Bà ta hừ hừ, “Ta sẽ nhìn chằm chằm nàng ta, nếu còn dám trợ cấp nhà mẹ đẻ, ta sẽ tự mình thu thập.”
Thời Khanh Lạc ý vị thâm trường cười nói: "Đúng là đạo lý này, bà là mẹ chồng của nàng ta, lúc nàng ta làm chính thê nên hiếu thuận bà, càng đừng nói hiện tại chỉ là một tiện thiếp.”
“Liễu Như có thai, lại ngại mặt mũi của phó đô đốc, không có phương tiện để đến hầu hạ, nhưng nàng ta là thiếp lại có thể.”
Ánh mắt Tiêu lão thái thái sáng lên, “Đúng vậy, nàng ta chỉ là tiểu thiếp của con trai ta, lại đây hầu hạ ta chính là chuyện nên làm.”
"Dù ta bán nàng ta đi, vậy cũng không phải chuyện lớn gì.”
Bà ta nghe nói, thiếp của gia đình giàu có có thể tùy ý bán đi.
Lúc trước tiện nhân Cát Xuân Như dám đánh bà ta, cũng nên đến lúc bà ta tính sổ rồi.
Thời Khanh Lạc thấy lão thái thái đã bị đánh thức, khẽ cười nói: "Đúng vậy, hiện tại bà chính là lão thái quân phủ Phó đô đốc, muốn xử lý một tiểu thiếp, còn không phải là chuyện lớn gì.”
“Nếu Phó đô đốc đau lòng, vậy dùng đạo hiếu đè ông ta lại.”
Chỉ là nàng cảm thấy lần này phụ thân cặn bã, hẳn là sẽ không đau lòng cho Cát tiểu nương.
Chẳng qua vẫn nên đề phòng một chút.
Tiêu lão thái thái cười thâm trầm, còn nhẹ nhàng vỗ tay Thời Khanh Lạc, “Đây là đương nhiên, lão nhị nếu là dám ngỗ nghịch, ta sẽ đi phủ Cẩm Vương cáo trạng.”
Thời Khanh Lạc phát hiện ở mặt này lão thái thái rất thông minh, rất biết điều.
Nàng cười khẽ khen nói: “Gừng càng già càng cay.”
Nàng chính là muốn cho Cát Xuân Như dù bị biếm thê làm thiếp, cũng không thể thoải mái sống được.
Có người Tiêu gia nhìn chằm chằm, có lão thái thái gây khó dễ, trong khoảng thời gian ngắn Cát Xuân Như sẽ không nhảy nhót được, còn sẽ lâm vào cuộc sống nước sôi lửa bỏng.
Tiêu lão thái thái hiểu ý cười nói: “Vẫn là ngươi hiểu ta.”
Bà ta thấp giọng nói bên tai Thời Khanh Lạc: “Phủ Phó đô đốc có chuyện gì xảy ra, ta cũng sẽ để Đại Lang viết thư nói cho các ngươi.”
Đây là chuyện tốt, cũng là nghĩ về sau có việc thì viết thư hỏi Thời Khanh Lạc, để nàng hỗ trợ một chút.
Thời Khanh Lạc cho bà ta một ánh mắt yên tâm, "Về sau chúng ta sẽ thư từ qua lại nhiều hơn.”
Tiêu lão thái thái gật đầu, “Nhất định.”
Thời Khanh Lạc lại nói chuyện với Tiêu lão thái một lát, thuận tiện giúp ra mấy chủ ý.
Lúc này mới đứng dậy cáo từ.
Chuyện Thời Khanh Lạc đi tìm lão thái thái, rất nhanh đã truyền vào lỗ tai của Tiêu Nguyên Thạch.
Chỉ là bởi vì nha hoàn của Thời Khanh Lạc canh giữ ở cửa, lão thái thái còn đuổi nha hoàn ở trong phòng ra, cho nên ông ta không có cách nào hỏi thăm được hai người nói chuyện gì ở trong phòng.
Nhưng Tiêu Nguyên Thạch cảm thấy Thời Khanh Lạc chạy đi tìm lão thái thái, chắc chắn không có lòng tốt gì.
Không biết lại đưa cho nương của ông ta chủ ý xấu gì.
Trước đó không biết mình sẽ bị Hoàng đế cách cức đến Bắc cương.
Nếu như biết, ông ta tuyệt đối sẽ không đưa người Tiêu gia đến chỗ này, mà là trực tiếp đưa đi đến những nơi xa xôi khác.
Bây giờ thật sự chính là mời thần thì dễ tiễn thần thì khó, nếu người Tiêu gia cũ nhất quyết muốn ở lại phủ Phó đô đốc, ông ta cũng không có cách nào.
Đương nhiên, đối với chuyện Thời Khanh Lạc và Tiêu Hàn Tranh đưa người Tiêu gia cũ đến Bắc Thành, càng bất mãn hơn.
Cũng không biết khi nào Thời Khanh Lạc mới rời đi, ông ta thật sợ nàng tiếp tục ở lại Bắc Thành.
Gần đây thường xuyên ra vào phủ Cẩm Vương, làm cho nhóm quyền quý Bắc Thành đều cho rằng, nàng đã đầu nhập vào Cẩm Vương.
Còn có người chạy tới chỗ ông ta thăm dò, hoàn toàn quấy rầy kế hoạch của ông ta, quá làm cho ông ta chán ghét.
Đang nghĩ tới chuyện này, người hầu cận tới báo.
“Chủ tử, đại thiếu phu nhân cầu kiến.”
Tiêu Nguyên Thạch: “……” Ông ta không muốn gặp chút nào.
Đối với việc gặp Thời Khanh Lạc ông ta thật là có chút sợ, mỗi lần gặp đều không có chuyện tốt.
Không phải bị nàng mắng, thì bị nàng chọc tức muốn chết.
Nhưng ông ta lại rất tò mò vì sao nàng lại chủ động tới tìm mình.
Chỉ có thể gật đầu, “Để nó đến phòng đãi khách, ta lập tức đến.”
Một lát sau, Tiêu Nguyên Thạch mới đứng dậy đi phòng đãi khách.
Thời Khanh Lạc lười biếng ngồi uống trà, nhìn thấy ông ta tới, cũng không đứng lên tiếp đón.
Quả thực vô lễ.
Ông ta đi vào ngồi xuống, mở miệng hỏi: “Ngươi tìm ta có việc?”
Thời Khanh Lạc cười nói: “Hôm nay ta đến là cáo từ với tiền cha chồng.”
Tiêu Nguyên Thạch nghe được lời này, nháy mắt nhẹ nhàng thở ra, rốt cuộc muốn đi rồi!
Ông ta hỏi: “Khi nào rời đi?”
Thời Khanh Lạc trả lời: “Sáng mai.”
Tiêu Nguyên Thạch nói: “Vậy chúc các ngươi thuận buồm xuôi gió.”
Thời Khanh Lạc nhướng mày, “Tiền cha chồng, nhìn bộ dạng này của ông là hy vọng chúng ta nhanh chóng rời khỏi Bắc Thành?”
“Có phải đã quấy rầy kế hoạch của ông rồi không?”
“Nếu không ông nói ra thử xem, về sau ta sẽ cố gắng tránh một chút ?”
Tiêu Nguyên Thạch: “……” Thật muốn cười ha hả vào mặt đứa con dâu này.
Nha đầu c.h.ế.t tiệt này không cố ý phá hư kế hoạch của ông ta đã không tệ rồi, còn có lòng tốt tránh đi, ông ta mới không tin.
Ông ta ngoài cười nhưng trong không cười nói: “Ta có thể có kế hoạch gì, không có.”
Thời Khanh Lạc ý vị thâm trường mà nhìn ông ta, “Vốn dĩ còn muốn chia sẻ một tin tức vô cùng quan trọng với ông, xem ra ông không có hứng thú rồi!”
Tiêu Nguyên Thạch: “……” Nha đầu c.h.ế.t tiệt này quả nhiên đến để chọc giận ông ta.
“Ta thật sự không có kế hoạch gì, lúc trước Cát Xuân Như nhận năm vạn lượng bạc, người của phủ Cẩm Vương vẫn luôn đến tiếp xúc với ta, ta chuẩn bị lá mặt lá trái với bọn họ.”
Ông ta lại nói: “Tin tứcquan trọng mà ngươi muốn nói là gì ?”
Ông ta thật sự rất tò mò, Thời Khanh Lạc muốn nói tin tức quan trọng gì.
Ở Bắc Thành,ông ta thật sự quá bị động.
Thời Khanh Lạc cười nói: “Nếu như ông muốn biết, ta đây sẽ nói cho ông đi, coi như thù lao gần đây ta và Tịch Dung ăn ở ở phủ Phó đô đốc.”
“Thành Tây có một hộ họ Trác, mở một tú lâu.”
“Mà vị phu nhân mở tú lâu kia, có quan hệ rất lớn đến tiền triều.”