03

Bị ta chặn lại, sắc mặt Bùi Hành lập tức trở nên u ám. Hắn vẫn như kiếp trước, giả vờ mất hồn không nhận ra ta mà gầm lên: “Kẻ hèn to gan, dám cản trở bổn cung đi cưới ái phi?”

Hắn vừa quát, lập tức có một đám người quỳ xuống bên cạnh. Ta cười nhạt, đối diện ánh mắt hắn. Hắn mặc bộ đồ đỏ chói, màu đỏ rực như ngụm máu cuối cùng ta phun ra khi chết. Chính là người này, chính là tên ngu ngốc này, chính là kẻ cầm thú đội lốt người này!

Vậy mà ta lại nhớ nhung hắn nhiều năm như vậy, còn tin tưởng và yêu hắn, hết lòng vì hắn. Ta thật đúng là mù cả mắt lẫn tâm!

Đáng tiếc là lần tái sinh này lại rơi vào thời điểm khó xử, giày dép không chỉnh tề, thật mất mặt với cha mẹ. Nếu đến sớm hơn một khắc, ta cũng không đến nỗi luống cuống như bây giờ.

Nghĩ đến đây, ta cố nén cơn giận, bình tĩnh chỉnh lại y phục, không thèm để ý đến hắn. Có lẽ trong mắt ta giờ đây đã không còn chút tình cảm nào như kiếp trước, nên Bùi Hành bỗng đờ đẫn.

Một nha hoàn bên cạnh thấy tình hình không ổn, liền lên tiếng nhắc nhở: “Điện hạ, không còn sớm nữa.”

Ta liếc mắt nhìn, nhận ra ngay đây không phải là nha hoàn thân cận của kẻ thù không đội trời chung, Liễu Tuyết Nhi hay sao? Hai chủ tớ đó vì muốn quyến rũ Bùi Hành mà đi khắp nơi tung tin đồn bôi nhọ danh dự của ta.

Kiếp trước ta không phát hiện ra nàng ta đã ở bên cạnh Bùi Hành từ lúc này.

Thật là nực cười! Liễu Tuyết Nhi còn không yên tâm, phái người theo dõi sát Bùi Hành đây mà! Đã có mưu đồ từ trước mà còn giả vờ mất hồn, đúng là nực cười!

Bị nha hoàn nhắc nhở, Bùi Hành mất kiên nhẫn liền quát: “Ả nữ nhân xấu xí to gan, còn không mau cút đi?”

Ta cười khẩy nói: “Chậc chậc! Ta có xấu xí thì cũng vẫn là người. Có người mặc gấm vóc lụa là cũng chẳng phải người. Nghe lời của một ả tiện tỳ không ra gì mà ngươi đã vội vã như thế. Thật là ngựa đực gặp phân bò, thứ gì không đáng giá, ngươi lại muốn làm thứ đó!”

Nha hoàn tiến lên chỉ thẳng vào mặt ta, lớn tiếng: “Ngươi mắng ai?”

Trời ạ! Một nha hoàn nhỏ bé mà cũng dám trừng mắt với ta, tất cả đều là tại kiếp trước ta tự chuốc lấy!

Kiếp trước, ta được phong làm Trường Ninh quận chúa, địa vị vốn rất cao. Nhưng vì coi trọng Bùi Hành hơn tất cả, ta tự hạ mình, để mọi người thấy ta trước mặt hắn chẳng khác gì một con chó liếm gót.

Nha hoàn đó dựa vào địa vị của chủ tử trong lòng Bùi Hành nên mới dám hỗn láo với ta như vậy. Kiếp trước ta thật vô dụng!

Càng nghĩ càng tức, ta giơ tay tát một cái thật mạnh và nói: “Một ả tiện tỳ như ngươi, cũng xứng nói chuyện với ta sao? Ngươi có tư cách ở đây mà lớn giọng?”

Lý gia ta xuất thân võ tướng, một cái tát này đủ làm mặt nha hoàn sưng lên như bánh bao hấp. Nha hoàn đó sợ hãi, nước mắt chảy dài nhìn về phía Bùi Hành, mong hắn ra mặt bênh vực. Đúng là thân tín của bạch liên hoa, thật không khác gì chủ tử!

Bùi Hành bị ánh mắt đó kích thích, giơ roi ngựa lên quất về phía ta.

Thật vô liêm sỉ! Hắn tưởng ta còn là con chó liếm gót của hắn sao!

Ta nhíu mày nhìn hắn, lạnh lùng nói: “Điện hạ muốn quất roi sao? Không sợ làm hỏng chuyện song hỉ lâm môn của điện hạ à?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play