường.
"Khoan đã, cậu nói cậu không mất trí nhớ, ngược lại còn nhớ lại những chuyện đã quên à?" Hoàng Hách cảm thấy tốc độ não bộ của mình hoàn toàn không theo kịp suy nghĩ của Cừu Dịch, "Vậy tại sao lúc nãy cậu lại bảo với Đoạn Ứng Hứa là cậu quên anh ta rồi?"
Cừu Dịch lý sự: "Vì vui thôi."
Hoàng Hách: "..."
"Lừa ông đấy," Cừu Dịch lè lưỡi, "Tôi chỉ muốn kích thích Đoạn Ứng Hứa xíu thôi mà. Hơn nữa...bị đụng là mất trí nhớ, đây là cái tình tiết sến súa gì vậy, không phải là tiểu thuyết ba xu nữa mà là giấy vệ sinh à?"
Hoàng Hách suýt ngất.
Đoạn Thăng Vinh đang trốn dưới gầm giường run rẩy: "Thầy Cừu, anh rốt cuộc không có mất trí nhớ à?!"
"Đương nhiên là không," Cừu Dịch tặc lưỡi, "À đúng rồi, sao chú lại trốn dưới gầm giường vậy?"
Đoạn Thăng Vinh lắp bắp: "Cái này... xin đừng để ý, chỉ là... chỉ là phản xạ vô thức khi nghe thấy Toán cao cấp thôi."
Cừu Dịch: "..."
Hoàng Hách tặc lưỡi, lại hỏi: "Vậy tại sao cậu lại muốn kích thích Đoạn Ứng Hứa?"
"Tôi chỉ muốn tăng tốc một chút thôi."
Cừu Dịch dựa vào giường bệnh, muốn đặt tay ra sau đầu, nhưng vì lúc này tay phải của hắn bị trật khớp, không thể đặt tay ra sau, đành phải miễn cưỡng dùng tay trái xoa xoa cổ.
Chỗ bị Đoạn Ứng Hứa bóp vào tối hôm đó đã hoàn toàn không còn dấu vết, nhưng Cừu Dịch vẫn không quên những gì Đoạn Ứng Hứa đã làm với hắn.
Hắn nhận ra trong lòng Đoạn Ứng Hứa ẩn chứa một con thú dữ nguy hiểm, và bản thân hắn đang từng chút một tháo gỡ xiềng xích trên người thú dữ đó.
Tuy nhiên... hắn cảm thấy tiến độ của mình có vẻ hơi chậm.
Đã nói là tấn công toàn diện, thì nhất định phải ra đòn toàn lực.
Chú thỏ nóng lòng muốn xem xem con rùa sẽ trông như thế nào khi lật ngửa bụng.
Hoàng Hách lẩm bẩm: "Sao tôi có cảm giác như cậu đang tự tìm đường chết vậy."
Cừu Dịch vỗ vai Hoàng Hách bằng tay không bị thương: "Thôi được rồi, nói ít thôi, mau thu xếp đi," Hắn lại nhìn về phía Đoạn Thăng Vinh vẫn đang co ro dưới gầm giường, "Khi nào chú em đã khỏe mạnh nhảy nhót được rồi thì mau đi giúp tôi và Hoàng Hách làm thủ tục xuất viện đi, chúng ta phải xuất viện trước trưa."
Hoàng Hách kinh ngạc: "Xuất viện làm gì? Cậu chỉ bị trật khớp tay, là vết thương nhẹ, nhưng tôi thì gãy chân, hoàn toàn không thể đi lại được! Tôi là bệnh nhân mà!"
Cừu Dịch nói: "Ông không biết ngồi xe lăn à?"
Hoàng Hách: "..."
"Chiều nay tôi phải đi gặp mẹ Đoạn Ứng Hứa, đây là chuyện đã quyết định từ hôm qua rồi," Cừu Dịch lại nói, "Nếu ông không muốn xuất viện cũng được, ở lại bệnh viện dưỡng chân trước đi, tôi đi với Đoạn Thăng Vinh là được rồi."
Hoàng Hách xua tay: "Thôi được, để tôi đi với cậu."
Đoạn Thăng Vinh vẫn đang ở dưới gầm giường ngẩng đầu nhìn chân Hoàng Hách.
Hoàng Hách với vẻ mặt nghiêm túc: "Tiểu Đoạn à, ngoài việc đi làm thủ tục xuất viện ra thì mua giúp tôi một cái xe lăn nữa."
·
Địa điểm mẹ Đoạn Ứng Hứa hẹn gặp Cừu Dịch là một nhà hàng hai sao Michelin trong thành phố.
Sau khi Cừu Dịch, Hoàng Hách và Đoạn Thăng Vinh ba người đến nhà hàng thì phát hiện ra trong nhà hàng rộng lớn chỉ có những người phục vụ đứng cung kính, mà không có thực khách nào đang dùng bữa trong nhà hàng cả.
