Mấy tiểu bạch kiểm này lại vẫn không hiểu, cả ngày chỉ muốn lười biếng, thậm chí không biết xấu hổ muốn học trộm.
Ba tên đại hàn khác cũng nói: "Đúng vậy, các ngươi là loại tiểu bạch kiểm không chịu khổ được, tốt nhất nhanh cút đi, để cho người thật sự cần công việc đền làm."
"Nếu người nhà các ngươi dựa vào các ngươi để nuôi gia đình, có lẽ người nhà đã bị các người làm c.h.ế.t đói rồi."
"Trứng lười, không biết làm việc!"
Bốn người Trác Chính: "..." Những điêu dân này quả thật làm nhục văn nhã.
Nhưng đánh không lại, bọn họ cũng chỉ có thể chịu đựng.
Lần trước bọn họ không nhịn được lý luận với đối phương, bởi vì nói có chút khó nghe, cho nên bị đánh một trận.
Công thêm đã ở nhiều ngày như vậy, nhưng vẫn ngửi được mùi chân thối khó ngửi.
Cho nên càng muốn nhanh đổi xưởng đổi trọ, bọn họ thật sự chịu không nổi rồi.
Trác Chính cũng sinh ra hối hận, thì ra trộm công thức làm thám tử không dễ dàng như vậy, cậu ta không nên đến huyện Hà Dương.
Qua mấy ngày nữa, rốt cuộc Thời Khanh Lạc cũng dành chút thời gian gặp Trác Chính.
Nghe cậu ta nói muốn giúp đỡ đổi xưởng cho mấy bằng hữu của mình, nàng cũng đồng ý.
Tiếp đó bốn người như ý nguyện dọn ra khỏi nhà trọ, đi đến xưởng xà phòng cách vách.
Lại qua chừng mười ngày, phủ Cẩm vương Bắc Thành.
Cẩm Vương và Lương Minh Vũ cùng nhau thưởng thức thịt hũ đưa từ huyện Hà Dương.
Cẩm Vương thích ăn thịt kho, Lương Minh Vũ thích ăn thịt heo hầm, trên bàn còn có gà om, sườn kho, đông pha,...
Cẩm Vương ăn mấy thứ này với cơm, ăn xong dùng khăn lau miệng.
"Thời Khanh Lạc này đúng là thiên tài, sao nàng có thể làm ra được thịt mỹ vị như vậy, sau đó lại đựng trong hũ sứ, còn có thể giữ lâu như vậy."
Lương Minh Vũ ăn ba chén cơm: “Ta cũng không nghĩ ra, sao nàng có thể biết nhiều như thế."
"Những thịt hũ này thật là ngon, khó trách không ít thương đội vội vàng chạy đến huyện Hà Dương, còn có người sành ăn, cũng chạy đến huyện hà Dương, bảo là muốn tự mình xếp hàng mua thịt hũ.
Sỡ dĩ những thịt hũ này hôm nay mới được đưa đến, cũng là do đám thám tử mỗi sáng sớm đi xếp hàng, lúc này mới mua đủ loại vị gửi về.
Chuyện này Cẩm vương cũng biết: "Xem ra rất nhanh huyện Hà Dương không còn nghèo giống như trước nữa."
Không thể không nói, Tiêu Hàn Tranh cũng là một nhân tài.
Sau khi đến huyện Hà Dương thì sấm rền gió cuồn dùng các loại cứng mềm cảnh cáo đội ngũ của huyện nha, lấy tốc độ nhanh nhất nắm được quyền hành của huyện Hà Dương.
Sau đó ban bố các loại chính sách, làm cho huyện Hà Dương nghèo khó dần dần phát triển lên.
Gã còn nhận được tin tức mới, Tiêu Hàn Tranh còn hợp tác nuôi dưỡng giữa nông hộ và huyện nha, chính sách này làm cho Từ Tử Khâm khen ngợi không dứt.
Lại nếm thử thịt hũ của huyện Hà Dương, Cẩm Vương cảm thấy nếu nuôi như vậy, bá tánh đều có thể kiếm được tiền.
Còn có hình thức một thôn nuôi chung, cũng rất tốt.
Đang nói chuyện, một tên ám vệ đi vào.
"Vương gia đây là thư Thời Khanh Lạc để cho người chuyển cho ngài."
Cẩm Vương ngẩn người, hiển nhiên không ngờ rằng Thời Khanh Lạc sẽ viết thư cho mình.
Gã tò mò cầm lá thư lên đọc.
Vốn tưởng đâu nha đầu kia có phải lại hiến kế cho gã hay không, nhưng sau khi đọc xong lá thư lại có chút dở khóc dở cười.
Lương Minh Vũ cũng cực kỳ tò mò: “Phụ vương, trong thư nàng viết gì vậy?”
Cẩm Vương đặt thư lên trên bàn: “Nàng viết có phải phía bên bổn vương nên thực hiện lời hứa rồi không.”
“Đây là muốn để ta sửa đường à.”
Lá gan của nha đầu kia đúng là đủ lớn, nếu đổi thành người khác sẽ không dám viết thư trắng trợn táo bạo như vậy, bắt gã phải thực hiện lời hứa.
Lương Minh Vũ ngẩn người: “Nàng đúng là đủ thẳng thắn.”
Hắn ta hỏi: “Vậy phụ vương, chúng ta bắt đầu sửa đường này?”
Cẩm Vương gật đầu: “Tất nhiên là phải sửa, phải để nàng biết bổn vương là người giữ lời, mới có thể tiếp tục cho chúng ta những ý tưởng tốt.”
Suy nghĩ của Lương Minh Vũ thay đổi: “Không thì chúng ta đi huyện Hà Dương nói với bọn họ chuyện sửa đường?”
Cẩm Vương nghĩ một hồi: “Được, ngươi tự mình đến huyện Hà Dương một chuyến đi, cần phải làm tốt chuyện này.”
Tiếp theo lại nhấn mạnh: “Chú ý chừng mực, đừng làm ảnh hưởng đại cục.”
Lương Minh Vũ gật đầu: “Phụ vương yên tâm, ta hiểu rõ.”