Vài phút sau, tiếng loa quen thuộc bắt đầu vang vọng khắp khuôn viên trường.
Thông thường, khi bản nhạc cổ điển này vang lên, có nghĩa là phải chuẩn bị xuống sân để tham dự lễ chào cờ, cũng như tiết mục quen thuộc của lão Diêu mỗi tuần trong buổi chào cờ, đó là bài phát biểu dưới cờ.
Lý Giai Thư quay lại giục Nghiêm Tự nhanh lên, người sau vẫn chưa chơi xong một ván game, miệng lẩm bẩm giục cái gì mà giục, nhưng vẫn nhanh chóng đặt điện thoại xuống, đứng dậy khỏi chỗ ngồi.
Cậu ta vươn vai, thờ ơ liếc nhìn Chu Thừa Quyết: “Đi không? Lý Giai Thư vội vàng cứ như đi đầu thai vậy.”
“Hai người đi trước đi, lão Diêu tìm tôi.” Chu Thừa Quyết trả lời ngắn gọn.
“Ồ.” Nghiêm Tự chợt hiểu ra, cười có chút hả hê: “Bảo sao sáng nay cậu viết gì đó, lại viết kiểm điểm à?”
“Ừ.”
“Bao nhiêu chữ?”
“Tám nghìn.”
“Trời ạ, ghê thật, phạm phải điều gì cấm kỵ à.” Nghiêm Tự cười phá lên một lúc, rồi nói thêm: “Lát nữa cậu có thể đọc nhanh một chút không? Trời nóng như thế này, anh em ở dưới không chịu nổi đâu.”
“Tôi đâu phải rapper.” Chu Thừa Quyết lười biếng nói: “Dù sao trên lễ đài cũng không có nắng.”
“…”
Nghiêm Tự: “Tám nghìn chữ, cậu đáng ra, phải tám vạn chữ, lần này tôi đứng về phía lão Diêu.”
Chu Thừa Quyết cười khẽ, chậm rãi cúi đầu lấy cặp sách, không biết đang tìm gì.
Một lúc sau, thấy anh lấy ra một chiếc áo khoác đen từ trong cặp, tùy ý mặc vào, kéo khóa lên tận cổ.
Mùa hè ở Nam Gia nhiệt độ rất cao, vì vậy điều hòa ở mỗi lớp học hầu như đều mở từ sáng đến tối.
Những thiếu niên trẻ thường thích điều chỉnh nhiệt độ xuống mức thấp nhất, một số học sinh sợ lạnh sẽ mang thêm một chiếc áo khoác đồng phục mùa thu đông để quấn quanh mình.
Lúc này phải ra sân tập, ngoài trời nắng nóng gay gắt, mặc quá nhiều sợ sẽ bị say nắng, hầu hết các bạn học sinh trước khi rời khỏi lớp đều tiện tay cởi áo khoác đồng phục nhét vào ngăn bàn.
Hành động này của Chu Thừa Quyết khiến Nghiêm Tự ngẩn người, người ta đều mặc trong lớp, ra ngoài mới cởi, anh thì ngược lại: “Này, cậu làm gì vậy?”
“Lạnh.”
“?” Nghiêm Tự cười nói: “Không thấy ngoài trời nắng to thế kia à?”
Chu Thừa Quyết: “Vậy thì chống nắng.”
“Cậu cũng biết chú trọng đấy.” Nghiêm Tự lẩm bẩm: “Lễ đài không có nắng mà.”
Chu Thừa Quyết mặt không đổi sắc: “Thân thể tôi yếu ớt.”
“…???”
Vị tuyển thủ trước kỳ nghỉ hè vừa mới một chọi mười, một mình chơi bóng rổ khiến hai đội của lớp bên cạnh phải nôn mửa, tại sao đột nhiên lại trở nên yếu ớt?
Trên sân tập, học sinh lần lượt đến vị trí của lớp mình, xếp thành một hàng từ thấp đến cao.
Sầm Tây cao một mét sáu tám, không phải là cao nhất trong lớp, nhưng cũng xếp vào vị trí gần cuối hàng.
Trước sau đều có học sinh, giữa một màu xanh trắng chỉnh tề bỗng nhiên xuất hiện một người mặc đồ đen, xung quanh nhanh chóng có những học sinh rảnh rỗi bắt đầu bàn tán nhỏ.
“Sao lớp tên lửa lại có một đứa con gái không mặc đồng phục vậy, học giỏi là có thể làm gì cũng được à.” Người nói chuyện có giọng điệu hơi chua chát.
“Ồ, cái đứa mặc đồ đen đó hả? Giỏi cái gì, nghe nói thành tích rất kém, từ quê lên, hình như có điểm cộng gì đó.”
“Trời ạ, dựa vào cái gì chứ? Chúng ta vất vả lắm mới vào được lớp thường, thế này đột nhiên chèn vào một học sinh kém, không phải sẽ làm hỏng danh tiếng của lớp tên lửa Nam Cao bấy lâu nay à? Điểm trung bình chắc chắn sẽ bị cô ta kéo xuống…”
“Không chỉ thành tích kém, mà tố chất có vẻ cũng đáng lo ngại, mọi người đều mặc đồng phục, chỉ có cô ta làm màu, mặc một cây đen, trông như kiểu em gái giang hồ ấy, rất phù hợp với hình mẫu học sinh cá biệt hư hỏng, loại người này mà vào được lớp tên lửa, thật sự tớ thấy chúng ta không vào được oan quá…”
Sầm Tây lặng lẽ đứng trong hàng, hơi cúi đầu, môi mím chặt, cơn đau bụng kinh khiến cô không còn tâm trí nào để ý đến những lời bàn tán, chỉ lo lắng liệu lúc nãy mình có dùng quá ít giấy lót không.
Trên lễ đài, lão Diêu đã bắt đầu bài phát biểu khích lệ tinh thần và những lời dặn dò thường lệ của học kỳ mới, nhưng một số tiếng xì xào vẫn tiếp tục nhỏ to.
Lý Giai Thư chỉ thấp hơn Sầm Tây một chút, vừa vặn đứng trước cô.
Cô ấy như vô tình liếc nhìn Sầm Tây phía sau, thấy sắc mặt cô không tốt lắm, nhưng vẫn im lặng.
Tiếng loa vang lên giọng nói đầy uy lực của chủ nhiệm giáo dục: “Tiếp theo, mời đại diện học sinh mới xuất sắc lên phát biểu – Này, chưa đến lượt em, em này…”
Chủ nhiệm Diêu ngập ngừng, đột nhiên nhớ ra, đại diện học sinh mới xuất sắc năm nay chính là tên nhóc Chu Thừa Quyết này…
Cậu này ngoài môn Ngữ văn không được tốt ra, các môn khác đều đạt điểm tuyệt đối, lần này để anh phát biểu cũng là lựa chọn nhất trí của tất cả giáo viên, lão Diêu thật ra cũng rất coi trọng anh, chỉ là lo lắng anh trẻ tuổi dễ tự mãn, nên không nhịn được mà quản lý anh, lúc này liếc nhìn trang phục toàn màu đen của anh, lại theo thói quen quở trách: “Đồng phục của em đâu?”
“Chưa đặt, lão… chủ nhiệm Diêu.”
Lão Diêu lại theo thói quen nói: “Đồng phục cấp hai đâu!”
“Đã học cấp ba rồi.” Thiếu niên lười biếng cười: “Chủ nhiệm, đừng mắng nữa, hiện tại em tạm thời vẫn là đại diện học sinh mới xuất sắc, lát nữa đến phần kiểm điểm thầy lại…”
Lại mắng cũng không muộn.
Bên dưới lập tức vang lên tiếng cười ồ, không ít nữ sinh bắt đầu bàn tán nhỏ: “Người mặc đồ đen đó là Chu Thừa Quyết đúng không? Mình đợi cả một kỳ nghỉ hè, cuối cùng lại sắp được nghe cậu ấy kiểm điểm rồi sao?”
“Phải nói là, Chu Thừa Quyết mặc đồ đen này lại càng đẹp trai, ghen tị với các bạn nữ lớp tên lửa, ngày nào cũng được ngắm.”
“Khuôn mặt đó thật sự xuất sắc, mong lão Diêu phạt cậu ấy kiểm điểm mỗi tuần một lần.”
Lý Giai Thư nghe thấy vậy ngẩng đầu nhìn trang phục của Chu Thừa Quyết, trong đầu đột nhiên hiện lên hình ảnh Sầm Tây cau mày, không nhịn được, cố ý nói lớn: “Ôi, Chu Thừa Quyết mặc đồ đen để làm màu, không phải cũng rất phù hợp với hình ảnh học sinh cá biệt à? Sao lại chọn cậu ấy làm đại diện học sinh mới xuất sắc vậy!”
Nghe thấy vậy, Giang Kiều ở phía trước cũng nói xen vào: “Chẳng biết có thi lại được như hồi còn học cấp hai không nữa, ít nhất cũng phải được điểm tuyệt đối ở tất cả các môn chứ nhỉ?”
Mấy bạn nữ lớp tên lửa mặc dù không thân thiết với Sầm Tây lắm, nhưng cũng đều có tính cách bênh vực bạn bè, mỗi người một câu: “Mặc áo đen thì bị nói là làm màu, cũng có thấy mấy người không làm màu mà thi được điểm cao đâu, không vào lớp tên lửa là vì không thích à?”
“Hay nhỉ, lần đầu thấy lớp thường dám nói học sinh lớp tên lửa là học dốt.”
“Sao Chu Thừa Quyết làm màu thì chẳng ai dám nói gì, bắt nạt kẻ yếu sợ kẻ mạnh à?”
Mấy người nói chuyện không nhỏ, hai người bên lớp kế bên bị nói đến mặt đỏ bừng, không còn mặt mũi nào lên tiếng nữa.
Sầm Tây nắm chặt tay, chịu đựng cơn đau, lúc này đã đỡ hơn một chút, nghĩ đến chuyện vừa rồi, do dự bước lên một bước: “Cảm ơn.”
Giọng cô yếu ớt, nhưng Lý Giai Thư thật sự đã nghe thấy, ngượng ngùng cúi đầu, giả vờ nhìn điện thoại không nói gì.
Cuối cùng là Giang Kiều quay đầu lại, vẫy tay với cô: “Không có gì, nếu không phải hôm nay Chu Thừa Quyết cũng không mặc đồng phục, bọn mình cũng không tiện nói gì.”
Lý Giai Thư bề ngoài tỏ ra bình tĩnh, nhưng thật ra đã khoe khoang với Nghiêm Tự trên WeChat: [Cậu vừa nghe thấy không? Ha ha ha ai mà ngờ được hôm nay Chu Thừa Quyết cũng mặc đồ đen, làm tốt lắm, cứ như cố ý vậy!]
Nghiêm Tự nhìn mấy dòng chữ, liếc nhìn thiếu niên trên bục giảng vừa thay đồ đen trước khi xuống, khẽ nhướng mày.
Trên bục chủ tịch, chủ nhiệm Diêu trừng mắt nhìn Chu Thừa Quyết một cái, thúc giục anh nhanh lên.
Thiếu niên ung dung đi đến trước micro, cầm cả giá đỡ lên, giá đỡ cách mặt đất khoảng hai mươi cm, độ cao mới vừa đủ.
Chủ nhiệm Diêu: “…”
Bên dưới lại một trận cười.
“Xin chào mọi người, tôi là Chu Thừa Quyết lớp 18, thời tiết khá nóng, tôi xin nói ngắn gọn hai câu.” Cậu nhìn xuống phía dưới, ánh mắt dừng lại ở một chỗ, trông có vẻ nghiêm túc hiếm thấy: “Ba năm tới có thể sẽ rất vất vả, nhưng, thành công hay thất bại là do nỗ lực của bản thân, ý chí con người có thể chiến thắng tự nhiên. Chúc các bạn đạt được những gì mình mong muốn, cố lên nhé, các bạn học sinh trung học!
Nói xong, cậu nghiêng đầu nhìn mắt lão Diêu.
Thầy ngẩn người: “Xong rồi à??”
“Vâng.” Chu Thừa Quyết có vẻ hơi ngạo mạn: “Hai câu ngắn gọn mà, ba thành ngữ này* tối qua em tra mất hai tiếng đồng hồ.”
*Sự tại nhân vi: thành công hay thất bại là do nỗ lực của bản thân.
Nhân định thắng thiên: ý chí con người có thể chiến thắng tự nhiên.
Đắc thường sở nguyện: Đạt được những gì mình mong muốn.
Lão Diêu: “......”
Học sinh: “Phụt......”
Bài phát biểu này quả thật là khó cho một người mù chữ chỉ được 43 điểm môn Văn.
Chủ nhiệm Diêu sắp bị anh làm cho tức chết, chỉ nói: “Nhanh nhanh nhanh, kiểm điểm, đừng lãng phí thời gian.”
Nghe vậy, cậu thiếu niên lại cầm lấy giá đỡ micro, chẳng ra dáng gì: “Xin lỗi mọi người, lại là tôi.”
“Lần trước không có yêu cầu về số chữ, nhưng lần này có, chắc là sẽ làm mất chút thời gian của mọi người.”
Một số nữ sinh mê trai bắt đầu hò reo: “Không sao! Cứ tự nhiên!”
“Chúng tôi chờ được!”
Lão Diêu: “......”
Thế là trước mắt bao người, Chu Thừa Quyết lười biếng móc từ trong túi áo ra một xấp giấy nhăn nhúm.
Ước chừng mười mấy tờ, thật khó tưởng tượng tội gì mà phải kiểm điểm đến mười mấy tờ.
Chủ yếu vẫn là chuyện đánh nhau với tên đầu vàng ở trường kỹ thuật hôm đó, chuyện này thật ra rất ngắn gọn, không có nhiều thứ để thêm thắt.
Đầu tiên, anh trình bày phức tạp về nguyên nhân và diễn biến của sự việc, sau đó để đủ tám nghìn chữ, giọng văn dần dần lạc đề.
“Tôi nói với tên đầu vàng đó, bảo hắn ta gọi thêm mấy người nữa đến, ban đầu hắn ta rõ ràng đã đồng ý, kết quả vừa buông tay ra, hắn ta liền nuốt lời định gây sự, vậy nên tôi chỉ còn cách bất đắc dĩ phải tự vệ, từ chuyện này chúng ta cũng có thể rút ra được một số bài học, làm người phải giữ chữ tín.”
Lão Diêu: “??”
Giữa tiếng cười ồ, Chu Thừa Quyết nghiêm túc bắt đầu giảng giải cho mọi người về tầm quan trọng của chữ tín, nghe cứ như là chép nguyên xi một bài văn mẫu của học sinh tiểu học vào.
Về sau, anh còn bịa ra một chủ đề mới: “Nếu tên đầu vàng hôm đó giữ chữ tín, đi tìm người đến giúp sức đánh nhau với tôi, chưa chắc đã thảm bại, từ đó có thể thấy tầm quan trọng của sự đoàn kết hợp tác.”
Rồi lại thao thao bất tuyệt một bài văn về sự đoàn kết.
Cuối cùng, màn kiểm điểm sôi nổi kết thúc viên mãn khi lão Diêu giật lấy micro, nói liên tục mấy câu: “Đi đi đi, được rồi, xuống đi cho tôi” để đuổi anh xuống.
Sau khi giải tán, Sầm Tây vẫn còn hơi đau bụng, cô không về lớp ngay mà đi vào nhà vệ sinh một lần nữa.
Khi quay lại lớp, cô thấy người ngồi cạnh mình hình như đã đổi từ Nghiêm Tự thành một người khác.
Người đó mặc đồ đen, ngồi trên ghế không có tư thế gì cả, cả người lười nhác dựa ra sau, chân dài duỗi ra, ngửa đầu dựa vào lưng ghế, hai tay khoanh trước ngực, trên mặt úp một quyển sách đang mở, trông như đang ngủ bù.
Sầm Tây theo bản năng nhẹ nhàng ngồi xuống chỗ của mình, không dám lên tiếng làm phiền anh.
Lễ chào cờ chiếm hết phần lớn thời gian giải lao, Sầm Tây vừa ngồi xuống làm được hai câu trắc nghiệm thì chuông vào lớp đã vang lên.
Tiết này là tiết Ngữ văn, cô giáo chủ nhiệm Diệp Na Na chắc lại bị gọi đi họp, đến muộn.
Học sinh lớp tên lửa hầu hết đều rất tự giác, trật tự của lớp học thật ra rất dễ quản, dù không có giáo viên giám sát trong lớp thì mọi người cũng đều tự giác làm bài tập của mình.
Nhìn quanh lớp, người không ngoan ngoãn lắm chỉ có một cậu bạn mặc áo đen ngồi bàn cuối.
Chu Thừa Quyết bị tám nghìn chữ kiểm điểm hành cho thảm hại, giờ vẫn đang ngủ bù chưa tỉnh.
Diệp Na Na đặt sách xuống, hất cằm về phía cuối lớp: “Cái cậu đang ngủ kia là ai vậy?”
Giáo viên chủ nhiệm biết rõ còn hỏi.
Vừa dứt lời, ánh mắt của cả lớp đều đổ dồn về phía cuối lớp.
Mao Lâm Hạo nghe thấy liền liếc nhìn, bắt đầu tâng bốc anh Quyết của cậu ta: “Người đàn ông chiếm lĩnh bảng vinh dự môn tự nhiên của khối mình đó!”
Diệp Na Na cũng rất phối hợp: “Ồ, là người đàn ông được 43 điểm môn Văn đó hả?”
Cả lớp cười phá lên.
Nghiêm Tự cười đến đau cả bụng: “Đúng đúng đúng, chính là người đàn ông vừa nãy lúc kiểm điểm, giáo dục mọi người phải giữ chữ tín và đoàn kết đó.”
Diệp Na Na nhớ lại sắc mặt của chủ nhiệm Diêu lúc nãy, cũng không nhịn được cười: “Được rồi, bạn cùng bàn, gọi người đàn ông giữ chữ tín này dậy học môn Văn nào.”
Nghiêm Tự đang cười, nghe vậy, nụ cười cứng lại, lập tức dịch bàn ghế của mình sang một bên mười centimet, nghiêm túc nói: “Thưa cô, em không phải bạn cùng bàn của cậu ấy.”
Trên mặt viết rõ bốn chữ “Đừng có liên quan”.
Lúc này Chu Thừa Quyết vẫn chưa tỉnh, mà tính khí cáu kỉnh khi ngủ dậy của anh thì ai cũng biết là rất khủng khiếp.
Giáo viên chủ nhiệm cũng biết ít nhiều, nên gọi Lý Giai Thư ngồi bàn trước: “Vậy em gọi đi.”
Lý Giai Thư cũng dịch ghế lên phía trước một chút: “Cô ơi, em cũng không dám…”
Diệp Na Na lắc đầu: “Vị thế trong gia đình của em làm cô à.”
Cuối cùng, Diệp Na Na hướng ánh mắt về phía Sầm Tây, người từ nãy đến giờ vẫn không ngẩng đầu lên xem náo nhiệt: “Sầm Tây, gọi bạn bên cạnh em dậy đi, vào lớp rồi.”
Sầm Tây khi làm bài tập rất tập trung, cho dù bên cạnh có ồn ào đến mấy, cô cũng không nghe thấy gì, lúc này bị cô giáo gọi tên cũng không phản ứng, mãi đến khi Mao Lâm Hạo huých vào cô, cô mới ngơ ngác dừng bút nhìn cậu ta: “?”
Mao Lâm Hạo: “Nhanh gọi anh Quyết dậy đi.”
Sầm Tây sững người một chút, sau khi hiểu ra, cô cảm thấy câu nói của Mao Lâm Hạo có chút kỳ lạ, má cô khẽ ửng đỏ, quay sang nhìn thiếu niên từ lúc quay lại đã ngủ đến giờ.
Cuốn sách vẫn còn úp trên mặt anh, Sầm Tây không do dự nhiều, cẩn thận chọc chọc vào vòng eo thon gọn của anh.
Cả lớp lập tức hít một hơi lạnh.
Cô nghi hoặc ngẩng đầu nhìn xung quanh, không hiểu sao mọi người nhìn cô với vẻ mặt căng thẳng hơn cả lúc thi.
Chu Thừa Quyết không phản ứng, Sầm Tây tăng thêm lực chọc thêm hai cái nữa.
Giây tiếp theo, cổ tay mảnh khảnh của cô đột nhiên bị Chu Thừa Quyết nắm chặt, trong lòng Sầm Tây không khỏi giật mình, ngay tức thì muốn đánh thức anh dậy ngay lập tức, cô không kịp suy nghĩ, vội vàng dùng tay kia, lấy quyển sách che khuất ánh sáng trên mặt anh ra.
Rõ ràng Chu Thừa Quyết bị động tĩnh này đánh thức, nhíu mày, nắm tay cô chặt hơn.
Thiếu niên từ từ mở mắt, trên mặt rõ ràng mang theo vẻ cáu kỉnh.
Lý Giai Thư nhìn thấy biểu cảm này của anh, không nhịn được lẩm bẩm với Nghiêm Tự: “Xong rồi, thương cho cô ấy…”
Người sau lặng lẽ dịch ghế ra xa hơn một chút, cố gắng tránh xa.
Sầm Tây dùng sức, rút cổ tay ra khỏi bàn tay lớn của anh.
Chu Thừa Quyết liếc nhìn lòng bàn tay trống không hai giây, nghiêng đầu nhìn thẳng vào mắt cô, giọng nói khàn khàn vì mới tỉnh giấc, trầm thấp: “Sao vậy?”
Sầm Tây bị anh nhìn đến có chút không được tự nhiên: “Vào lớp rồi, giáo viên đến rồi.”
Lúc này Chu Thừa Quyết vẫn chưa tỉnh táo hoàn toàn, nhưng trong giọng nói không hề có chút cáu gắt nào: “Được, cảm ơn.”
Lý Giai Thư: “???”
Giang Kiều: “???”
Nghiêm Tự: “Hừ.”
Thiếu niên khẽ nhíu mày không biết đã giãn ra lúc nào, ngồi thẳng dậy trên ghế, vô thức xoa xoa gáy, sau khi tỉnh táo một lúc, chậm rãi lấy ra một cốc trà sữa đậu đỏ từ ngăn bàn, không chút do dự đặt vào lòng bàn tay của cô bạn cùng bàn mới.
Cây bút đang viết của Sầm Tây lại dừng lại, cốc trà sữa ấm áp vừa vặn áp vào bụng đang đau âm ỉ của cô.
Sầm Tây nghiêng đầu nhìn anh, anh thản nhiên nói: “Đã nói là sẽ đền cho cậu một cốc mới mà.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT