Mộng Hoa Lục

Chương 4: Hai bên hiểu nhau (Phần 2)


4 tuần

trướctiếp

Tôn Tam Nương chậm rãi mở mắt: “Đây là đâu, tại sao ta lại ở chỗ này?”
Triệu Phán Nhi nhẹ nhàng nói: “Đây là ở trên một chiếc thuyền. Tỷ rơi xuống nước, chúng ta đã cứu tỷ lên. Tam Nương, tại sao tỷ lại ở đây, sao lại rơi xuống nước? Là trượt chân, hay là xảy ra chuyện gì muội không biết? ”
Ánh mắt Tôn Tam Nương từ mê mang dần dần chuyển thành thanh tỉnh, đột nhiên, nàng dường như đã hoàn toàn nhớ ra, thân mình run rẩy, nước mắt tuôn rơi: “Phó Tân Quý bỏ ta, Tử Phương cũng không cần người mẹ này nữa. Ta đánh xe ngựa suốt đêm muốn về nhà mẹ ở Đức Thanh, nhưng về tới thôn, mới phát hiện nhà mẹ đẻ đã đổ sập từ lâu rồi, trong khoảnh khắc ấy, ta cảm thấy mình chẳng còn gì cả, nên ta đã nhảy sông.”
Những lời Tôn Tam Nương nói chứa quá nhiều thông tin, Triệu Phán Nhi phải mất một hồi lâu mới hiểu ra sự tình. Thì ra, Đào thị, chị dâu họ xa của Phó Tân Quý, chồng Tôn Tam Nương, vừa mất chồng không lâu; Phó Tân Quý tham lam tiền tài của Đào thị, muốn đưa Phó Tử Phương cho Đào thị nhận làm con thừa tự. Tôn Tam Nương đương nhiên không chịu nghe theo, lúc chạy đi tìm Đào thị lý luận phải trái, lại bắt gian được Phó Tân Quý ngay trên giường, khi đó nàng mới nhận ra rằng Phó Tân Quý cùng Đào thị đã sớm gian díu với nhau. Đôi gian phu dâm phụ vô liêm sỉ kia còn chết không chịu thừa nhận, ngược lại hợp lực vu khống Tam Nương bịa đặt, Phó Tân Quý hoặc là không làm, đã làm phải làm đến cùng, lấy lý do nàng ghen ghét, ngang ngược, không tôn trọng phu quân, hãm hại chị em dâu để viết hưu thư.
Tôn Tam Nương không phục, nhưng tộc trưởng đã bị Đào thị mua chuộc từ trước, không chỉ có không vì nàng chủ trì công lý, ngược lại còn ép nàng điểm chỉ vào hưu thư. Nếu chỉ là như vậy cũng liền thôi, điều khiến nàng không ngờ tới nhất chính là, đứa con trai duy nhất Phó Tử Phương mà nàng luôn coi như tâm can bảo bối, ở trước mặt tất cả mọi người trong tộc nói nó có thể đứng ra làm chứng rằng phụ thân cùng Đào thị tuyệt đối trong sạch, còn nói Đào thị hiền lành lương thiện, đối xử với nó cực tốt; mà Tôn Tam Nương bụng dạ hẹp hòi, chỉ biết cả ngày đánh chửi cha con bọn họ, bắt nó chăm chỉ học hành, không phải là một người mẹ tốt.
Tôn Tam Nương giải thích đầu đuôi câu chuyện, trên mặt toàn là nước mắt: “Người khác đánh ta mắng ta, ta có thể không để trong lòng. Phó Tân Quý thay lòng đổi dạ, ta nhiều nhất cũng chỉ nuốt không trôi cục tức kia. Nhưng con trai ta đẻ ra, thà rằng nhận người đàn bà khác là mẹ… Muội nói ta sống còn có ý nghĩa gì nữa?”
Triệu Phán Nhi ôm Tôn Tam Nương, rưng rưng khuyên nhủ: “Sao lại không có ý nghĩa gì? Tỷ là Tôn Tam Nương, lại không phải chỉ là mẫu thân của Phó Tử Phương! Tỷ làm người trượng nghĩa, hiền lành, làm được điểm tâm ngon, món ăn ngon, canh ngon. Hàng xóm láng giềng ai không biết tỷ hiền huệ thiện lương, thích làm việc thiện? Hơn nữa, trên đời này không có đứa con nào không chịu nhận cha mẹ!”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp