Giải đấu kết thúc là đến lễ trao giải náo nhiệt.

Lệ Chanh một mình đoạt ba huy chương vàng vẻ vang, trở thành người chiến thắng nhiều nhất của giải đấu lần này.

Người phụ trách trao giải là giám đốc sở thể thao tỉnh, ông nói đi nói lại mấy câu kiểu "hậu sinh khả úy" quá nhiều lần, Lệ Chanh nghe đến chán.

Tuy nhiên, Lệ Chanh không chán khi nhìn biểu cảm xấu xí méo mó vì ghen tị của Kỷ Tầm.

Ôi, vả mặt trực tiếp đúng là số zách.

Kỳ lạ là, sau lễ trao giải, không biết Kỷ Tầm đã chạy đi đâu, thậm chí còn không tham dự phỏng vấn sau giải đấu.

Huấn luyện viên của Kỷ Tầm tức giận gọi cho hắn ta mấy cuộc điện thoại, kết quả đều tự động chuyển sang tin nhắn thoại.

Ngô Húc giả vờ nói: "Ôi, thanh niên mà, tức giận là chuyện bình thường. Chắc do không đạt được thành tích như mong muốn, tự thấy xấu hổ nên trốn đâu đó xả giận thôi."

Phía sau ông là năm tuyển thủ của Trường Trung học Hoa Thành, trong đó bốn người đều đeo huy chương vàng lấp lánh, đúng là làm các huấn luyện viên khác ghen tị, khiến mọi người thèm muốn.

Hoàng Diệp Luân không ngừng lau chùi huy chương vàng trước ngực, cầm điện thoại chụp chín bức liên tiếp, càng nhìn càng thích. Cậu ta hoàn toàn bị tình yêu làm cho mê muội, nói muốn nung chảy huy chương vàng để làm nhẫn tặng bạn gái.

Lệ Chanh cười nhạo: "Huy chương vàng của cuộc thi cấp tỉnh chẳng có giá trị gì đâu, chỉ là một miếng đồng được mạ vàng giả thôi. Ít nhất phải huy chương vàng của cuộc thi cấp quốc gia mới nung ra được chút vàng thật."

Hoàng Diệp Luân không nản lòng: "Nếu không làm được nhẫn thì em sẽ trực tiếp tặng huy chương cho cô ấy. Đây là lần đầu tiên em giành được chức vô địch cấp tỉnh, chỉ cần nhìn thấy là cô ấy sẽ nhớ đến dáng vẻ oai phong của em!"

"Dáng vẻ oai phong?" Đàn anh bơi ngửa, người chịu trách nhiệm bơi lượt đầu trong cuộc thi tiếp sức, chế giễu cậu ta, "Dáng vẻ oai phong cái gì, phải là công phu ếch chìm đáy khi vừa xuống nước chứ?"

Mấy người trẻ tuổi cùng bật cười, Hoàng Diệp Luân nhớ lại tình huống lúc đó, cũng không nhịn được mà tự cười mình.

Khi họ bước xuống từ bục trao giải về phòng nghỉ, những phóng viên tinh mắt đã vây quanh, nhất quyết muốn họ nói vài lời trước ống kính.

"Trường Trung học Hoa Thành của các bạn là trường giành được nhiều huy chương nhất trong giải đấu lần này, các bạn có điều gì muốn nói với bạn bè, gia đình không?" Một nữ phóng viên trẻ trung, lanh lợi khuyến khích họ, "Đừng ngại, cứ mạnh dạn nói!"

Đáng tiếc là mấy cậu nhóc này bình thường nghịch ngợm quen rồi, trước ống kính lại không dám thể hiện, cậu đẩy tôi, tôi đẩy cậu, cuối cùng lại đẩy Lệ Chanh lên phía trước.

Chàng trai có mái tóc vàng rực rỡ, ngũ quan sắc sảo đẹp trai, mặc bộ đồ thể thao bình thường, ba chiếc huy chương vàng lấp lánh trước ngực trở thành điểm nhấn nổi bật nhất trên người.

Cậu bị bao quanh bởi ánh đèn flash, lúc đầu có chút sợ hãi, nhưng rất nhanh đã nở một nụ cười tự nhiên.

"Tôi có được thành tích ngày hôm nay, phải nói lời cảm ơn tới ba người. Đầu tiên tôi muốn cảm ơn huấn luyện viên Ngô Húc, thầy đã tin tưởng tôi, kiên quyết chấp nhận tôi. Thứ hai, tôi muốn cảm ơn đồng đội và đàn anh của tôi, huy chương vàng trong cuộc thi đồng đội không phải do một mình tôi đạt được, mà là thành quả nỗ lực chung của tất cả các thành viên..." Giọng nói của Lệ Chanh trong trẻo, không kiêu ngạo, không tự ti, trước ống kính không tranh công mà chuyển công lao cho thầy cô.

Phóng viên hỏi: "Vậy người thứ ba mà bạn muốn cảm ơn là ai?"

Cô nghĩ, liệu có phải Lệ Chanh sắp cảm ơn đối thủ của mình không? Thông thường kịch bản đều là "cảm ơn đối thủ đã giúp tôi trưởng thành, tiến bộ trong quá trình thi đấu" gì gì đó.

Quả nhiên, Lệ Chanh trả lời: "Người thứ ba, tôi muốn cảm ơn đối thủ của tôi ——"

Phóng viên nghĩ, mặc dù trò đùa hơi cũ, nhưng câu trả lời này sẽ không bao giờ sai.

Lệ Chanh: "—— Tôi phải cảm ơn sự khinh địch, liều lĩnh, kiêu ngạo, và ngu ngốc khi cứ một mực đi theo con đường tự hủy diệt của họ."

Phóng viên: "???"

"Từ lần đầu tiên tôi tham gia cuộc thi bơi lội, lúc nào cũng có mấy con ruồi phiền phức vo ve bên tai tôi: 'Omega bẩm sinh yếu đuối, không nên đến bể bơi thi đấu tốc độ, vừa không có sức bền lại không có sức bật'. Những kẻ nói mấy lời vô nghĩa đó, cuối cùng không ngoại lệ, đều bị tôi dùng thành tích đập vào mặt."

"Có người còn nói, 'Một omega mà đạt được thành tích tốt như vậy, chắc chắn lén lút uống thuốc! Bạn nhìn ai cũng nghĩ họ uống thuốc, sao không thấy bạn uống vài viên bổ não đi? Chỉ có mỗi cái miệng là nhanh, chi bằng thả bạn vào bể bơi, để bạn bơi bằng miệng nhé?"

Lệ Chanh cầm ba huy chương vô địch trước ngực, tự hào lắc lư trước ống kính, huy chương va vào nhau phát ra âm thanh tuyệt diệu nhất thế giới. Cậu hướng về tất cả những người từng coi thường cậu mà hét lớn: "Các con à, các người nhìn cho rõ, biết đây là gì không? —— Đây chính là thứ mà cả đời mấy người muốn cũng không có được đấy!"

Lệ Chanh nở một nụ cười đắc ý trước ống kính khiến cho các phóng viên phỏng vấn cậu đều ngẩn ngơ.

Đã rất lâu rồi họ mới gặp được một vận động viên cá tính như vậy.

Nổi bật, nhiệt huyết, bùng nổ. Cậu giống như mặt trời buổi sáng đang từ từ nhô lên khỏi mặt nước, tương lai chắc chắn sẽ tỏa sáng rực rỡ.

Tương lai, Lệ Chanh sẽ giành được thêm rất nhiều huy chương vàng. Lần biểu diễn ấn tượng của cậu tại Đại hội Thể thao Tỉnh lần này, qua mắt người khác là một dấu chấm than, nhưng trong cuộc đời đầy biến động của cậu, chỉ là một dấu phẩy nhỏ bé.

Cậu không chỉ dừng lại ở đây, cậu sẽ không dừng bước.

Các phóng viên tranh nhau đưa micro đến trước mặt Lệ Chanh, hy vọng cậu có thể nói thêm vài câu để thêm điểm nhấn cho bản tin hôm nay.

Khi Ngô Húc vội vã chạy đến, ông thấy Lệ Chanh bị bao vây bởi các phóng viên, cậu thản nhiên ứng đối trước ống kính, liên tục phát ngôn vớ vẩn, còn các tuyển thủ khác trong đội chỉ biết đứng bên cạnh vỗ tay phụ họa.

"Đừng phỏng vấn nữa, đừng phỏng vấn nữa!" Ngô Húc đau đầu kêu dừng lại. Ông đoán cũng biết Lệ Chanh vừa nói những câu gây sốc gì trước ống kính. Cậu nhóc này, kỹ năng bơi giỏi bao nhiêu thì cái miệng cũng sắc bén bấy nhiêu! Ngô Húc vội vàng nói với các phóng viên, "Cậu bé còn trẻ, lời nói không giữ chừng mực, mong mọi người thông cảm, đoạn cuối đừng phát sóng nữa."

"Nhưng mà," nữ phóng viên đầu tiên phỏng vấn Lệ Chanh nhịn cười nói, "Đây là truyền hình trực tiếp, đã phát sóng sẵn rồi!"

Ngô Húc: "......"

Ngô Húc: "Cái gì????"

Nữ phóng viên nói: "Không chỉ có thể xem trên mạng, bên ngoài sân vận động này còn có một màn hình LED lớn cũng đang phát trực tiếp đấy."

Ngô Húc lạnh sống lưng, nếu không vì sớm bị hói thì khéo tóc ông chắc đã sớm dựng đứng lên rồi. Ông không dám tưởng tượng trong lúc mình chưa tới, Lệ Chanh đã nói bao nhiêu điều bị kiểm duyệt rồi. Có vẻ như ngày mai đi làm ông lại bị hiệu trưởng gọi lên nói chuyện.

Ông vội vàng đẩy nhẹ lưng Lệ Chanh, ra hiệu cậu nhanh chóng rời đi.

Lệ Chanh không hề sợ hãi, tận dụng cơ hội cuối vẫy tay chào ống kính, nghĩ ngợi chút, cậu cầm lấy một huy chương vàng trước ngực, hôn mạnh lên đó.

Đây là vinh quang của cậu, vinh quang không ai có thể tước đoạt được.

Người quay phim nhanh chóng zoom cận cảnh, khung hình cuối cùng dừng lại ở cảnh chàng trai hôn lên huy chương vàng.

Khoảnh khắc này chắc chắn sẽ in sâu vào tâm trí của vô số người.

--------------------- Wp minnnnnn2603 ---------------------

Không ai biết rằng, trong rừng cây nhỏ bên ngoài nhà thi đấu, một nhân vật khác của giải đấu này đang quỳ ở đó với khuôn mặt bầm dập.

Kỷ Tầm đếm không nổi mình đã lăn lộn trong bùn đất bao nhiêu lần, tóc dính bết vào trán sưng vù, quần áo cũng bẩn thỉu.

"Anh alpha ơi, tôi sai rồi, tôi sai thật rồi mà!" Kỷ Tầm chắp tay trước ngực, liên tục khẩn cầu, "Tôi... tôi bị ma xui quỷ khiến, tôi không nên vu cáo Lệ Chanh... là tôi sai, là tôi sai! Tôi sau này không dám nữa!"

Cho đến bây giờ, hắn ta vẫn không biết tên của cậu alpha trẻ này là gì. Đối phương không nói thừa một câu, vừa xuất hiện đã thả pheromone áp chế, sau đó vung nắm đấm, mà lại chỉ nhắm vào mặt hắn để đánh!

Kỷ Tầm vừa thi đấu xong, vốn đã không còn chút sức lực nào, pheromone của đối phương lại cực kỳ mạnh mẽ, Kỷ Tầm thậm chí không còn chút sức để phản kháng, bị chàng trai trẻ này đè xuống đánh tơi bời, đánh đến mức hắn phải khóc lóc van xin, nước mắt nước mũi chảy ròng ròng.

Hắn chưa bao giờ gặp phải tình huống khó khăn như vậy.

Hắn hối hận rồi, rất hối hận! Hắn không ngờ rằng người đánh dấu Lệ Chanh lại là một alpha mạnh mẽ như vậy. Khi đối phương phát ra pheromone, sự áp chế từ cấp bậc đã ăn sâu vào gen khiến Kỷ Tầm suýt nữa quỳ xuống.

...Bây giờ nghĩ lại, hắn nên quỳ xuống từ đầu cho rồi! Như vậy thì không phải chịu đựng nỗi đau về thể xác nữa!

Alpha trẻ giống như một kẻ săn mồi đỉnh cao kiêu hãnh, đứng trên đỉnh kim tự tháp, ánh mắt lạnh lùng nhìn xuống hắn.

