"Thỏ trắng nhỏ bị hoa ăn thịt ăn hết, chỉ trong vòng nửa tiếng." Hùng Bạch căm phẫn cắn hạt dưa, "Giết sạch cháu trong nửa tiếng."
Vương Vu Dạng nói: "Hẳn là Tôn Thành Chu nhờ đến hacker tầm cỡ thế giới, nửa tiếng mới diệt được virus của nhóc, không sao."
Hùng Bạch không muốn nghĩ: "Không thể, không thể một chút nào."
Cậu nhóc nắm một đống hạt dưa, đôi mắt to tròn sáng bừng lên: "Hừ hừ hừ, cháu phải nâng cấp thỏ trắng nhỏ thành thỏ trắng to, không đúng, phải là thỏ trắng khổng lồ, một móng chân giẫm nát hoa ăn thịt."
Vương Vu Dạng nhìn cả căn phòng vốn là nơi chứa mấy đồ linh tinh của nguyên chủ, thu dọn đồ đặc đưa cho Tiểu Bạch, có cửa kính thông với ban công, quay mặt về phía nam, ánh sáng và diện tích cũng ổn.
Hiện giờ thì loạn cào cào, một đống gấu bông, trên giường trên đất trên bàn chất thành đống.
Vương Vu Dạng không tìm nổi chỗ ngồi, đành đứng cạnh cửa: "Vừa nãy tôi nhận điện thoại của Tiểu Dịch, thấy nhịp thở của cậu ấy không ổn, hỏi cậu ấy có bị thương hay trúng thuốc gì không cũng không chịu nói, hay là gặp cả hai thứ."
"Gọi lại thì cậu ấy tắt máy, có thể là hết pin, cậu ấy nói với nhóc thế nào?"
Hùng Bạch trơ ra như phỗng.
Vương Vu Dạng thấy cậu nhóc như vậy, xem ra không biết chuyện gì.
Rốt cuộc Hùng Bạch cũng phản ứng lại: "Chú, lão đại báo bình an với chú, không báo cho cháu?"
Vương Vu Dạng nói: "Hay là nhóc không thấy?"
Hùng Bạch mang theo hy vọng nhỏ nhoi kiểm tra điện thoại và thiết bị liên lạc. Cậu nhóc bĩu bĩu môi, đau lòng nói: "Không liên lạc với cháu ạ."
Vương Vu Dạng ho hai tiếng: "Ra là vậy."
Bầu không khí trở nên lúng túng.
Hùng Bạch nằm dài ra ghế, mái tóc bạch kim rũ xuống tiu nghỉu: "Cháu vừa là đàn em vừa là đồng nghiệp của lão đại, không phải là người đầu tiên anh ấy nên liên hệ lúc làm nhiệm vụ ư? Không hợp lý tí nào."
Cậu nhóc nghiêng đầu nghĩ ngợi linh tinh: "Lão đại là một người cực kỳ lý trí, bất cứ lúc nào cũng bình tĩnh, sẽ suy xét mọi thứ trước khi hành động, làm sao lại bỏ sót thứ quan trọng như vậy..."
Vương Vu Dạng: "..."
Trên màn hình xuất hiện một vạch ngang, Hùng Bạch rạng rỡ: "Là lão đại!"
Cậu nhóc nằm sấp trên bàn: "Lão đại nói nhiệm vụ đã hoàn thành."
Vương Vu Dạng nhanh chân đi tới: "Chỉ như vậy? Không có gì khác."
Hùng Bạch xoa xoa khuôn mặt nhỏ nhắn: "Còn có, là, không được định vị lão đại."
Vương Vu Dạng nhíu mày, đứa nhỏ kia biết hắn sẽ tìm tiểu bạch thỏ, đặc biệt ra dặn dò như vậy?
Hùng Bạch cắn cắn ngón tay: "Thuốc mới chế tạo không phải dạng tiêm vào cơ thể, là dạng phun. Cháu đã nói với lão đại rồi, nhưng vẫn xảy ra chuyện ngoài ý muốn."
Vương Vu Dạng nói: "Tiểu Bạch, nói địa chỉ của cậu ấy cho tôi."