"Có vẻ như khách ở đây chỉ có chúng ta thôi," Hoàng Hách ngồi trên xe lăn, không nhịn được tặc lưỡi, ngưỡng mộ ngắm nhìn mọi thứ trong nhà hàng, "Hình như mẹ Đoạn Ứng Hứa đã thuê trọn gói nhà hàng này chỉ để nói chuyện với cậu, thật là hào phóng."
Tuy nhiên Đoạn Thăng Vinh, người phụ trách đẩy xe lăn lại nói: "Đâu có thuê trọn gói."
"Không thuê trọn gói sao lại không có khách?" Hoàng Hách nghi ngờ.
Đoạn Thăng Vinh nói: "Bởi vì nhà hàng này là của nhà họ Đoạn mà."
Hoàng Hách nói với giọng trầm trọng: "Tiểu Đoạn, tôi nhớ cậu là em họ của Đoạn Ứng Hứa, cũng là người nhà họ Đoạn phải không? Là thế hệ thứ hai? Vậy tại sao cậu lại đến công ty chúng tôi ứng tuyển làm trợ lý thực tập sinh vậy?"
Đoạn Thăng Vinh ngượng ngùng nói: "Em muốn làm trợ lý cho thần tượng, tiếp xúc gần gũi với thần tượng mà."
Hoàng Hách thở dài: "Tiểu Đoạn."
"Sao vậy anh Hoàng?"
Hoàng Hách ân cần nói: "Nếu sau này cậu muốn học anh họ cậu, yêu đương với đàn ông, có thể cân nhắc tôi không?"
Đoạn Thăng Vinh: "..."
Cừu Dịch đi phía trước lắc đầu, vừa nghĩ không chừng sau này Hoàng Hách có thể cùng đi diễn xiếc với Đoạn Thăng Vinh, vừa đảo mắt khắp nhà hàng, tìm kiếm mẹ của Đoạn Ứng Hứa.
Vết trật khớp của hắn không quá nghiêm trọng, vì vậy sau khi xuất viện đã tháo luôn nẹp xương gãy.
Một lát sau, hắn phát hiện ra một phụ nữ trung niên mặc váy dài đứng trước cửa sổ kính của nhà hàng.
Cừu Dịch bỏ lại Hoàng Hách đang điên cuồng quảng cáo bản thân cho Đoạn Thăng Vinh, tiến về phía người phụ nữ đó.
"Chào dì," hắn lịch sự cúi chào người phụ nữ trung niên, rồi ngồi xuống đối diện bà, "Có phải dì là mẹ của Đoạn Ứng Hứa không ạ? Rất hân hạnh được gặp dì, cháu là Cừu Dịch."
Nghe thấy giọng Cừu Dịch, người phụ nữ ngẩng đầu lên.
Khác với Đoạn Ứng Hứa, diện mạo của người phụ nữ này xinh đẹp và toát lên vẻ khuê các, trông có vẻ hiền lành và e thẹn, hoàn toàn không giống vẻ lạnh lùng xa cách của Đoạn Ứng Hứa, là một gương mặt ôn hòa dễ khiến người ta có cảm tình.
"Tôi biết cậu," người phụ nữ mỉm cười, bà chăm sóc kỹ lưỡng nên trông rất trẻ, "Tôi đã xem rất nhiều bộ phim truyền hình và điện ảnh cậu đóng, "Thiêu tâm" và "Liên lạc xuyên không gian" đều rất hay."
Mặc dù Cừu Dịch là một kẻ tự phụ quá mức và thích gây chuyện khắp nơi, nhưng khi đối mặt với người lớn tuổi, hắn vẫn giữ thái độ khiêm tốn và lễ phép cần thiết: "Dì quá khen."
"Cậu không cần phải câu nệ như vậy đâu, lần này tôi đến đây chủ yếu là muốn nói với cậu một chuyện," người phụ nữ vẫn mỉm cười dịu dàng, "À phải rồi, cậu có thể gọi tôi là dì Đoạn trước, còn gọi mẹ thì... cứ để sau này hẵng tính, nếu cậu thực sự muốn sống cả đời với Ứng Hứa." Câu sau cùng bà nói rất nhỏ, Cừu Dịch không nghe rõ.
Vừa nói, mẹ Đoạn Ứng Hứa vừa đẩy một tấm thẻ đen về phía Cừu Dịch.
"Đây là thẻ tín dụng Black Gold, hạn mức một trăm triệu, mong cậu nhận lấy." Bà nhẹ nhàng nói.
Cừu Dịch không ngờ tình tiết máu chó hắn nói với Đoạn Ứng Hứa hôm qua lại thực sự xảy ra, hắn nhìn chằm chằm vào tấm thẻ đen, nói: "Dì đưa cháu tấm thẻ này, là muốn cháu rời xa con trai dì sao? Dù sao cháu cũng là đàn ông mà."
"Không không không," mẹ Đoạn Ứng Hứa vội vàng ngắt lời Cừu Dịch, "Ý tôi là, cậu tuyệt đối không được rời xa nó!"