Nghĩ đến ánh mắt lạnh lùng đến rợn tóc gáy đó, Kỷ Tầm toàn thân run rẩy, giữa hai chân phát ra mùi khó chịu.

Đúng vậy, hắn bị dọa đến mức tiểu ra quần!

Trong bóng tối, Tiêu Dĩ Hằng nhíu mày lùi lại một bước, tránh xa kẻ bại trận khiến anh buồn nôn này.

Đúng lúc đó, màn hình lớn bên ngoài nhà thi đấu bất ngờ sáng lên. Đó là một màn hình khổng lồ cao tới tám mét, trên màn hình đang phát đoạn phỏng vấn Lệ Chanh.

Giọng nói trong trẻo của cậu bé vang lên từ phía đó——

"...Tôi phải cảm ơn sự khinh địch, liều lĩnh, kiêu ngạo, và ngu ngốc khi cứ một mực đi theo con đường tự hủy diệt của họ."

"...Các con à, các người nhìn cho rõ, biết đây là gì không? Đây chính là thứ mà cả đời mấy người muốn cũng không có được đấy!"

Ba chiếc huy chương vàng va vào nhau, phát ra âm thanh trong trẻo.

Chàng trai cầm một chiếc huy chương, hôn một phát nồng nhiệt lên đó.

Gương mặt rạng rỡ, đôi mắt đen láy ánh lên sự tinh anh càng khiến cậu sắc bén như một thanh kiếm, đẹp đẽ như ánh mặt trời.

Kỷ Tầm quỳ rạp trên mặt đất, trán chạm đất, tai nghe từng lời Lệ Chanh nói trên màn hình lớn, cảm nhận từng nhát dao đâm vào tim.

Tiêu Dĩ Hằng ngước mắt nhìn chàng trai trên màn hình lớn, khắc ghi mọi cử động của cậu vào tâm trí.

Anh cứ thế im lặng ngắm nhìn, dường như quên mất bên cạnh còn có một người sống.

Không biết đã bao lâu, Tiêu Dĩ Hằng cuối cùng cũng lên tiếng.

"Được rồi, anh có thể cút đi rồi đấy."

Kỷ Tầm mở to mắt ngạc nhiên, rồi nhanh chóng chuyển sang vui mừng tột độ.

Tiêu Dĩ Hằng cảnh cáo hắn: "Sau khi ra khỏi khu rừng này, tốt nhất là quên hết mọi chuyện đi. Nếu anh dám nói với người thứ ba thì đừng trách tôi tung bằng chứng anh sửa tuổi lên mạng. Nếu tôi nhớ không lầm, chuyện này nếu bị Sở Thể thao biết, không những tất cả giải thưởng của anh bị thu hồi, mà anh còn phải đối mặt với khoản tiền phạt lớn, huấn luyện viên của anh, trường của anh từ trên xuống dưới đều bị kỷ luật... Anh nghĩ họ sẽ tha cho mình à?"

Kỷ Tầm trong lòng run rẩy, hắn vốn định sau khi thoát ra sẽ báo cảnh sát, rồi tìm một nhóm anh em đến trả thù. Nhưng lời của Tiêu Dĩ Hằng đã đánh tan ý đồ của hắn.

"Tôi sẽ không nói! Tôi tuyệt đối sẽ không nói! Tôi thề, thề sau này sẽ tránh xa Lệ Chanh, không bao giờ quấy rầy cậu ta nữa!" Hắn chỉ muốn nhanh chóng chạy trốn, càng xa càng tốt!

Hắn lảo đảo đứng lên, run rẩy muốn rời đi, nhưng vừa bước một bước đã bị Tiêu Dĩ Hằng gọi lại.

Chàng trai trẻ với vẻ mặt lạnh lùng hỏi hắn: "Ai cho anh đi?"

Kỷ Tầm sắp khóc đến nơi: "Không phải cậu bảo tôi đi sao?"

"Tôi không bảo anh đi," Tiêu Dĩ Hằng lạnh lùng liếc, "Tôi bảo anh cút."

"......"

Chết tiệt, sao mình lại mù quáng đi chọc giận đôi oan gia này chứ!!!

Tác giả có lời muốn nói:

Kỷ Tầm bị đánh một trận ra trò, chính thức rời khỏi cuộc chơi!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play