"Không được." Hùng Bạch rất có lỗi, "Chú, cháu buộc phải phục tùng mệnh lệnh của lão đại."
Biểu cảm trên mặt Vương Vu Dạng rất khó coi.
"Lão đại nói cháu không được định vị nghĩa là muốn tự mình giải quyết đấy ạ." Hùng Bạch gãi đầu một cái, cười cười động viên, "Chú, chúng ta phải tin tưởng anh ấy có thể giải quyết ổn thỏa."
Thực ra, lão đại ra tử lệnh, không được đưa vị trí của hắn cho chú.
Nhiệt độ trong phòng hơi thấp xuống.
Hùng Bạch liếc trộm người đàn ông đang nhìn màn hình, sẽ không phát hiện chứ?
Vương Vu Dạng không phát hiện, xem một hồi cũng chỉ code là code, đau đầu: "Các cậu liên lạc như vậy?"
"Máy liên lạc gặp trục trặc." Hùng Bạch lặng lẽ thở phào, "Lão đại là người trọng cái cũ, vẫn dùng máy do các đàn anh sản xuất lần đầu, bây giờ không còn nữa, muốn sửa phải tìm người ở bên kia."
"Ôi, muộn rồi, chú mau về ngủ đi," Cậu nhóc ngáp dài, vẫy tay một cái, "Good night."
Vương Vu Dạng nhìn đứa bé trước mặt, quay người trở về phòng.
Tờ mờ sáng, bên cửa có tiếng động khe khẽ, Hùng Bạch rón rén ra khỏi nhà.
Vương Vu Dạng đứng trên ban công nhìn xuống, ánh sáng không tốt, anh không thấy gì, chỉ nghe thấy tiếng động cơ xe.
"Lừa tôi sao..."
Vương Vu Dạng đút hai tay vào túi quần, nhếch môi cười với bóng đêm tịch mịch ngoài kia.
Chờ đến lúc cậu về rồi giải quyết vậy.
Hùng Bạch ra đến ngoại thành, đi thẳng đến địa chỉ trên định vị, vừa đi sâu vào rừng vừa gọi: "Lão đại?"
Cách đó không xa có tiếng thở dốc.
Hùng Bạch lấy đèn pin soi vào, nhìn thấy lão đại dựa vào gốc cây, vẻ mặt vặn vẹo kỳ dị, trạng thái tinh thần không ổn định, cậu nhóc mở mắt thật to: "Là thuốc kích, kích..."
Tiếng thở gấp gáp trầm thấp của Chu Dịch ngắt ngang: "Không phải."
Hùng Bạch: "Ồ."
Cậu cầm balo lại gần: "Lão đại, đồ anh dặn mang em đều mang tới rồi, nhưng cái đó thực sự không có chuyện gì sao?"
Nói rồi lấy toàn bộ đồ trong balo ra, có một bộ quần áo sạch cậu vừa lấy trên ban công xuống, vẫn còn vị nắng được phơi ban sáng.
Có một ít đồ ăn và nước uống, bông băng cần thiết để sơ cứu vết thương.
Lồng ngực Chu Dịch phập phồng kịch liệt: "Cậu tới đây."
Hùng Bạch ngồi xổm xuống, còn ngoái lại nhìn người đẹp đang say giấc bên cạnh, tóc tai rất dài che khuất mắt, không có vết thương bên ngoài, nhìn rất bình thường, không giống người bị đem ra làm vật thí nghiệm.
Chu Dịch ném vòng tay màu đen xuống cho cậu, nói: "Tôi nói rạch, cậu rạch cho tôi."
Hùng Bạch bối rối.
Chu Dịch nhắm mắt, mồ hôi lạnh trượt từ thái dương xuống: "Tôi không kiểm soát được lực, sợ cắt đứt tay."
Hùng Bạch tỉnh táo lại: "Không, lão đại, sao phải làm thế, là loại kích dục đúng không? Em có mang thuốc an thần, cả thuốc mê nữa."
Cậu nhóc vội vàng nói: "Em cũng học thôi miên từ Ben rồi, có thể giúp anh trấn tĩnh lại, còn có nhiều cách khác mà."