Cừu Dịch: "..."
Nhận ra mình hơi mất bình tĩnh, mẹ Đoạn Ứng Hứa mỉm cười có chút xin lỗi: "Xin lỗi, để cậu phải chê cười rồi."
"Không có đâu ạ." Cừu Dịch lắc đầu.
Lúc này, Hoàng Hách quảng cáo bản thân thất bại cũng được Đoạn Thăng Vinh đẩy tới bên cạnh Cừu Dịch.
Đoạn Thăng Vinh quen biết mẹ Đoạn Ứng Hứa, lập tức vội vàng chào hỏi: "Dì! Lâu rồi không gặp ạ!"
"Thăng Vinh, cháu cũng tới à?" Mẹ Đoạn Ứng Hứa mỉm cười, khi để ý thấy Hoàng Hách được Đoạn Thăng Vinh đẩy tới, bà hơi ngạc nhiên, hỏi, "Xin hỏi vị này là...?"
Hoàng Hách ho khan một tiếng, suy nghĩ một lát rồi nói: "Tôi tạm coi như là người giám hộ của Cừu Dịch, bà là mẹ của Đoạn tổng phải không? Rất hân hạnh được gặp."
Mẹ Đoạn Ứng Hứa ngẩn người, sau đó thận trọng nói: "...Bố chồng?"
Hoàng Hách bất ngờ được nâng lên một thế hệ: "..."
Cừu Dịch giải thích: "Dì cứ gọi anh ấy là Hoàng Hách là được ạ, anh ấy là quản lý của cháu, đồng thời cũng là bạn từ nhỏ, tạm coi như là mẹ... à không, tạm coi như là anh em không có quan hệ huyết thống của cháu."
"Ra vậy." Mẹ Đoạn Ứng Hứa gật đầu.
Bà sắp xếp lại lời nói, rồi nhẹ nhàng kể lại: "Tiểu Dịch... Dì có thể gọi cậu như vậy không? Thăng Vinh nó đã kể cho dì nghe rất nhiều chuyện về cậu, trước đây nó là một đứa trẻ nổi loạn, sau khi xem bộ phim truyền hình cậu đóng, nó vô cùng xúc động, nhờ vậy mới trở thành một đứa trẻ ngoan hiền như bây giờ. Tôi biết cậu chắc chắn là một đứa trẻ tốt bụng, nếu không thì làm sao có thể thay đổi được Thăng Vinh chứ?"
Hoàng Hách ngồi nghe ở bên cạnh: "..." Thật sự lầm to! Lầm to rồi!!
"Tôi không biết tại sao cậu lại kết hôn với Ứng Hứa, nhưng tôi biết, cậu là một đứa trẻ tốt có thể khiến người ta an tâm," mẹ Đoạn Ứng Hứa cúi đầu, có vẻ xúc động, "Ứng Hứa sinh ra đã là một đứa trẻ thiếu cảm xúc, tuy nó luôn thể hiện rất xuất sắc, nhưng tôi và bố nó vẫn luôn biết thực ra nó sống rất đau khổ, nó không thể cảm nhận được tình yêu, không có vui buồn giận dữ."
"Ban đầu khi nó gọi điện cho tôi nói rằng nó đã kết hôn, tôi không tin, chỉ nghĩ rằng nó muốn cho tôi và bố nó yên tâm nên mới bịa ra lời nói dối để lừa chúng tôi, không muốn chúng tôi phát hiện ra sự bất thường của nó. Nó không biết rằng, thực ra tôi và bố nó đều biết hết."
"Nhưng... Thăng Vinh nó nói với tôi, Ứng Hứa đã thay đổi," Nói đến chỗ xúc động, mẹ Đoạn Ứng Hứa có vẻ muốn khóc, "Lần đầu tiên trong đời Ứng Hứa thay đổi bản thân vì một người, lần đầu tiên nó bỏ việc, lần đầu tiên nó thiết tha muốn gặp một người như vậy. Vì vậy... tôi không biết cậu nghĩ gì về nó, nhưng với tư cách là mẹ của nó, tôi hy vọng cậu có thể luôn ở bên cạnh nó."
Cừu Dịch mấp máy môi, im lặng một lúc rồi nói: "Cháu không biết nữa."
Mẹ Đoạn Ứng Hứa hơi ngạc nhiên.
"Thực ra việc cháu và Đoạn Ứng Hứa kết hôn chỉ là một sự tình cờ thôi ạ." Cừu Dịch suy nghĩ một lát, quyết định nói thật với mẹ Đoạn Ứng Hứa, "Hiện tại cháu vẫn chưa chắc chắn liệu có thể ở bên cạnh anh ấy mãi mãi không, nhưng cháu có thể hứa với bác rằng, ngay cả khi cháu rời xa anh ấy, Đoạn Ứng Hứa cũng sẽ trở thành một người có cảm xúc bình thường. Thực ra anh ấy không phải là người mắc chứng thiếu cảm xúc, từ trước đến nay, anh ấy chỉ đang đè nén cảm xúc của mình mà thôi."
Mẹ Đoạn Ứng Hứa im lặng.
Cừu Dịch cũng không biết nói gì cho phải, hắn vốn có tính cách tùy hứng, không có tí tinh thần trách nhiệm gì, tiếp tục ở bên Đoạn Ứng Hứa cũng chỉ vì thấy đối phương thú vị, muốn xé toạc lớp vỏ bọc của Đoạn Ứng Hứa mà thôi.
Lời nói của mẹ Đoạn Ứng Hứa có trọng lượng và gánh nặng hơi quá sức tưởng tượng đối với hắn, khiến Cừu Dịch không thể không suy nghĩ: Hắn nhìn nhận Đoạn Ứng Hứa như thế nào đây?
Ghét?
Hắn không ghét Đoạn Ứng Hứa.
Thích?
Có vẻ cũng chưa đến mức đó.
Hắn chỉ thấy Đoạn Ứng Hứa rất thú vị mà thôi.
Cừu Dịch vốn rất tùy hứng trong chuyện tình cảm, muốn theo đuổi thì theo đuổi, muốn rời đi thì rời đi, ngay cả Thư Dục từng bị hắn theo đuổi, một khi Cừu Dịch cảm thấy đối phương không còn thú vị nữa, chỉ cần một tháng là có thể quên sạch sự tồn tại của cậu ta.
Có lẽ mình nên suy nghĩ kỹ về chuyện của mình và Đoạn Ứng Hứa, Cừu Dịch nghĩ.
Khi con rùa lật mai, liệu chú thỏ có sẵn sàng gánh vác trách nhiệm không?
Cừu Dịch đang suy nghĩ, mẹ Đoạn Ứng Hứa lại lén lút đẩy tấm thẻ đen đặt trên bàn về phía Cừu Dịch thêm một chút nữa.
Cừu Dịch phát hiện ra động tác nhỏ của mẹ Đoạn Ứng Hứa: "..."
Cuộc gặp gỡ nhanh chóng kết thúc.
Cừu Dịch không nhận thẻ đen của mẹ Đoạn Ứng Hứa, chỉ cam đoan lặp đi lặp lại rằng hắn sẽ không dễ dàng bỏ rơi Đoạn Ứng Hứa, rồi mới rời khỏi nhà hàng.
Hắn đi phía trước, suy nghĩ về cảm xúc của mình dành cho Đoạn Ứng Hứa, trong khi Hoàng Hách ngồi xe lăn còn Đoạn Thăng Vinh thì đẩy xe lăn, hai người lén lút theo sau hắn như gián điệp.
Cừu Dịch quay đầu liếc nhìn Hoàng Hách và Đoạn Thăng Vinh đang lấm lét: "Hai người đang làm gì thế?"
Hoàng Hách bị phát hiện, lo lắng nói: "Cừu Dịch, giờ tôi thực sự cảm thấy cậu đang tự hại mình đấy."
Trước khi từ biệt mẹ của Đoạn Ứng Hứa, bà ấy đã kể cho Cừu Dịch nghe câu chuyện khi bà phát hiện ra sự bất thường của Đoạn Ứng Hứa:
Đó là khi Đoạn Ứng Hứa 8 tuổi, lúc đó có một kẻ phản xã hội đột nhập vào trường tiểu học của Đoạn Ứng Hứa vào giờ tan học, tấn công học sinh trong trường.
Đoạn Ứng Hứa không may bị kẻ đó bắt làm con tin, may mà cảnh sát phản ứng nhanh, bắn hạ tên phản xã hội kia ngay khi hắn ta đặt dao vào cổ Đoạn Ứng Hứa.
Sau khi tên tội phạm ngã xuống, mẹ Đoạn Ứng Hứa ôm con trai vào lòng khóc ré lên. Tuy nhiên, sau khi khóc xong, bà mới kinh hoàng phát hiện ra Đoạn Ứng Hứa hoàn toàn không có phản ứng cảm xúc nào, mặt bình thản không gợn sóng, không sợ hãi cũng chẳng lo lắng.
Mẹ Đoạn Ứng Hứa chỉ nghĩ rằng con trai bị sốc, nhưng giây tiếp theo, Đoạn Ứng Hứa lại lạnh lùng nói một câu khiến bà khóc không thành tiếng.
Đoạn Ứng Hứa nói: "Quần áo bẩn, phải giặt."
Sau đó, mẹ Đoạn Ứng Hứa trực tiếp vứt bỏ chiếc áo dính đầy máu tươi của tên tội phạm mà Đoạn Ứng Hứa đang mặc.
"Đoạn Ứng Hứa là một kẻ nguy hiểm, anh ta không có nhận thức cảm xúc đúng đắn. Bây giờ cậu giả vờ quên anh ta, cậu đoán xem anh ta sẽ làm gì?" Giọng Hoàng Hách hiếm khi nghiêm túc, "Nói không chừng anh ta sẽ đánh gãy chân cậu, giam cầm cậu... Má ơi, nếu anh ta thật sự nhốt cậu vào phòng tối, tôi chẳng có cách nào cứu cậu ra đâu."
"Đừng lo," Cừu Dịch nói, "Tôi biết chừng mực."
"Cậu biết cái đầu búa!" Hoàng Hách nhất thời kích động, suýt ngã khỏi xe lăn, Đoạn Thăng Vinh đang đẩy xe vội vàng đỡ anh ta, tránh cho Hoàng Hách phải vào viện lần nữa, "Đệt... Nếu Đoạn Ứng Hứa thật sự giam cầm cậu, đừng có mà trông cậy tôi đến cứu nhé."
Đoạn Thăng Vinh đột nhiên nói: "Nhưng anh Hoàng à, nếu anh trai em thật sự ra tay với thầy Cừu, anh muốn cứu cũng không cứu được đâu."
Hoàng Hách: "..."
Hoàng Hách đã bị sự thật tàn khốc đánh bại.
Cừu Dịch mỉm cười, ngược lại còn nhìn thấu bản chất cứng miệng của Hoàng Hách.
Trong lòng hắn có chút cảm động, không nhịn được muốn gửi tặng Hoàng Hách một bài hát "Trên thế gian chỉ có mẹ là nhất".
·
Vì lý do giả vờ mất trí nhớ, tối đó Cừu Dịch đương nhiên không thể trở về biệt thự của Đoạn Ứng Hứa ở được, dặn dò Đoạn Thăng Vinh vài câu, bảo cậu ta giúp mình đến biệt thự thu dọn hành lý, sau đó Cừu Dịch liền cùng Hoàng Hách trở về ký túc xá nghệ sĩ của Hồng Quang Entertainment, chuyển về căn hộ đã lâu ngày không ở.
Mấy ngày sau đó, Đoạn Ứng Hứa ra viện rồi cũng không đến tìm Cừu Dịch nữa, như thể thời gian thật sự quay trở lại hai tháng trước, khiến Cừu Dịch có chút hoang mang.
Nếu không phải vẫn còn giấy chứng nhận kết hôn với Đoạn Ứng Hứa trong tay, Cừu Dịch còn tưởng Đoạn Ứng Hứa thật sự đã bị hắn bẻ gãy cái mai rùa luôn rồi.
Có lẽ mình kích thích người ta hơi quá đà? Cừu Dịch nghĩ vậy.
Đoạn Ứng Hứa không đến tìm hắn, Cừu Dịch cũng không định chủ động đi tìm đối phương làm gì. Đoạn Ứng Hứa cần một chút thời gian để tiếp nhận cú sốc hắn tạo ra, hắn cũng cần một chút thời gian để suy nghĩ nghiêm túc về mối quan hệ giữa mình và Đoạn Ứng Hứa.
Dù vậy, với tư cách là một diễn viên, Cừu Dịch vẫn không thể dừng công việc trên tay, trong khi chờ đợi Đoạn Ứng Hứa xảy ra phản ứng hóa học, hắn còn đi cùng Hoàng Hách thử vai ở hai đoàn phim.
Hơn nữa, Cừu Dịch còn nhờ Đoạn Thăng Vinh ra mặt, đến biệt thự của Đoạn Ứng Hứa lấy lại những đồ dùng cá nhân của mình để ở nhà đối phương.
Tuy nhiên, Đoạn Thăng Vinh sau khi nhận lệnh, lúc trở về căn hộ của Cừu Dịch lại không mang theo đồ đạc của hắn, mà lại bảo Cừu Dịch rằng trước khi cậu ta đánh liều đến nhà Đoạn Ứng Hứa lấy đồ thì nhận được một cuộc điện thoại.
"Là thư ký của anh họ em gọi đến," Đoạn Thăng Vinh nói nhỏ, "Thư ký nói...anh của em hy vọng anh có thể đến phố đi bộ trung tâm thành phố một chuyến, một mình đến tầng cao nhất của Tháp Truyền hình Tinh Thần gặp anh ấy."
Tháp Truyền hình Tinh Thần là tòa nhà cao nhất ở thành phố Hồ Trừng, dài khoảng 300 mét, đồng thời cũng là một trong những địa danh của thành phố Hồ Trừng.
Ngoài ăng-ten truyền hình cơ bản, trong tháp còn kinh doanh một số nhà hàng xoay và cửa hàng, kết hợp giữa ngành viễn thông và du lịch.
Cừu Dịch thắc mắc: "Vậy sao anh ta không gọi điện trực tiếp cho tôi? Lại phải nhờ cậu chuyển lời?"
Lúc này Hoàng Hách cũng đang ở trong ký túc xá nghệ sĩ, nghe lỏm cuộc đối thoại giữa Cừu Dịch và Đoạn Thăng Vinh, anh ta suy nghĩ một lúc rồi nói: "Bây giờ cậu không phải đang giả vờ ký ức quay về ngày 6 tháng 10 sao? Lúc đó Đoạn Ứng Hứa và cậu vẫn là tình địch trên danh nghĩa đúng không? Đột nhiên gọi điện cho tình địch bảo tình địch đến gặp mình một mình, chẳng phải rõ ràng là muốn solo quyết chiến à?"
Cừu Dịch nghĩ một lúc, cảm thấy lời Hoàng Hách nói có lý, liền định bảo Đoạn Thăng Vinh truyền lại lời từ chối cho Đoạn Ứng Hứa, từ chối cuộc gặp của đối phương.
Chỉ là sau khi nhờ Đoạn Thăng Vinh từ chối hộ mình không lâu, Hoàng Hách lại nhận được một cuộc điện thoại.
Cừu Dịch còn tưởng là có đạo diễn nào tìm Hoàng Hách bàn chuyện quay phim, liền hỏi: "Ai tìm cậu thế?"
Vẻ mặt Hoàng Hách trở nên kỳ quặc: "Là thư ký của Đoạn Ứng Hứa."
Cừu Dịch: "..."
Thư ký của Đoạn Ứng Hứa làm một công đôi ba việc, thật không dễ dàng.
Nghĩ rằng nếu mình lại từ chối Đoạn Ứng Hứa, không biết đối phương sẽ bảo thư ký thông báo cho ai tiếp nữa, Cừu Dịch đành tự mình gọi điện cho Đoạn Ứng Hứa, nói rằng mình sẽ đến tháp truyền hình, bảo Đoạn Ứng Hứa dừng hành vi truyền miệng vô bổ này lại.
Nghe thấy giọng hắn, Đoạn Ứng Hứa im lặng một lúc, còn Cừu Dịch chỉ nghe thấy tiếng thở nặng nề của đối phương.
Cừu Dịch nghĩ, có lẽ cú sốc mà hắn cho Đoạn Ứng Hứa có hơi quá trớn.
·
Mười giờ tối, Cừu Dịch đúng hẹn đến Tháp Truyền hình Tinh Thần.
Hắn theo thông tin mà thư ký Đoạn Ứng Hứa chuyển cho, bắt thang máy trong tháp truyền hình, đi thẳng đến đỉnh tháp.
Đỉnh cao nhất của Tháp Truyền hình Tinh Thần là một nhà hàng xoay lớn kiểu mở, khi Cừu Dịch đến nơi, cả tầng nhà hàng không một bóng người, chỉ có một bóng dáng mặc áo len cổ cao đứng trước cửa kính sàn.
"Tôi tưởng cậu sẽ không đến." Người quay lưng về phía Cừu Dịch đương nhiên là Đoạn Ứng Hứa, giọng anh hơi khàn, có chút nghẹn ngào vì kìm nén.
Cừu Dịch nhét tay vào túi quần, rồi hỏi: "Nếu tôi bùng kèo không đến thì anh sẽ làm gì?"
"Tôi sẽ tiếp tục đợi cậu ở đây," Đoạn Ứng Hứa đáp.
Cừu Dịch bỗng thấy lòng dấy lên một cảm xúc khó tả.
Câu nói vừa rồi của Đoạn Ứng Hứa hoàn toàn không giống phong cách của anh ta. Cừu Dịch cứ tưởng Đoạn Ứng Hứa sẽ trực tiếp cử người đến ký túc xá nghệ sĩ của Hồng Quang bắt cóc hắn, rồi trói hắn lại đưa đến tháp truyền hình này.
Dù sao thì trong lòng Đoạn Ứng Hứa cũng chứa một con mãnh thú, mà hắn đã liều lĩnh mở chuồng thả nó ra rồi.
Hắn mấp máy môi, suy nghĩ một lúc về cách diễn đạt, tự hỏi phải đóng vai "tình địch" của đối phương như thế nào.
Nhưng sau khi suy nghĩ nửa ngày, Cừu Dịch bỗng phát hiện ra rằng, bản thân hắn là một diễn viên, thế mà lúc này đột nhiên lại diễn dở tệ.
Cừu Dịch không nói gì.
Hắn sợ rằng nếu mở miệng, Đoạn Ứng Hứa sẽ phát hiện ra ngay là hắn đang lừa dối đối phương.
"Quản lý của cậu có nói cho cậu biết chuyện giữa tôi và cậu không?" Đoạn Ứng Hứa hỏi.
Cừu Dịch gật đầu: "Cậu ấy nói hết rồi."
"Chắc rằng cậu sẽ thấy chuyện này rất hoang đường, rõ ràng tôi là "tình địch" trong mắt cậu, vậy mà lại kết hôn với cậu," Đoạn Ứng Hứa nói tiếp, "Mấy ngày nay tôi vẫn không có can đảm tìm cậu."
Cừu Dịch nhìn chằm chằm vào bóng lưng Đoạn Ứng Hứa: "Tại sao lại không có can đảm gặp tôi?"
Đoạn Ứng Hứa im lặng.
Cừu Dịch nheo mắt, đoán xem Đoạn Ứng Hứa đang nghĩ gì: Phải chăng đối phương sợ để lộ bản chất thật, làm hắn hoảng sợ?
Sau một hồi lâu.
Cuối cùng Đoạn Ứng Hứa cũng lên tiếng.
Anh thì thầm: "Tôi... rất sợ. Lần đầu tiên trong lòng tôi sinh ra cảm giác sợ hãi như thế. Tôi rất sợ khi nhìn vào cậu sẽ phải chứng kiến sự ghê tởm trong mắt cậu. Tôi phát hiện ra mình thực chất là một kẻ hèn nhát. Tôi thật sự đã không thể xa rời cậu được nữa rồi."
Cừu Dịch sững sờ.
Vai Đoạn Ứng Hứa hơi run lên, như thể đang cố gắng kiềm chế điều gì đó.
Đột nhiên, mái vòm của nhà hàng xoay bắt đầu chuyển động, Cừu Dịch giật mình, chợt nhận ra mái vòm đang nở ra như một bông hoa sen.
Đoạn Ứng Hứa vốn quay lưng về phía Cừu Dịch, bây giờ xoay người lại.
Trên mặt anh không còn cặp kính che đi ánh mắt nữa.
Đoạn Ứng Hứa nhìn thẳng vào Cừu Dịch, có vẻ như sắp suy sụp tinh thần: "Tôi đã từng nghĩ, dù cậu không nhớ ra tôi cũng không sao, tôi có vô số cách để ép buộc cậu ở lại. Tôi có thể đánh gãy chân cậu, có thể chọc mù mắt cậu, có thể nhốt cậu trong lồng như một con chim hoàng yến, nhưng mà..."
"Tôi phát hiện ra mình không làm được."
"Tôi không làm được."
"Tôi muốn giữ cậu lại, nhưng lại không có cách nào để níu giữ cậu."
Anh nói những lời van vỉ bằng chất giọng gần như đang cầu khấn, tựa như một tín đồ lạc lối, và Cừu Dịch là vị Đấng Cứu Thế duy nhất có thể truyền đạt chân lý cho anh.
"Đừng rời xa tôi, đừng quên tôi... Tôi cầu xin em."
Cừu Dịch mím môi, bước về phía Đoạn Ứng Hứa.
Sau đó, hắn dang rộng vòng tay, ôm lấy đối phương.
"Anh chắc chắn sẽ không tẩn tôi một trận chứ?" Cừu Dịch hỏi.
Đoạn Ứng Hứa hơi choáng váng: "Tôi sẽ không làm tổn thương em."
"Thực ra..." Cừu Dịch ghé sát tai Đoạn Ứng Hứa, hạ giọng nói, "Tôi nói mình mất trí nhớ là để lừa anh đấy."
"..."
Sự việc diễn biến có phần ngoài dự đoán của Cừu Dịch, tuy nhiên dù là bất ngờ, hắn cũng không thoái thác.
Sau khi ôm nhau hứng gió lạnh cả nửa đêm trên đỉnh tháp truyền hình, hai người không hiểu sao lại lăn xuống tầng dưới của khách sạn.
Cừu Dịch vừa thất thần nghĩ rằng có vẻ Đoạn Ứng Hứa đã cho dọn sạch cả tòa tháp truyền hình, không biết tháp truyền hình Tinh Thần có phải là một trong những tài sản của nhà họ Đoạn không, vừa bị Đoạn Ứng Hứa thô bạo xé toạc áo.
Đoạn Ứng Hứa như thể đang trút giận, cắn mạnh vào vai Cừu Dịch, khiến Cừu Dịch phải hít một hơi lạnh.
Để trả đũa, Cừu Dịch cũng để lại dấu vết trên cổ Đoạn Ứng Hứa.
Hai người không làm đến cùng, nhưng chỉ cần vuốt ve, Đoạn Ứng Hứa đã kích động đến mức không thể kiềm chế mà tiết ra. Anh run rẩy dưới thân Cừu Dịch, hoàn toàn phơi tràn tất cả con người mình cho Cừu Dịch, không chút giấu giếm.
Sáng hôm sau khi Cừu Dịch tỉnh dậy, Đoạn Ứng Hứa vẫn còn nằm ngủ bên cạnh hắn.
Đây là lần đầu tiên Cừu Dịch ngủ chung giường với đối phương.
Hắn cởi phanh cổ áo, vừa sờ vết răng Đoạn Ứng Hứa để lại trên vai đêm qua, vừa ngồi trên giường suy ngẫm về cuộc đời.
Không hiểu sao, Cừu Dịch đột nhiên nảy sinh ý muốn hút thuốc. Chỉ là vì cần giữ hình tượng và vấn đề sức khỏe, Cừu Dịch chưa bao giờ hút thuốc, vì vậy hắn đành phải thỏa hiệp, ngậm một cây kẹo mút giả vờ trầm tư.
Cừu Dịch bỗng cảm thấy, có lẽ người bị lật xe mới chính là hắn.
Con rùa bị lật mai, còn con thỏ cũng chẳng khá khẩm hơn là bao.
Cừu Dịch nhìn chằm chằm vào gương mặt say ngủ của Đoạn Ứng Hứa hồi lâu, cuối cùng đưa ra một quyết định.
·
Ngày 27 tháng 12.
Trên núi tuyết phía Bắc.
"Này Cừu Dịch," Hoàng Hách lau mồ hôi trên trán, thở hổn hển, "Sao tự dưng cậu lại nghĩ đến việc đóng phim của Hà Độ vậy?"
Cừu Dịch đi trước Hoàng Hách, tay cầm gậy leo núi, từng bước từng bước tiến lên trên tuyết: "Không có gì đặc biệt, chỉ là thấy Hà Độ là một đạo diễn có tài, không giúp đỡ một tay thì phí quá. Anh ta đã quyết tâm tự lập, tôi không giúp được gì nhiều về mặt tài nguyên, nên chỉ có thể dùng danh tiếng của mình để hỗ trợ anh ta một chút thôi."
Ngày hôm sau sau khi trải qua một đêm với Đoạn Ứng Hứa trên tháp truyền hình Tinh Thần, Cừu Dịch đã bỏ lại Đoạn Ứng Hứa vẫn còn đang ngủ, vội vã quay về Hồng Quang Entertainment.
Hắn lôi Hoàng Hách ra khỏi chăn ấm, rồi nhanh chóng bảo Hoàng Hách gọi điện cho Hà Độ, nói rằng mình muốn hủy bỏ các lịch trình hiện tại để giúp đỡ Hà Độ, nhận đóng phim của anh ta.
Bộ phim Hà Độ chuẩn bị quay có tên là "Lá thư từ tương lai", kể về câu chuyện của một người đưa thư trên đỉnh núi tuyết.
Bộ phim này là tác phẩm mà Hà Độ và những người bạn đạo diễn cùng chí hướng đã lên kế hoạch nhiều năm, chỉ là vẫn chưa tìm được nhà đầu tư.
Để có đủ vốn khởi động, Hà Độ mới phải chạy đi chạy lại giữa các trường quay, mong tìm kiếm tài trợ.
Sau khi kết thúc việc chỉ đạo tập đầu tiên của mùa thứ tư "Cẩn thận! Sói hoang xuất hiện", Hà Độ cuối cùng cũng gặp thời, được "Đoàn trưởng" - tổng đạo diễn - để mắt tới, thông qua giới thiệu của "Đoàn trưởng", anh ta đã quen biết một nhà đầu tư khá có tâm hồn nhân văn, và thành công có được số vốn cuối cùng để khởi động dự án từ tay đối phương.
Sau khi có đủ kinh phí, Hà Độ lập tức bắt tay vào việc, nhanh chóng tập hợp đội ngũ quay phim.
Sau khi đã bàn bạc xong việc quay phim với Hà Độ, Cừu Dịch đi trước một bước, lại nhanh chóng bay cùng Hoàng Hách đến địa điểm quay phim đã định, nói là muốn đi khảo sát trước.
Hiện tại, hai người đang đi trên con đường leo núi.
"Mẹ kiếp, sao núi tuyết này không có cáp treo nhỉ," Hoàng Hách là một otaku chỉ biết ngồi văn phòng, không giống như Cừu Dịch vừa có thể đánh đấm, vừa có sức chịu đựng cao, lúc này anh ta leo núi leo đến cả choáng váng đầu óc rồi, "Phải leo đến năm nào tháng nào mới xong đây! Tôi vẫn còn là một bệnh nhân vừa mới hồi phục chân không lâu đây!"
Cừu Dịch an ủi đối phương: "Đừng nản lòng, thực ra chặng đường Trường Chinh mười vạn dặm chúng ta đã đi được không ít rồi!"
Hoàng Hách phấn khích: "Chúng ta đã đi được bao nhiêu đường Trường Chinh rồi?"
Cừu Dịch đáp: "Chắc khoảng năm nghìn mét."
Hoàng Hách: "..."
Hoàng Hách lập tức ngỏm tại chỗ.
Cừu Dịch không lên tiếng nữa, cũng không đùa cợt Hoàng Hách như thường lệ, chỉ cúi gằm mặt mà leo núi.
Đoạn Ứng Hứa nói mình là kẻ nhát gan, còn hắn chẳng phải cũng là kẻ nhát gan sao?
Cừu Dịch đã bỏ chạy.
Bởi lẽ hắn cảm thấy mình vẫn cần một khoảng thời gian để suy nghĩ nghiêm túc về mối quan hệ với Đoạn Ứng Hứa.
Cừu Dịch không chỉ phải có trách nhiệm với Đoạn Ứng Hứa, mà còn phải có trách nhiệm với chính mình.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT