Một nam tử ôn nhã tuấn dật xuất hiện ở trước mặt, kêu thị vệ vớt quần áo của ả từ dưới sông lên.
Còn dịu dàng trấn an ả vài câu, đó là giọng nói dịu dàng dễ nghe nhất ả từng được nghe.
Lại có một lần khác, ả đi ra ngoài mua đồ, gặp phải mấy tên du côn trêu ghẹo, lại đúng lúc gặp người ấy đi qua, người ấy lập tức sai người giúp ả.
Sau đó ả mới biết được, hóa ra đó là tiểu nhi tử Nghệ Vương của Hoàng thượng, thân thể không tốt lắm, tới mùa đông sẽ cư trú ở thôn trang suối nước nóng phụ cận.
Từ đó về sau ả sẽ luôn không kìm được mà nhớ tới chàng ấy, rồi dần dần động tâm, Lương Vũ Lâm chính là người trong lòng ả.
Sau lại có lần ả trùng hợp gặp được Cẩm Vương đang trốn sát thủ, sau đó giúp gã một phen.
Ai ngờ lại bị gã quấn lấy, sau khi biết được thân phận của gã, ả đã lợi dụng gã để tạo áp lực, ép phụ thân tự mình tới đón mẹ con ả hồi kinh.
Sau khi trở lại kinh thành, ả lại ỷ vào thế lực của Cẩm Vương, bắt đầu tranh giành chức chủ mẫu trong nhà cho mẫu thân.
Cha ả bị ép đưa ra quyết định, bán thiếp thất sủng ái đã khiến mẹ con ả phải tới thôn trang kia đi.
Thái độ của cha đối với mẹ con ả cũng xoay chuyển dữ dội.
Ả cũng biết đây là nể mặt Cẩm Vương.
Tiếp theo Nghệ Vương đột nhiên bị bệnh, trong cung truyền ra tin tức, hoàng hậu muốn cưới một con dâu để chăm sóc cho Nghệ Vương.
Lúc ấy ả đã động tâm, cha ả là quan tứ phẩm, tuy không là gì ở kinh thành, nhưng ả cũng là một tiểu thư nhà quan.
Nếu chủ động đề xuất muốn gả cho Nghệ Vương và chủ động đi chăm sóc, hoàng hậu có lẽ sẽ đồng ý.
Đặc biệt lúc ấy quý phi quán sủng hậu cung, hoàng hậu lúc này là thái hậu bị chèn ép gay gắt, quý phi chắc chắn sẽ không vui lòng hoàng hậu cưới một nữ tử gia thế tốt cho Nghệ Vương, để giúp đỡ hoàng đế khi đó vẫn còn là thái tử.
Cha ả là quan tứ phẩm không có thực quyền, quý phi chắc chắn sẽ thúc đẩy hôn sư giữa ả cùng Nghệ Vương.
Khi ả còn đang rối rắm, Cẩm Vương Lương Vũ Thuân lại đột nhiên đề xuất muốn cưới ả.
Lúc ấy cha ả đã vui đến phát điên, nương ả cũng thật cao hứng, cảm thấy ả có thể gả cho nhi tử được hoàng đế sủng ái nhất làm chính phi, không biết là đã tu luyện phúc khí mấy đời.
Hơn nữa mọi người đều cho rằng, hoàng đế sủng ái quý phi và Cẩm Vương như vậy, mà Cẩm Vương ở trên triều đình thế mạnh, tương lai sau này ngôi vị hoàng đế chắc chắn cũng là Cẩm Vương.
Ả nói chuyện mình mến mộ Nghệ Vương, lại bị nương khuyên bảo.
Nghệ Vương ốm yếu, ai biết về sau có thể sống đến khi nào.
Mấu chốt là hoàng hậu, thái tử và Nghệ Vương đều không được sủng ái, ả gả đến hoàn toàn sẽ không có gì tốt đẹp.
Sau đó ả lại nhìn cha mình ăn nói khép nép trước mặt mình, tổ mẫu đã từng không ai bì nổi, thường xuyên bắt bẻ nương ả, cũng đổi sang nịnh nọt ả.
Còn có đám thứ muội thứ đệ từng khi dễ ả, cũng từng đứa đủ loại xun xoe hạ mình như chó với ả, nào còn có dáng vẻ kiêu ngạo ương ngạnh đã từng.
Mà những điều này chỉ là vì Cẩm Vương muốn cưới ả làm chính phi.
Cuối cùng ả vẫn đã đồng ý gả cho Cẩm Vương, để mẫu thân không phải chịu khi dễ trong phủ nữa, để đám người phụ thân ả tùy tiện ném cục xương qua đã có thể vẫy đuôi lấy lòng.
Quả nhiên, sau khi gả cho Lương Vũ Thuân, chẳng những người trong nhà vẫy đuôi lấy lòng như chó với ả, mà cả những người ngoài đã từng xem thường ả, nữ tử thế gia có thân phận cao quý hơn ả, nhìn thấy ả cũng ngợi khen nịnh nọt.
Điều này khiến cho ả vẫn luôn thầm nhủ với bản thân rằng lựa chọn của mình không sai.
Từ nay về sau, Nghệ Vương cũng được lưu giữ nơi đáy lòng ả.
Sau đó lại nghe nói Nghệ Vương uyển chuyển từ chối chuyện hoàng hậu muốn cưới thê tử cho mình, đi chùa chiền hoàng gia lễ Phật.
Trong lòng ả mừng thầm, nghĩ chắc người đó cũng là thích ả, cho nên sau khi biết ả gả cho Lương Vũ Thuân, mới cự tuyệt cưới thê tử, mà lại muốn đi lễ Phật.
Sau hai năm ả gả cho Lương Vũ Thuân, mới lại lần nữa nhìn thấy Nghệ Vương.