"Không phải loại kích dục," Chu Dịch khó khăn đáp, cổ họng ứ lên mùi tanh ngọt, "Đều vô dụng."
Dưới gốc cây hoàn toàn tĩnh mịch.
Qua một lúc lâu, Hùng Bạch khô khốc nuốt nước bọt: "Lão đại, em, em chỉ là một đứa chơi máy tính."
Chu Dịch nhắm mắt, cơ bắp trên người căng ra đến cực điểm.
Thời gian trôi qua từng giây từng phút, lưng áo Hùng Bạch ướt đẫm mồ hôi, không biết lúc nào thuốc sẽ phá vỡ tự chủ của lão đại.
Hai tay Chu Dịch siết thành nắm đấm, khớp hàm bạnh cứng ra, hắn mở choàng mắt, gằn hai chữ từ trong kẽ răng: "Tiểu, Bạch."
Hùng Bạch nghiến răng, hít sâu một hơi, tìm công tắc kích hoạt chiếc vòng đen, lướt lưỡi dao sắc bén lên tay lão đại.
Máu lập tức trào lên, bắn ra tung tóe thuận theo cơ thể co giật của Chu Dịch.
Cơn đau ngắn ngủi tạm thời làm dịu đi cơn hưng phấn trong đầu, não bộ tiếp nhận kích thích trở nên hỗn loạn kỳ lạ, đồng thời... bất cứ lúc nào cũng có thể mất ý thức.
Hùng Bạch nhìn vết rạch gai mắt trên tay lão đại, sau đó nhìn biểu cảm dần trở về ung dung của hắn, da đầu cậu tê dại, có chút sởn tóc gáy.
Rốt cuộc cũng hiểu vì sao lão đại bắt cậu mang nhiều bông băng như vậy.
Chân trời lóe lên mấy tia sáng bàng bạc, rồi trời hửng sáng, đến khi mặt trời dần lên cao, ngả dần về phía Tây; suốt khoảng thời gian đó Hùng Bạch luôn trong trạng thái căng thẳng.
Cậu trơ mắt nhìn thuốc trong cơ thể lão đại phát tác một tiếng ba mươi phút một lần, một tiếng, bốn mươi lăm phút... dần rút ngắn lại, biến thành mười phút... cứ thế kéo dài liên tục.
Cứ vậy chống chọi được cả một ngày, thật đáng sợ.
Chẳng trách lão đại không cho cậu dẫn chú lại đây, cũng không cho đi về, chú đã lớn tuổi thế rồi, thấy cảnh thế này tài nào chịu nổi.
Cơ mà...
Tâm lý của chú rất vững, biết thân phận thực sự của bọn họ, nhìn tận mắt công việc hằng ngày cũng không giật mình hoảng hốt, cũng không có mười vạn câu hỏi vì sao.
Hùng Bạch nhặt mấy cục bông gòn dính đầy máu trên đất ném vào bịch, tầm mắt chuyển về người đẹp bên cạnh, sao tên này vẫn chưa chịu tỉnh?
Chu Dịch kiếm bao thuốc lá, lấy một điếu ra: "Tôi tiêm thuốc tê cho cậu ta."
Hùng Bạch nhìn lớp băng gạc kín mít trên tay lão đại, chỉ vô tình hít phải chút xíu thuốc đã thành như vậy.
Chu Dịch biết cậu đang nghĩ gì, đốt thuốc hút một hơi, hời hợt nói: "Càng chống cự tác dụng của thuốc càng lớn, nhưng vượt qua được thì không sao."
Hùng Bạch thấy trán mình toát ra mồ hôi lạnh: "Nếu không chống cự được thì sao?"
Đúng lúc này, người đẹp say giấc tỉnh lại, rên ư ử nằm sát xuống đất, bò đi khắp nơi liếm liếm ngửi ngửi.
"..."
Tóc gáy Hùng Bạch dựng đứng hết lên: "Đây là kết quả?"
Chu Dịch im lặng hút thuốc.
Lưng quần Hùng Bạch bỗng nhiên bị kéo xuống, lúc cúi đầu nhìn cậu suýt chút nữa bị dọa tè ra quần.
Người đẹp say giấc không biết đã bò đến trước mặt cậu từ lúc nào, móng tay dài cấu lấy ống quần cậu, mặt cọ cọ lên, đôi lúc còn cắn cắn giày cậu.
Nếu là cún con thật, hành động này có chút đáng yêu.
Nhưng nếu là con người làm thì thật sự... quá khủng bố.
Hùng Bạch cứng đơ tại chỗ: "Này, người đ..."
Người dưới chân ngẩng đầu lên, tóc tai bị thổi sang hai bên lộ ra gương mặt rất đẹp, vẫn chưa quá hai mươi tuổi.
Hùng Bạch tuyệt vọng kéo quần lên: "Ôi cha, người anh em ơi, quần tôi muốn tụt đến nơi rồi!"
Chu Dịch nhả khói: "Cậu ta không nói được."
Hùng Bạch giật mình ngẩng đầu: "Bị cắt một phần lưỡi?"
Vừa dứt lời, cậu thấy đứa trẻ nọ lè lưỡi liếm giày mình.
Lưỡi không bị cắt, vẫn ổn.
Chỉ là không nói được tiếng người.
Thế này là hoàn toàn quên mất mình là người à...
Lòng bàn chân Hùng Bạch ươn ướt.
Đứa trẻ nọ đáng thương nhìn cậu, miệng tràn ra mấy tiếng "ư ử" vô nghĩa.
Hùng Bạch nhìn xuống: "Lão đại, cậu ta đói bụng phải không?"
Chu Dịch nhìn một cái: "Có thể."
"Lão đại, anh phát hiện không, cậu ta chỉ quẩn quanh người em, đâu có đến gần anh. Ôi cha, cũng biết ai là người đáng yêu nhất."
Hùng Bạch lục tìm trong balo, mở bánh bao để xuống đất: "Ăn đi."
Đứa trẻ đến gần, đầu tiên ngửi bánh bao một cái, sau đó cẩn thận liếm từng tí một rồi mới bắt đầu ăn.
Hùng Bạch nghĩ thầm, người chủ thuê họ bỏ ra mấy triệu muốn người này, chắc chắn rất quan trọng.
Nhưng kiếm về mới biết người ta đã không còn là người nữa, vậy sẽ thế nào?
Hùng Bạch nhớ tới tài liệu tra được, cảm thán, con trai trưởng Chu gia, cũng xem như ra danh gia vọng tộc ở thánh phố S.
"Bữa tiệc tối hôm qua người nọ cũng tham gia, đến cha hắn cũng không dám đắc tội Tôn Thành Chu, huống chi là hắn. Nếu biết người đã thành như vậy, hẳn cũng không làm được trò gì."
"Đó không phải chuyện của chúng ta."
Chu Dịch gảy tàn thuốc: "Cậu đi thông báo người ở đây, trong vòng một tiếng tới mang đi."
"Ấy? À vâng."
Hùng Bạch lấy điện thoại trong balo ra: "Đúng rồi, lão đại, lúc ra khỏi nhà em cảm giác có người theo dõi gần đó, không phải chúng ta bị bại lộ rồi? Không ổn..."
Sắc mặt Chu Dịch lạnh lẽo, không phải nhằm vào bọn họ, mà là tới người đàn ông kia.
"Còn nữa, hôm qua em đụng phải kỳ phùng địch thủ, hoa ăn thịt người, em nghi ngờ..."
Hùng Bạch còn chưa dứt lời đã thấy lão đại bắt đầu thay quần áo, cậu luống cuống tay chân lại gần giúp đỡ.
"Không cần, tự thay được."
Chu Dịch mặc quần áo sạch vào, nhét đồ dính máu vào balo: "Cậu ở đây, tôi về trước."
Hùng Bạch há hốc mồm: "Bây giờ á?"
"Lão đại ơi hai tay anh sắp thủng hết cả rồi, còn đang bị sốt nữa, không lái được xe đâu?"
Chu Dịch còn chưa mở miệng, Hùng Bạch đã bổ sung một câu: "Chú cũng không đồng ý anh làm như vậy."
Câu nói vừa rồi khiến Chu Dịch khẽ nhướn mày: "Vậy một tiếng nữa."
"Lão đại, thật sự thì anh mất nhiều máu như vậy, còn nhiều vết thương nữa, em cảm thấy anh nên nghỉ tạm ở đâu đó hai ngày." Hùng Bạch nói, "Ở đây cách tiểu khu một tiếng lái xe lận, anh tội tình gì chịu đựng như vậy, không đáng."
"Rồi coi như anh để tâm đến vụ án của ân nhân anh, muốn biết tình huống bên Trịnh Nguyên, hai ngày nữa cũng không muộn."
Chu Dịch ném tàn thuốc trên mặt đất, đế giày di lên: "Đêm nay nhất định phải trở về."
Cậu đột nhiên hỏi một câu: "Lão đại, nếu lần này anh dính phải thuốc có tính kích dục, loại siêu biến thái ấy, chỉ có thể lên giường mới hết được chứ không còn đường thứ hai. Vậy anh làm thế nào?"
Chu Dịch trả lời không chút nghĩ ngợi: "Trở về."
Mặt Hùng Bạch đỏ lên: "Lão đại, em nói thật với anh vậy. Tuy rằng em luôn sùng bái anh, cơ mà em nào muốn ngủ với anh."
Chu Dịch: "..."
Hùng Bạch ngượng ngùng rụt cái cổ trắng nõn lại, cảm thấy có lỗi với lão đại.
"Em không được rồi đó, trong nhà còn có chú nữa, lần sau anh mà xui xẻo gặp trúng thuốc thì tuyệt đối đừng trở về, để em nghĩ cách cho anh, chỗ em..."
Chu Dịch bình tĩnh nghĩ, nếu thật sự gặp chuyện xui rủi như vậy, hắn nhất định phải trở về.
Trên đường về Chu Dịch càng sốt cao hơn.
Hùng Bạch không thể đưa hắn đi bệnh viện, chỉ có thể mang về.
Vừa vào cửa đã gọi: "Chú ơi, lão đại cháu đang sốt đến mụ đầu, không đúng, bất tỉnh hôn mê rồi, chú lấy giúp cháu thuốc hạ sốt, khăn mặt với một thau nước ấm với ạ."
Vương Vu Dạng bỏ thanh chocolate đang ăn dở xuống, xoay người lấy hộp thuốc.
Khoan hỏi đã, chút nữa nói sau, người đã trở về rồi, không phải vội.
Chu Dịch mê man bị vác lên giường, hắn mở đôi mắt đỏ như máu lên, nhìn chằm chằm người đàn ông bên giường.
Vương Vu Dạng khom người, đặt tay trên trán thanh niên, nhiệt độ trong lòng bàn tay bỏng rát: "Nóng quá."
Chu Dịch vẫn nhìn anh, đôi môi mỏng khô nứt giật giật.
Vương Vu Dạng thở dài: "Tiểu Dịch, cậu làm chú lo lắng cả một đêm."
Chu Dịch phát hiện đáy mắt người đàn ông nọ có chút xanh nhạt, hơi thở nặng nề của hắn dừng lại, khóe môi đang mím chặt khe khẽ nhếch lên.
Hùng Bạch hoàn toàn chưa phát hiện ra có gì sai sai, cậu nhóc cầm lấy lọ thuốc hạ sốt, chuẩn bị lấy ra theo hướng dẫn sử dụng.
Giọng Chu Dịch khản đặc: "Tiểu Bạch, cậu mệt rồi, đi ngủ một lát."
Hùng Bạch lắc đầu nguầy nguậy: "Em không mệt."
Cậu nhóc nói xong nhìn lại lão đại, nhìn chăm chú một chút, phát hiện ra lão đại chau mày.
"Em cần phải... mệt rồi?"
Khuôn mặt đỏ bừng của Chu Dịch không tỏ vẻ gì, nhưng tối tăm trong mắt giảm đi rất nhiều.
Hùng Bạch như tự động tiếp nhận tín hiệu, đặt thuốc hạ sốt xuống, trả lời theo phản xạ: "Em mệt rồi, em đi ngủ một lát."
Hùng Bạch xuống tầng trong trạng thái hoảng hốt, đầu óc rỗng tuếch, chuyện gì vừa mới xảy ra thế này?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT