Đêm đã khuya, có tiếng kêu đau đớn nghẹn ngào cùng với tiếng thút tít truyền ra từ tẩm điện.

Mà thị vệ canh trực ở ngoài không hề ngước mắt lên, chuyện của Thái Tử điện hạ ai mà dám xen vào?

Nhạc Chi nằm bên ngoài giường, để cho nước mắt từ khóe mắt đỏ hoe chảy xuống, nhưng cũng không đưa tay lau đi. Nói chính xác hơn là nàng không thể giơ tay lên được…

Cuối cùng nàng cũng hiểu câu nói “Sẽ đau đấy” của Hoắc Độ là có ý gì.

Nhưng nó lại không giống như nàng dự đoán.

Chàng chỉ nắm lấy tay nàng thật chặt sau đó đột nhiên dùng sức, làm cả tay nàng bị trật.

Đau, đau quá.

Vốn nàng không muốn khóc nhưng mà nó đau quá, nàng không nhịn được nên nước mắt chảy ra ngoài.

Mà cái tên đầu sỏ gây tội kia đang nằm trên giường cưới đưa lưng về phía nàng.

Qua một hồi sau hai người không ai nói câu nào.

Nhạc Chi cho rằng Hoắc Độ ngủ rồi, còn nàng không ngủ được, cánh tay bị trật đau không chịu nổi, mà ngay cả cái chăn để đắp cũng không có –

Giường cưới rất lớn, chăn bông xếp chồng lên nhau được đặt ngay ngắn ở phía trong cùng. Sau khi làm trật tay nàng, Hoắc Độ lấy đại một cái chăn để đắp cho mình, mà không hề có lòng tốt lấy cho nàng một cái..

Lòng tốt? Chàng có cái này ư?

Nhạc Chi nghiêng đầu nhìn gáy chàng, ánh mắt oán hận.

“Không ngủ được à?”

Nhạc Chi run run vì cả kinh, thầm nghĩ sau gáy người này có mắt hả?

Có lẽ không nghe thấy tiếng trả lời của Nhạc Chi nên Hoắc Độ nói lại lần nữa với giọng điệu lười biếng: “Không ngủ quen thì tới Noãn Các ngủ đi.”

Cái rèm khẽ động, lúc nãy Nhạc Chi vừa nằm xuống thì Hoắc Độ đã đưa tay lên khép hai tấm rèm lại, nhưng còn một khe hở.

Nến đỏ bên ngoài còn chưa tắt.

–Trong đêm tân hôn, ánh nến được châm mãi đến sáng không được để tắt.

Ánh nến khẽ xuyên qua khe hở tấm rèm chiếu vào giường với ánh sáng lập lòe.

Nhạc Chi cẩn thận suy nghĩ ý tứ trong lời nói của Hoắc Độ, mà vẫn không đoán ra được ý đồ của chàng.

Nhưng với cái cánh tay trật này mà đi ngủ ở Noãn Các thì thật quá ngốc.

Nàng không hề suy tư, cũng không đáp, chỉ thong thả nhích người vào bên trong. Mỗi lần nàng cử động, cơn đau lại càng tăng lên.

Cho đến khi mặt nàng nhẹ nhàng úp vào lưng Hoắc Độ.

–Cách một lớp áo ngủ mỏng.

Hành động này như đang nói với chàng rằng, nàng sẽ không đến Noãn Các mà sẽ ngủ với chàng.

“Nhạc Chi.”

Đây là lần đầu tiên chàng gọi tên nàng, cùng với giọng điệu nhàn nhạt. Nhưng thâm tâm Nhạc Chi lại bồn chồn căng thẳng…

“An phận chút đi.”

Nhạc Chi cứng người trong nháy mắt.

Ngữ điệu rõ ràng thế tựa như nàng đã phạm vào chuyện của chàng vậy.

Nàng mím môi, nhích cái má nóng hổi ra, sợ Hoắc Độ đuổi nàng nên nàng nói nhỏ, “Thiếp ngủ ở đây…”

Không biết có phải là ảo giác hay không mà Nhạc Chi hoảng hốt nghe thấy một tiếng cười khẽ nho nhỏ.

Sau đó, nàng thấy Hoắc Độ xoay người lại, nàng sợ đến mức nhanh chóng nhắm hai mắt lại… Lúc nãy nàng dám làm cái hành động lớn mật như vậy cũng là vì một phần Hoắc Độ đang nằm quay lưng về phía nàng…

Nhưng không có nghĩa nàng không sợ.

Nỗi sợ lúc nãy bị trật tay vẫn đang còn, trong lòng Nhạc Chi vô cùng hoảng hốt, làm sao còn dám nhìn thẳng chàng.

Còn vì sao một hai phải ngủ cùng chàng là vì nàng có kế hoạch lớn trong lòng.

–Kế hoạch này có thực hiện được hay không thì lúc này nàng còn chưa phán đoán được…

Tuy hai mắt nhắm chặt nhưng Nhạc Chi vẫn có thể cảm nhận được ánh mắt sáng quắc của Hoắc Độ, vì thế hàng mi của nàng không khỏi run lên. Nhưng không bao lâu sau hàng mi ấy ngừng động…

Bởi vì Hoắc Độ đã điểm huyệt cho nàng ngủ.

Bàn tay khẽ nâng, hai tấm rèm bị mở ra thật mạnh. Ánh nến rõ ràng chiếu vào làm gò má trắng tuyết của Nhạc Chi nổi bật lên.

Đuôi mắt Hoắc Độ khẽ nhếch.

Đúng thật là có mỹ nhân trên đời này.

Chỉ tiếc lại là người của Hoắc Hủ.

Chàng cong môi, bàn tay đáp trên cần cổ trắng như tuyết của Nhạc Chi, chỉ cần chàng mạnh tay một chút thì nàng sẽ không bao giờ tỉnh dậy nữa.

Những ngón tay lạnh lẽo chậm rãi cuộn lại, nhưng Hoắc Độ đột nhiên dừng lại.

–Nếu bóp gãy cổ thì đầu sẽ bị vẹo.

–Mỹ nhân mà chết như vậy thì xấu lắm.

Chàng nhíu mày, làm như đang suy nghĩ cách làm thế nào để nàng chết một cách đẹp nhất.

Chợt có tiếng mèo kêu.

Một con mèo trắng thuần thục nhảy lên giường, mà chân phải phía sau của nó như không có lực, chưa đứng vững được trên giường thì xém chút nữa đã ngã…

Trong ánh mắt hờ hững của Hoắc Độ xuất hiện sự hoảng loạn, chàng nhanh chóng đưa tay xách con mèo trắng lại. Con mèo trắng bất ngờ, nó xù lông kêu “meo meo”.

“Là do mi không cẩn thận mà còn giận dỗi à?” Hoắc Độ nhẹ chọc vào đầu nó, nhỏ giọng răn dạy.

Cuối cùng con mèo trắng cũng ngẩng đầu lên, lộ ra đôi mắt to tròn vô tội.

Đây là một con mèo trắng Ba Tư.

Hoắc Độ nhìn nó một lát rồi cuối cùng cũng nhận ra. Chàng cụp mắt à một tiếng rồi nói: “Xin lỗi, đã nói là đồ chơi của mi nên sống chết là do mi quyết định.” Nói xong chàng ném nó bên cạnh Nhạc Chi, sau đó cẩn thận quan sát phản ứng của nó.

Chỉ thấy đầu tiên là con mèo nhỏ tò mò nhìn mặt Nhạc Chi rồi dựa vào cánh tay nàng, cọ mặt vào đó. Thấy nàng không có phản ứng gì nên nó ngáp một cái rồi lười biếng dựa lên vai nàng…

Thấy thế Hoắc Độ không khỏi kinh ngạc –

Con mèo nhỏ này luôn không thích gần người, thế mà bây giờ rất ngoan ngoãn dựa gần Nhạc Chi ngủ yên giấc…

Chàng vươn tay chọc chọc vào đầu nó, cười nhạt: “Con mèo què vô sỉ.”

Lại qua một lúc lâu chàng mới nói nhỏ: “Thôi được rồi.”

Đêm rét đậm, bên trong tẩm điện không có chút ấm.

–Gió lạnh thấu xương mà không có cái lò sưởi nào.

Con mèo trắng bỗng run lên, Hoắc Độ thuận tay cầm lấy một cái chăn trong góc giường đắp cho nó. Cái chăn rất lớn, đắp cho nó chỉ cần một góc nhỏ thôi, mà phần còn lại đương nhiên là đắp trên người Nhạc Chi.

*

Mấy ngày ở nước Tề là mấy đêm Nhạc Chi không yên được giấc, chỉ cần nhắm mắt là những hình ảnh máu me đáng sợ liền che trời lấp đất hiện lên trước mắt nàng.

Nàng không ngủ được, càng sợ phải ngủ.

Nhưng giấc ngủ này Nhạc Chi lại ngủ rất sâu, không hề mơ thấy ác mộng.

Bầu trời trong sáng, nắng ấm treo trên cao, ánh nắng chói chang từ cửa sổ chiếu vào, vuốt ve mí mắt đang khép chặt của Nhạc Chi… mí mắt khẽ run, nàng dần mở mắt ra…

Vẻ mặt mờ mịt.

Đột nhiên cổ nàng có cảm giác chạm vào thứ lông xù. Nhạc Chi nghiêng đầu thì thấy một cục bông trắng đang cọ vào cổ nàng.

Thấy nàng tỉnh, cục bông đó dừng lại, mở to mắt nhìn nàng.

Nhạc Chi chớp mắt, không khỏi mỉm cười giơ tay xoa đầu nhỏ của nó, “Mi tới từ đâu đây?”

“Meo~”

Con mèo trắng cọ đầu vào lòng bàn tay Nhạc Chi rồi nhảy xuống giường, khập khiễng đi xa…

“Sao thế nhỉ?” Nhạc Chi chống người dậy, ý cười đọng lại trên mặt, nàng nói nhỏ: “Chân nó bị thương sao…”

Ngây ra một lúc, dường như Nhạc Chi mới nhớ ra, nàng đột nhiên nâng tay lên –

Cánh tay nàng đã bình thường lại từ lúc nào đây?

Dần dần nghĩ lại, Nhạc Chi nhìn tẩm điện rộng rãi mà xa lạ, cặp nến đỏ dễ thấy nhất trên bàn cưới đã cháy hết từ lâu. Ánh nắng ngoài cửa sổ càng lúc càng sáng, nhưng ngoài đại sảnh lại không có một chút âm thanh nào.

Nàng xoay người nhìn sang bên cạnh –

Hoắc Độ thế mà còn ở đây.

Chàng dựa vào gối mềm, trên tay cầm quyển sách từ tối qua.

Nhạc Chi nhìn chân phải của chàng theo bản năng, âm thầm cắn môi: Nàng dậy trễ như vậy mà chân Hoắc Độ lại không tiện, nàng ngủ bên ngoài nên chàng không ra khỏi giường được chứ gì?

Với tính tình tàn nhẫn của chàng như vậy mà không đẩy nàng xuống giường…

Vội vàng đứng dậy, Nhạc Chi đưa tay ra, nói một cách thành khẩn: “Xin lỗi đã để điện hạ đợi lâu.”

Nghe vậy Hoắc Độ mới nhìn lên, uể oải bỏ quyển sách xuống, liếc qua cánh tay của nàng, cười: “Sao vậy? Thái Tử Phi nghĩ người què như ta không xuống giường được phải không?”

Nhạc Chi toát mồ hôi lạnh ra trán, sợ hãi đụng vào điều kiêng kị của chàng tới mức quên thu tay lại.

Nhưng ngay sau đó, Hoắc Độ lại đáp lên tay nàng, nói: “Đúng là không được đấy.”

Ba hồn bảy phách khó khăn lắm mới về, Nhạc Chi đỡ chàng xuống giường, còn để cái gậy ngọc vào tay chàng.

Có cây gậy chống đỡ, Hoắc Độ đứng dậy còn cười một cách ôn hòa nói cảm ơn Nhạc Chi, sau đó đi vào phòng tắm…

Đến khi chàng đi ra thì đã thay một áo choàng gấm màu trắng, hoa dâm bụt được thêu tinh xảo trên cổ tay áo, càng tôn lên vóc người cao lớn của chàng.

Đến khi chàng ra khỏi tẩm điện thì Nhạc Chi mới thở phào nhẹ nhõm được.

Mở lòng bàn tay ra mới thấy đẫm mồ hôi.

Chỉ chốc lát sau Ly Diêu đi vào, hầu hạ nàng rửa mặt chải đầu, thay đồ, khi Ly Diêu đang búi tóc cho nàng thì bụng nàng kêu lên –

Bắt đầu từ hôm qua Nhạc Chi chỉ mới uống một ít súp lê cùng với chè đậu đỏ mà thôi.

“Chắc là chủ tử đói bụng rồi.” Ly Diêu cài trâm lên cho nàng rồi khom người đỡ nàng dậy, “Nô tỳ sẽ đưa người đến phòng ăn.”

*

Trong sân nhỏ phía tây của Đông Cung đang có mặt vài cung nữ.

Các tiếng nô đùa vang lên, đứng giữa được vây quanh là bà tổng quản đã có tuổi, trên mặt bà ta hiện rõ dấu vết của thời gian. Tay bà bưng một chén trà nhỏ, biểu cảm bình đạm, không nói chuyện.

–Cho đến khi có một cung nữ trẻ tuổi chạy từ xa đến.

“Cảnh Tâm, sao rồi?” Bà tổng quản mở miệng, giọng nói đầy uy lực.

Gương mặt của cung nữ tên Cảnh Tâm bị gọi ửng đỏ, thở hồng hộc, nàng cúi đầu nói: “Thấy, thấy rõ ạ…”

Hơi thở nàng chưa ổn định nên giọng lí nhí.

“Ngươi mau nói nhanh coi!” Cung nữ mặc váy màu vàng đnưgs bên cạnh đưa tay véo lấy cánh tay của Cảnh Tâm, lạnh giọng nói.

Nàng ta véo mạnh khiến cho mắt của Cảnh Tâm phiếm hồng, nàng rón rén trả lời: “Khăn trắng… khăn trắng như mới ạ.”

“Ha ha ha!” Cung nữ đó cười to, buông cánh tay của Cảnh Tâm ra. Cảnh Tâm vội lùi về sau hai bước, cách xa nàng ta.

“Ma ma, ta đã nói là công chúa đó không có kết quả gì mà! Người xem, Thái Tử điện hạ còn không thèm đụng vào nàng ta!”

“Đúng đấy ạ! Ma ma, ta thấy cùng lắm nàng ta chỉ được cái danh phận thôi, không đụng vào địa vị của người được đâu.”

Năm mười cái miệng của nhóm cung nữ cố gắng nịnh nọt hết sức.

Nghe vậy bà tổng quản nhấp một miếng trà, cười khinh, “Ra là ta lo nhiều rồi.”

Dừng lại một lúc, bà ta cố ý than thở, “Ta già rồi, không còn công dụng gì nữa nên rất dễ lo lắng…”

Nghe thấy thế các cung nữ ngầm hiểu mà tiếp tục lấy lòng bà ta.

Bà tổng quản mỉm cười vừa lòng, tảng đá lớn trong lòng cũng buông lỏng –

Bà ta ở trong cung đã mấy chục năm, làm tổng quản ở Đông Cung được mười mấy năm rồi. Công việc này thật sự rất hoàn hảo.

Thái Tử thường ở bên ngoài tại phủ Thái Tử, rất ít khi đến Đông Cung.

Dường như bà ta là người quyết định ở Đông Cung này.

Cho nên sau khi nghe thấy bệ hạ ban hôn cho Thái Tử bà ta rất hoảng sợ. Thái Tử Phi vào thì chính là chủ của Đông Cung, không chừng sau này sẽ ở lại đây. Nếu thật là vậy thì mọi chuyện từ to đến nhỏ đều phải do Thái Tử Phi quyết định.

Đã quen sống trong quyền lực rồi bây giờ lại phải nhường nó vào tay người khác.

Sao bà ta có thể cam tâm!

Cũng may Thái tử Phi không có thân phận cao quý, cùng lắm chỉ là một công chúa bị mất nước mà thôi, không có nhà mẹ đẻ để nương tựa, thì cũng không hơn các nàng là bao.

Những người phụ nữ trong hoàng cung này có được tôn trọng hay không là dựa vào quyền thế của nhà mẹ đẻ.

Tuy nói vậy nhưng sau khi nhờ người dò hỏi xong, biết được công chúa nước Lê có vẻ đẹp như tiên…

Thì bà ta lại rối rắm lần nữa.

Nếu được Thái Tử điện hạ để ý thì mọi chuyện sẽ hoàn toàn khác. Mặc dù không có nhà mẹ đẻ để dựa vào nhưng chỉ với Thái Tử thôi thì nàng cũng có chỗ dựa rồi.

Mà bà ta chỉ là nô tỳ mà thôi, sao có thể so sánh được?

Nhưng cái khăn trắng tinh như mới kia…

Đêm tân hôn mà Thái Tử không chạm vào nàng thì nàng bị ghét bỏ biết bao nhiêu?

Cuối cùng trong lòng bà ta cũng vững lại.

“Ma ma, ma ma.” Có cung nữ cười xấu xa ,nói: “Vậy tiếp theo chúng ta nên làm thế nào đây?”

“Thái Tử Phi bây giờ đang ở đâu?” Bà ta nhìn Cảnh Tâm.

Cảnh Tâm vẫn luôn gục đầu xuống từ nãy đến giờ, mới ngước mắt lên, “Khi nô tỳ vừa đi lúc nãy thì Thái Tử Phi còn đang rửa mặt, chải đầu. Chắc bây giờ đã đến phòng ăn rồi ạ.”

“Thế thì chúng ta phải chuẩn bị một bữa sáng thịnh soạn cho Thái Tử Phi thôi nào!”

Mấy cung nữ sửng sốt trong một giây rồi mới nhận ra. Sau đó sôi nổi che miệng trộm cười –

Thì ra ma ma định lập uy trước mặt Thái Tử Phi mới đến đây mà.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play