1.
Phật âm lượn lờ, Liên Sinh ngồi ngay ngắn trước Phật niệm kinh, lần tràng hạt lộ ra ánh sáng oánh nhuận, vừa nhìn đã biết hàng năm đều được hắn mang theo trong tay.
Trong phòng hương khói mờ mịt, nơi nơi an bình.
Đương nhiên, nếu xem nhẹ đứa đang bị dùng thuật cấm ngôn và thuật định thân ở bên cạnh hắn như ta thì có khả năng sẽ càng tốt hơn.
Ai có thể nghĩ tới, hòa thượng này lại không chịu nổi chọc ghẹo như vậy! Dựa một tý cũng không cho!
Cho tới tận lúc bị tiếng niệm kinh của hắn tra tấn tới khi hoàng hôn ngả về phía tây, phong ấn của ta mới được giải trừ.
Chú thuật vừa được giải trừ, ta lập tức tê liệt ngã xuống mặt đất, bảy cái đuôi lắc lư qua lại, thân thể cũng dần thả lỏng.
Đã một ngày trôi qua, chân ta đã sớm tê rần, miệng cũng cứng đờ cả lại, thế mà đối phương lại làm như không có việc gì, còn rót cho ta một ly trà nữa chứ.
Ta nhìn bộ dáng thanh lãnh nội liễm của hắn, quả thực là muốn cắn chết người, một phen đoạt lấy ấm trà của hắn, rót toàn bộ nước vào miệng.
"Khát chết rồi!" Ta nổi giận đùng đùng gầm dừ, cái đuôi vung vẩy ba hoa chích chòe làm đổ cả bàn ghế.
Ánh mắt hắn nhìn ta rất bình tĩnh, con ngươi xinh đẹp nhìn ta chằm chằm không chút biến hóa, nhìn tới mức ta chỉ biết nén giận, muốn nói hết toàn bộ ra.
"Chính là ngươi! Ta ngửi được mùi của ngươi! Làm sao? Nhân sĩ chính phái đều là kẻ ăn xong chùi mém à?"
Liên Sinh nhàn nhạt nói: "Hồ ly, đừng vội nói bậy."
Ta thử nhe răng, tròng mắt chuyển động rồi chạy ngay ra ngoài, nghĩ: Hồ ly báo thù mười năm chưa muộn.
Ai ngờ lại bị một đạo kim quang bắn ngược trở về, rơi xuống đất, nhe răng trợn mắt.
Hắn cứ như vậy, cao cao tại thượng nhìn xuống ta.
Mặt ta đỏ lên, tiếp tục đi ra ngoài, lại lần lượt bị đẩy trở về, hắn vẫn không chút tiếng động, nếu không phải trong mắt không có cảm xúc, ta còn hoài nghi là hắn đang xem diễn.
Cho tới khi sức lực ta cạn kiệt, hắn mới đi tới bên cạnh ta, "Đi tới cái giếng kia rửa sạch ly và ấm trà đi."
Những lời này làm cho ta phát bực, quả thực giống như một quyền đánh vào bông, quá khó chấp nhận rồi.
"Choang!"
Cái đuôi của ta dứt khoát quét về phía ấm trà, choang một cái vỡ tan tành, khiêu khích nói: "Nát bét rồi, ngươi có thể làm gì ta? Ta biết trong miếu của các ngươi không chấp nhận có người giết yêu quái."
Dứt lời, khóe miệng ta mừng rỡ cong lên, muốn nhìn cái bản mặt cao lãnh của hắn xuất hiện vẻ tức giận.
Ai biết đối phương vẫn bất động như núi: "Chùa cách vách thì có."
Ta: ...
"Đặc biệt là hồ yêu."
Ta: ...
Hắn lẳng lặng nhìn chằm chằm ta, trong mắt không có một tia dao động.
Giằng co một lát, ta cảm thấy hắn giống như thật sự có thể tiễn ta sang chùa bên kia vậy, vì thế ta lựa chọn nhận mệnh, gục cái đuôi xuống đi nhặt từng mảnh nhỏ.
Rốt cuộc cũng không muốn lại phải một mình tu luyện 800 năm nữa, quá gian nan rồi.
Ta vừa nhặt mảnh nhỏ vừa cảm thấy ấm ức.
Những kẻ kể chuyện đều là lừa đảo. Trước khi tu thành hình người thì luôn nói hồ ly tinh nổi tiếng là yêu quái được nam nhân yêu thích nhất cho nên ta mới chuyên tâm tu luyện thành hình người.
Kết quả vừa mới ra khỏi núi liền đụng ngay phải lão yêu quái âm hiểm, lại đụng phải một tên hòa thượng kín như hũ nút, một người bình thường cũng chưa thấy đâu.
Nhặt nhặt, tay đột nhiên bị cứa ra một vết thương nông.
Ta đang chuẩn bị dùng pháp thuật làm khép miệng vết thương, nhưng lại phát hiện pháp lực trong người chỉ đủ duy trì được hình người, thế là lại ấm ức ngồi dưới đất buồn bã.
Sớm biết thì đã tu ma rồi, khỏi tu tiên nữa, giết người có thể nâng cao tu vi, đơn giản biết bao nhiêu.
Nói như vậy, hiện tại chắc là sắp mọc ra cái đuôi thứ chín rồi ha, đến lúc đó chắc chắn phải cột hòa thượng kia vào trong động, ngày ngày hút tinh khí của hắn, ngẫm lại liền thấy vui rồi.
"Ai ui!"
Đầu đang bổ não, Liên Sinh đã nửa quỳ trước người ta, dùng khăn đắp lên miệng vết thương của ta, hương thơm đàn hương hỗn hợp với mùi nước trà xông vào trong khoang mũi ta.
Quá dễ ngửi rồi, thế mà làm ta nhất thời quên mất phải khóc lóc ăn vạ.
Ai ngờ vừa cúi đầu ngửi ngửi, hắn lại đột nhiên ngẩng đầu, làm ta hôn lên vết sẹo của hắn...
"Tại ngươi lộn xộn trước!" Ta vội vàng trốn tránh tránh nhiệm.
Hắn cũng không hề phát hiện, đứng lên, nhàn nhạt nói: "Khóc lóc cái gì? Thất vĩ."
Ta thẹn quá hóa giận, đang chuẩn bị mắng hắn thì lại nghe hắn nói: "Muốn tu luyện ra tám đuôi không?"
Ta ngẩn ra, đem chuyện lúc nãy vứt ra sau đầu: "Muốn! Ngươi muốn song tu với ta sao?"
Không biết có phải do ảo giác hay không, hắn hít sâu một hơi, mặc niệm câu "a di đà phật" mấy lần, sau đó xoay người liền đi, bỏ ta ngẩn ngơ ngồi đó.
Cái gì vậy?
Sao nói xong lại chạy là sao?
2.
Sự thật chứng minh, cũng không phải tất cả nam tử đều thích song tu.
À, cũng có khả năng bởi vì Liên Sinh là hòa thượng đi.
Nhưng không song tu thì ta cũng có thể thông cảm, bảo ta cùng hắn xuống núi hóa duyên, ta thực sự không hiểu.
"Hòa thượng? Ngươi nói tu luyện là đi xin cơm à?"
Ta cầm cái bát của hắn ngó trái ngó phải, tung tung chơi chơi.
Liên Sinh cũng không nhìn ta, đang ngồi xổm buộc giày bằng rơm.
Ta cũng ngồi xổm xuống nhìn hắn, ngón tay hắn khớp xương rõ ràng, có mấy vết chai mỏng.
Rõ ràng là áo bào màu nâu hòa thượng ảm đạm, nhưng mặc lên người hắn lại nhiều thêm mấy phần thoát tục, làm cho ngôi chùa cũ nát này cũng càng có vẻ thánh khiết hơn mấy phần.
Ta thân là hồ ly tinh, vốn là chỉ yêu thích sắc đẹp lúc này nhịn không được suy nghĩ: Không hổ là con cưng của Phật giới, buộc cái giây giày mà cũng đẹp như thế.
"Nước miếng."
"Hử?"
Ta vội vàng lau đi, vỗ vỗ tay, ướt. Chậc, có chút mất mặt hồ ly tinh rồi.
Đồng thời, Liên Sinh đứng lên hướng lòng bàn tay về phía ta, đứng ngược sáng.
Lòng ta không nhịn được loạn cào cào, tự mình đa tình cho rằng hắn muốn kéo ta dậy, kết quả vừa mới duỗi tay đi qua đã bị hắn vỗ cho một cái.
Chỉ thấy khóe miệng đối phương hơi xong lên, ngay lúc ta vừa chớp mắt cái thì lại khôi phục lại bộ dáng mặt lạnh kia, làm cho ta không biết bản thân có nhìn lầm hay không.
"Đưa bát đây."
"..."
Má nó chứ, hòa thượng chết dẫm!
Ta hoài nghi hắn cố ý chơi ta: "Hừ hừ hừ hừ..."
Có điều cũng tốt, quản hắn đi xin cơm hay đi ăn xin làm gì chứ. Ta nhảy nhót đi ở bên cạnh hắn, chốc chốc lại hái hoa, chốc chốc lại đuổi bướm, đường núi một canh giờ lại bị ta dây ra tới hai canh giờ.
Hắn cũng không có phản ứng gì, sau khi tới thôn liền đưa cho ta cái bát gỗ nhỏ, bảo ta đi hóa duyên.
Ta chơi tới hưng phấn lại kích động, thấy hắn không có ý đi theo ta, ta liền cầm bát gỗ chạy nhanh, vừa chạy vừa nghĩ: "Hắn có ngu hay không chứ? Sao ta có thể ngoan ngoãn đi hóa duyên?"
Kết quả, hắn đính cho ta cái khóa yêu liên trên người.
Đả kính trí mạng.
Bảo hồ ly bổn tiểu thư đi xin cơm? Không bằng bảo ta tu luyện từ đầu đi!
Nghĩ như vậy, ta gục đầu xuống gõ cửa nhà thứ nhất, vừa mở cửa liền nhìn thấy khuôn mặt hiền từ của một lão bà bà.
Ta nhìn bà lão cười một cái thật tươi, lộ ra bảy cái đuôi bay tới bay lui, tỏ vẻ hữu hảo: "Chào bà bà, ta đói quá, cho ta ít cơm đi."
"Bà bà?"
Lúc này, bầu không khí vô cùng quỷ dị, ta nhìn chằm chằm bà lão, hai người đều bất động.
Sau đó, thân hình cứng còng của lão bà bà đột nhiên ngã xuống, miệng bắt đầu sủi bọt mép.
Vẻ mặt ta ngơ ngác, "Bị vẻ đáng yêu của ta làm cho chết rồi sao? Này... không tính là sát giới đâu nhỉ." Ta nhanh chóng cúi đầu sờ sờ mạnh đập của bà lão, vẫn còn sống, may quá1 Ta trộm khiêng bà lão lên đặt về giường, sau đó định giả vờ như chưa từng tới, đóng cửa phòng lại.
Nhà tiếp theo nhà tiếp theo nào ~
Lúc này mở cửa là một nam nhân cao to, ta sợ hắn lại bị vẻ đáng yêu của mình làm chết, vì thế liền hóa thành hình dạng con người: "Đại ca, ta đói quá."
Gã nhìn ta nuốt nước miếng, gương mặt ngăm đen trở nên đỏ bừng: "A? Muội... muội muội... vào... vào đi, ta... ăn... muội."
"A không phải, ta tìm... tìm đồ ăn... cho muội."
Ta cười ngọt ngào, nhìn gã quay đầu, ta liền hô lên: "Gà! Có gà ăn sao?!"
Gã hốt hoảng, sắc mặt càng đỏ hơn: "Có hai con, ta mổ cho muội một con, chờ... chờ một lát nhé."
Dứt lời liền đi vào phòng.
Ta liếm liếm môi suy nghĩ: Một con nào có đủ chứ, ít nhất phải mười con.
Đang chuẩn bị vào cửa đã bị xách đi ra ngoài, ngay sau đó, Liên Sinh đi vào bên trong, chờ hắn quay ra thì gà của ta đã bay hơi rồi.
Đáng ghét!
Vị đại ca kia thẹn thùng lấy ra hai củ khoai lang tím đưa cho Liên Sinh, sau đó khẽ rón rén liếc ta một cái: "Không biết cô nương là người xuất gia, sau này... sau này đói bụng có thể tới tìm ta."
Ta: "Ai xuất gia???"
Liên Sinh phẩy tay áo một cái, má nó thằng nhóc này, ta vừa chớp mắt cái đã bay vút ra ngoài.
Chờ bò được dậy, hắn đã đứng ngay bên cạnh ta, đem cái bát gỗ kia đặt xuống cạnh chân ta, bên trong có hai củ khoai lang tím, làm ta tức tới mức muốn một chân đạp hắn ngã lăn quay.
"Gà đâu? Ta không ăn cái này!"
Hắn nhìn ta, nhàn nhạt nói: "Không được dùng mị thuật."
Ta ăn vạ: "Có dùng pháp lực gì đâu, cũng chỉ là chút xíu thủ đoạn thôi, là do gã háo sắc!"
"Không được."
Liên Sinh bình tĩnh nhìn ta đang nằm ăn vạ ở dưới đất, vẻ mặt cao cao tại thượng.
