Tiếc là còn chưa tới của huyện nha, đã bị Lương Minh Mẫn “Tình cờ gặp” ngăn lại .

Lại dông dài một hồi, Trác Chính vô cùng sốt ruột nhưng hắn ta vẫn nhẫn nhịn đối phó với Lương Minh Mẫn một lúc, rồi mới thoát được nanh vuốt của nàng ta, chạy thẳng một mạch tới huyện nha.

Đáng tiếc, khi hắn ta đến huyện nha thì đám người Thời Khanh Lạc đã đi mất.

Trác Chính thầm mắng Lương Minh Mẫn, nữ nhân này thành sự thì ít, bại sự lại nhiều. Nếu không phải là đích nữ của Cẩm vương, chỉ e đã bị g.i.ế.c từ lâu rồi.

Lương Minh Vũ cũng đến chậm một bước, trong lòng đang thầm mắng Lương Minh Mẫn.

Vốn hắn ta có thể đến kịp, ai ngờ vừa rồi Lương Minh Mẫn lại sai ám vệ ngăn hắn ta lại.

Bảo hắn ta phái người tới giám sát một sơn trại cỏn con, nói là không lâu nữa phụ vương sẽ phái người đến tiêu diệt tặc phỉ, yêu cầu hắn ta phối hợp.

Vậy nên hắn ta chẳng còn cách nào khác, chỉ có thể đi thu xếp một phen, sau đó mới ra ngoài thì đã trễ.

Đúng lúc nhìn thấy Trác Chính đang bước ra khỏi huyện nha với khuôn mặt thất vọng.

Mặc dù gần đây Lương Minh Vũ bận rộn công việc bên ngoài nhưng lại nắm được tin tức rất nhanh.

Chẳng những biết ngày hôm đó Lương Minh Mẫn gặp chuyện gì, mà còn biết nàng ta được Trác Chính cứu.

Lương Minh Vũ nhìn gương mặt vô hại của Trác Chính nhưng trong lòng lại không cho rằng đối phương vô hại.

Hắn ta cảm thấy thằng nhãi này cố ý cứu người, sau đó lợi dụng ơn cứu mạng Lương Minh Mẫn để vào Cẩm vương phủ của bọn họ.

Tuy vậy nhưng hắn ta không nhắc nhở Lương Minh Mẫn mà thay vào đó là hả hê vì nàng ta đã bị lợi dụng.

Hắn ta còn nghĩ, nếu hai người này mà thành đôi thì thật tốt.

Nói cho cùng, tên Trác Chính này là một thư sinh không được trọng dụng, tuy leo được đến chỗ của Thời Khanh Lạc nhưng không được nàng quan tâm nhiều.

Gia cảnh chỉ là thương hộ mở được một cái tú lâu, nếu Lương Minh Mẫn gả cho Trác Chính, sẽ tốt hơn là gả cho con cái nhà quyền thế đại tộc.

Dù sao, Vương phi có sức ảnh hưởng không nhỏ với phụ vương, mà Lương Minh Mẫn lại có sức ảnh hưởng rất lớn đối với Vương phi.

Những huynh đệ khác của hắn ta như hổ rình mồi, nhòm ngó vị trí mà hắn ta đang ngồi.

Nếu Lương Minh Mẫn có ý kiến gì với hắn ta, lại có bối cảnh nhà chồng cường thế, đến lúc đó lại bảo Vương phi đi châm ngòi ly gián trước mặt phụ vương, hắn ta sẽ gặp rắc rối mất.

Vậy nên hắn ta muốn Lương Minh Mẫn và Trác Chính kết mối nhân duyên này, ơn cứu mạng nên thấy thân báo đáp.

Nhưng chẳng hiểu vì sao, hắn tanhìn Trác Chính mà lòng chẳng ưa nổi.

Có điều trên mặt vẫn không biểu hiện gì, thay vào đó là dáng vẻ chiêu hiền đãi sĩ: “Chào Trác công tử.”

“Lúc trước ngươi cứu đích muội, ta đang muốn tìm cơ hội cảm tạ ngươi đây.”

Tất nhiên Trác Chính chẳng thích vị ca ca cùng cha khác mẹ, thế tử của Cẩm vương phủ này.

Trong lòng rất căm thù, nếu phụ vương có thể hoàn thành đại nghiệp, bọn họ sẽ phải tranh giành ngôi vị thái tử.

Dù trong lòng nghĩ thế nhưng hắn ta cũng không biểu hiện ra ngoài.

Hắn ta chắp tay với Lương Minh Vũ: “Thế tử quá lời, chỉ là chút việc nhỏ, không đáng gì.”

Mặc dù cả hai đều chán ghét lẫn nhau nhưng hai bên đều là người có tâm kế, cảm thấy có thể lợi dụng đối phương.

Thế là rất nhanh bọn họ đã cười cười nói nói, còn hẹn nhau đến tửu lầu thưởng trà.

Khi tới trà lâu, Lương Minh Vũ và Trác Chính đều đang thăm dò lẫn nhau.

Lương Minh Vũ không ngừng ám chỉ cho Trác Chính rằng có thể theo đuổi Lương Minh Mẫn, như vậy đối với tiền đồ sau này của hắn ta cũng đỡ phải đi đường vòng.

Ban đầu Trác Chính không hiểu nhưng khi phản ứng lại, hắn ta không khỏi muốn nôn mửa.

Thôi đừng, kêu hắn ta theo đuổi nữ nhân như Lương Minh Mẫn, còn chẳng bằng kêu hắn ta c.h.ế.t quách đi cho rồi.

Muốn theo đuổi, cũng phải theo đuổi người như Thời Khanh Lạc kìa!

Hơn nữa, hắn ta và Lương Minh Mẫn có quan hệ thế nào chứ? Lương Minh Vũ không biết nhưng hắn ta thì biết, cho nên mới lợi dụng nữ nhân kia.

Trác Chính vẫn luôn theo dõi con nối dòng của Cẩm vương phủ, tập trung chú ý đến tên thế tử Lương Minh Vũ này, cho nên biết rất rõ sở thích của hắn ta.

Cũng bởi vậy, hắn ta không ngừng nói Thời Khanh Lạc tốt thế này tốt thế kia, xúi giục Lương Minh Vũ theo đuổi Thời Khanh Lạc, đào góc tường của Tiêu Hàn Tranh.

Đến lúc đó, Thời Khanh Lạc và Tiêu Hàn Tranh sẽ cảm thấy vô cùng chán ghét, sẽ không bị Lương Minh Vũ mượn sức.

Lúc này hai người chán chét lẫn nhau lại có dụng tâm kín đáo, xúi giục tính toán lẫn nhau, đám người Thời Khanh Lạc đã đi tới thôn làng kia.



Nhiều người vào thôn như vậy, tất nhiên sẽ khiến thôn dân chú ý.

Rất nhanh, tộc trưởng đã dẫn theo vài tộc lão đi tới.

Thấy Tiêu đại nhân cũng tới, nhất thời cả đám người đều kinh ngạc.

Chẳng lẽ, trong thôn có người nào làm sai gì sao? Cho nên mới kinh động tới huyện thái gia.

Nhưng cũng đâu cần đến mức này!

Trong thôn vất vả lắm mới trồng được cỏ cao su, còn thành lập một trang trại nuôi gà cho toàn thôn, cuộc sống của từng nhà mới có một chút hy vọng là ai lại phá hoại thế này.

Tộc trưởng bước lên phía trước, hành lễ với Tiêu Hàn Tranh: “Bái kiến đại nhân, hôm nay đại nhân đích thân đến không biết có việc gì?”

Tiêu Hàn Tranh đỡ tộc trưởng đứng lên: “Hôm nay đến đây là vì việc tư.”

“Hôm qua, ngỗng lớn của nương tử nhà ta tìm được một loại thức ăn, chúng ta mang về dùng thử, cảm thấy ăn rất chắc bụng, có thể chế biến thành nhiều món ngon.”

“Hôm qua quay về, nương tử ta đột nhiên ngủ say, sau đó được sư phụ của nàng là lão thần tiên báo mộng, ngài nói loại thức ăn này tên là khoai tây, cũng là một loại cây trồng cao sản có thể dùng làm lương thực.”

“Mọi người cũng biết nương tử của ta rất am hiểu việc trồng trọt, cho nên tối hôm qua nàng đã nghiên cứu cách trồng loại khoai tây này.”

“Phát hiện dưới mỗi cây khoai tây có thể hình thành rất nhiều củ khoai tây, nếu trồng trên diện tích lớn thì chắc chắn sẽ cho năng suất cao.”

“Bổn quan nghe xong, liền đưa người lên núi tìm số khoai tây còn lại.”

Hôm nay đến đây để đào khoai, nên tất nhiên không cần giấu giếm nữa.

Nếu không phô trương thanh thế, những người khác cũng đâu phải kẻ ngốc, rồi sẽ đoán ra thôi.

Đám người tộc trưởng nghe được những lời của Tiêu Hàn Tranh, cả đám trợn tròn mắt, toát ra sự kinh ngạc và không thể tin nổi.

Tộc trưởng vô cùng kích động hỏi: “Ý của đại nhân là, thứ mà hôm qua Ngốc Ngốc kéo từ trên núi xuống, chính là loại quả có màu vàng như đất ấy, có thể là lương thực cao sản ư?”

Tiêu Hàn Tranh cười trả lời: “Lão thần tiên sư phụ của nương tử ta đã báo mộng như thế nhưng cụ thể thế nào, thì phải lên núi mới chắc chắn.”

Tộc trưởng lập tức nói: “Nếu lão thần tiên đã báo mộng, vậy chắn chắn là thật rồi.”

“Hèn chi hôm qua nhìn cục đất đó mà ta thấy thích lắm, hóa ra là lương thực.”

Những thôn dân khác cũng tin tưởng: “Thảo nào hôm qua Ngốc Ngốc lôi củ khoai tây về, trông dáng vẻ rất tự hào muốn được xuýt xoa khen ngợi, ra là đã tìm được loại lương thực mới.”

“Nên mới nói, Ngốc Ngốc là tiểu tiên trên trời được lão thần tiên phái xuống để bảo hộ phu nhân, có thể tìm được củ khoai tây, sau đó lão thần tiên lại báo mộng cho phu nhân.”

“Ngốc Ngốc chính là tiên sủng mang điềm lành trong truyền thuyết.”

“Ta thấy chắc chắn là vậy, bằng không sao có thể lên núi tìm được lương thực cao sản chứ.”

“Ai da, Ngốc Ngốc lợi hại thật, không hổ là ngỗng vương của chúng ta.”

Tiếp đó, ánh mắt tỏa sáng của các thôn dân nhìn chằm chằm Ngốc Ngốc, đủ loại khen ngợi không ngừng rơi trên người nó.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play