Ta khẽ cắn môi, tức giận gào lên với hắn: "Đây là bản năng của hồ ly! Tại sao lại không được? Ngươi là đang hâm mộ ta có thể tùy tâm sở dục đúng không!"
Liên Sinh hơi mím môi: "Tùy tâm sở dục, cho nên ngươi rõ ràng đã có 800 năm tu vi, thế nhưng lại chỉ có bảy cái đuôi."
Ta giống như bị dẫm phải cái chân đau, nắm lấy nắm cát bên cạnh hất về phía hắn: "Cút! Hòa thượng chết dẫm!"
Hắn rũ mứt nhìn ta, quay đầu liền đi.
Ta ngồi tại chỗ nhìn bóng dáng của hắn, trong lòng là một đợt tê tê nhức nhức khó chịu, không biết là tư vị gì.
Hốc mắt cũng chua xót muốn chết, giống như có thứ gì đó sắp chảy xuống vậy.
Ta lo lắng hắn nhân lúc ta không chú ý đã thi triển chú pháp gì đó với ta, liền vội vàng đuổi theo.
Ai ngờ lại đụng phải một hòa thượng mặc bạch y.
"Hồ yêu lớn mật, dám tự tiện xông vào núi trấn !"
Ta đột nhiên nghĩ tới câu "ngôi chùa bên cạnh" ngày hôm qua.
Nghĩ thầm thật xui xẻo, da đầu tê dại xoay người liền chạy, nhưng tên hòa thượng này pháp lực cao hơn ra rất nhiều, trực tiếp niệm chú, từng tiếng chú ngữ mang theo pháp lực phảng phất như đang đánh thẳng vào yêu đan của ta.
Ta thề, nếu lúc này có thể chạy thoát, sau này ta thấy hòa thượng nhất định sẽ đi đường vòng.
"Ngươi điên à? Ta có giết người đâu!"
"Yêu nghiệt, nên thu phục!"
Ta bị lời này làm cho tức giận muốn chết, nhưng hiện tại pháp lực đang bị hạn chế, căn bản đánh không lại, chỉ có thể chạy xa một chút, nhưng hòa thượng kia cứ đuổi theo không bỏ, cuối cùng còn cởi cả áo cà sa vây kín ta lại.
Bên trong lớp áo là đống kinh văn rậm rạp, vô số phật quang như dao nhỏ cứa lên người khiến ta đau tới mức gào lên thảm thiết.
Hình người sắp duy trì không được nữa, ta chậm rãi co lại thành tiểu hồ ly bảy đuôi, hôn mê bất tỉnh.
Trước khi té xỉu, trong đầu chỉ toàn là hình bóng lãnh đạm xa cách của Liên Sinh, hắn chắc chắn sẽ không tới cứu ta...
Nghĩ như vậy, ta dần mất đi ý thức.
3.
Khi tỉnh lại, ta không nhịn được ngửi ngửi cái múi, có mùi đàn hương kết hợp với mùi trà nhàn nhạt, Liên Sinh đang ở bên cạnh ta. Thấy ta tỉnh lại, biểu tình hắn đã giãn ra đôi chút: "Xin lỗi, không nên bỏ ngươi ở lại."
Hắn nói xong liền chọt vào cái đầu lông xù của ta, một sợi phật quang chậm rãi đi vào trong cơ thể hồ ly, rồi lại không có tạo thành bất cứ thương tổn nào, phảng phất như một bàn tay dịu dàng đang xuyên qua da thịt chữa trị gân mạch bị hao tổn của ta.
Ta tìm được đường sống trong chỗ chết, nhìn mặt hắn lại vừa tức vừa vui, cũng mặc kệ tất cả mọi thứ, trực tiếp nhào vào trong ngực hắn, ác ý cọ tới cọ lui, dùng đỉnh đầu dụi vào ngực hắn.
Hắn không bài xích với nguyên hình của ta, thậm chí còn ôm ta vào lòng, thuận tiện nhéo nhéo đệm thịt mềm mại dưới bàn chân ta.
Ta hừ lạnh một tiếng, rút móng vuốt về: "Sau này còn dám ném ta lại không!"
Hắn nhẹ nhàng đẩy cái đuôi đang phất loạn của ta ra, thần sắc ôn nhu hơn rất nhiều: "Không ném."
Rốt cuộc cũng hòa nhau một ván, nghe được lời này, lòng ta cực kỳ sảng khoái, còn đột nhiên có một ý tưởng lớn mật.
Hắn ý thức được ánh mắt của ta lóe lên tia giảo hoạt, đang định buông tay thì đã không kịp nữa, ta đã hóa thành hình người nằm trong ngực hắn, tóc đen như thác nước, trên người không mặc gì.
Biểu tình luôn luôn bình tĩnh của hắn như thể trứng gà đụng phải cục đá, trên mặt xuất hiện một vết nứt mà mắt thường cũng có thể thấy được, phật châu rơi xuống đất, vẻ mặt chậm rãi kinh hoảng, màu da trắng nõn nhanh chóng trở nên đỏ ửng lên.
"Đi xuống!"
Hắn muốn đẩy ta ra, rồi lại không biết nên đặt tay ở chỗ nào, cũng không dám nhìn ta.
Bộ dáng này thú vị hơn so với tưởng tượng của ta rất nhiều, ta cười khẽ, ôm cổ hắn càng chặt hơn: "Còn lâu! Tức chết ngươi đi!"
"Đi xuống!"
Liên Sinh nhắm mắt, tay có chút hoảng loạn sờ lấy phật châu trên mặt đất, lại bị ta một chân đá văng ra xa.
"Giải trừ pháp lực phong ấn cho ta!"
Liên Sinh khẽ cắn môi, lại không dám mở mắt cũng không dám chạm vào ta: "Đừng mơ."
Ta còn vui vẻ rúc ở trong lòng hắn, cười tươi như hoa: "Vậy thì đừng mơ ta bỏ ra."
Vừa dứt lời, cửa bị đẩy ra, là trụ trì.
Liên Sinh phản ứng cực nhanh, cởi áo cà sa đem ta bọc thành con nhộng, trực tiếp ném sang bên cạnh.
"Trụ trì."
Hắn khom lưng hành lễ, trên mặt vẫn nhiễm một tầng ửng đỏ như cũ, nhưng thần thái đã bình thản trở lại.
Trụ trì vuốt vuốt râu, đi tới trước mặt ta: "Ngươi chính là con hồ yêu nhỏ một năm trước?"
Ta nhìn gương mặt hiền từ của lão, biết lão là người có phật pháp cao thâm, vừa sợ vừa đắc ý nói: "Đúng thế! Hắn còn chối đấy!"
Liên Sinh đã nhặt lại phật châu, lúc này nghe thấy ta nói liền nhíu mày. Ta khiêu khích vừa lè lưỡi vừa như con sâu lông hẩy hẩy về phía trụ trì, thấy lão có vẻ như không có ý thương tổn ta, oán giận nói: "Lão già, hắn vẫn luôn không thú vị như vậy sao?"
Trụ trì mỉm cười nhìn thoáng qua Liên Sinh, sau đó thân thiện nói: "Đúng thế, hắn không đáng yêu như ngươi."
Ta càng vui vẻ hơn, bò tới bò lui trên đất.
"Trụ trì, đừng dung túng nàng."
Liên Sinh bất đắc dĩ liếc ta một cái.
Trụ trì lại vuốt vuốt râu: "Tiểu hồ ly ở trong miếu tu hành xong, ngươi liền đưa nàng xuống núi rèn luyện đi, đây là kiếp mệnh của ngươi."
Hàng mày quạnh quẽ của Liên Sinh hơi nhăn lại, ánh mắt phức tạp nhìn ta.
Vẻ mặt ta ngơ ngác: "Kiếp cái gì? Ta? Tại sao?"
Trụ trì nghe thấy ta nói, cười cười xoa đầu ta, "Tiểu hồ ly, mọc ra cái đuôi thứ tám rồi sẽ biết ấy mà."
Ta tức giận trừng lão.
Đám người này phiền muốn chết, sao cứ luôn nhắm vào cái đuôi không thể dài ra của ta vậy.
Lúc sau, bọn họ liền đi ra ngoài nói chuyện, cũng không biết là nói cái gì, dù sao ta cũng quá buồn ngủ rồi, ngủ trước vậy.
Vừa tỉnh dậy liền phát hiện Liên Sinh đang nhìn chằm chằm ta, không biết đã nhìn được bao lâu rồi, làm ta sợ tới mức xù là lông cáo lên.
"Ngươi làm gì?"
Hắn trầm mặc nhìn ta, hồi lâu sau mới nói "Không có gì", sau đó liền đi ra ngoài.
Ta không hiểu gì ngáp một cái, lại ngủ tiếp, cũng không biết rằng Liên Sinh đứng lặng ở ngoài cửa suốt một đêm.