Buổi tối hôm đó Tiêu Hàn Tranh và Thời Khanh Lạc cùng nhau thiết kế lại chuyện sửa sân viện.
Lại trò chuyện tình huống của huyện Hà Dương, phu thê hai người trao đổi ý kiến lẫn nhau.
Sau khi Tiêu đại lang chỉnh lý sổ sách xong, sắc trời sắp tối mới về phòng.
Mệt mỏi đau eo đau lưng, toàn thân đều chán nản.
Trong lòng lại vô cùng khổ sở, phu thê Tiêu Hàn Tranh đến, cuộc sống sau này của gã sẽ biến thành dạng gì đây.
Gã mới hoàng hành trong huyện thành không được bao lâu, lại bị đè đầu, khó chịu muốn khóc.
Trầm mặc về nhà, lão thái thái nhìn thấy bộ dạng này của gã thì đau lòng đến hỏng rồi.
"Đại Lang, cháu là bị sao? Có phải phu thê Tranh Nhi làm khó cháu không?"
Tiêu đại lang: "..."
Gã cười ngượng ngùng nói: "Không có, chỉ là xem sổ sách giúp Hàn Tranh thôi, lúc này mới về trễ."
Lúc này lão thái thái mới yên lòng: "Như vậy thì tốt."
Bà ta lại không nhịn được mắng: "Nhị thúc của cháu cũng là đứa không có bản lĩnh, rõ ràng đã đánh gã Huyện lệnh cũ rồi, lại không có cách nào để cho cháu lên làm."
Bọn họ vẫn cho rằng Đại Lang có cơ hội đi lên, ai ngờ đột nhiên biến thành Tiêu Hàn Tranh.
Nhắc đến nhị thúc, Tiêu đại lang lại tức giận không chỗ phát tiết: "Nãi nãi, nhị thúc không hại ta đã không tệ rồi, sao ông ta có thể giúp ta làm Huyện lệnh chứ."
Tiếp đó lại nói những lời Tiêu Hàn Tranh và Thời Khanh Lạc cho tất cả mọi người đều nghe.
Sau khi nghe xong, đám người Tiêu gia cũ, cũng nổi giận.
"Súc sinh táng tận lương tâm, lão nương đã nói sao đột nhiên nó lại có lòng tốt như vậy, thì ra là hại ở chỗ này."
Tiếp đó lão thái thái đen mặt tiếp tục mắng: "Ngay cả cháu ruột cũng muốn hại, khó trách không sinh được con, tên súc sinh này..."
Tiêu đại lang nghe được lão thái thái mắng, trong lòng khen ngợi.
Gã lại nhắc nhở: "Nãi nãi, hình như Cát Xuân Như muốn tìm chúng ta tính sổ, chúng ta tốt nhất nên chuẩn bị."
Lão thái thái sầm mặt: "Tìm chúng ta tính sổ cái gì?"
Tiêu đại lang nói: "Chúng ta đưa đệ đệ của nàng ta đi đến khu mỏ, lúc còn ở kinh thành nàng ta còn nghĩ tính kế c.h.ế.t người Tiêu gia chúng ta."
Gã lại nghĩ đến lời Thời Khanh Lạc nói: "Sau khi chúng ta rời đi, Cát Xuân Như còn dọn hết tài sản của phủ tướng quân, cho muội muội làm của hồi môn."
Nữ nhân này thật quá đáng, lại lãng phí đồ Tiêu gia như vậy.
Tiêu lão thái thái vừa nghe đã tức giận không chỗ phát tiết: "Con đĩ nhỏ kia, giúp đỡ nhà mẹ đẻ nhiều như vậy, lại còn không biết xấu hổ muốn tìm chúng ta tính sổ."
"Nếu nó dám đến, lão nương sẽ đánh c.h.ế.t nó."
Vương thị và Ngô thị cũng không nhịn được cùng nhau mắng to với lão thái thái.
Cho con đĩ nhỏ Cát Xuân Di nhiều của hồi môn như vậy, chuyện này giống như cắt thịt trên người các nàng vậy.
Vốn dĩ sau khi đi Bắc Cương sự bất mãn trong lòng đối với Cát Xuân Như đã phai nhạt rất nhiều.
Nhưng bây giờ toàn bộ đều bị kích thích.
Ngày hôm sau, Tiêu Hàn Tranh giao bản vẽ sửa chữa sân viện cho Tiêu đại lang, để cho gã giúp đỡ tìm thợ đến sửa.
Bởi vì tiền công không ít, hơn nữa còn ba ngày là thanh toán một lần, cho nên rất nhanh đã tuyển đủ người, bắt đầu sửa chửa lại sân viện trong huyện nha.
Tiêu Hàn Tranh thì bắt đầu xem sổ sách mà Tiêu đại lang tìm ra.
Thời Khanh Lạc không đi theo đến huyện nha, mà là đi ra ngoài dạo với mấy người Tịch Dung.
Muốn biết nhiều chuyện, phải đi nhiều tìm hiểu dân sinh.
Huyện Nam Khê cũng được xem là huyện không giàu có, nhưng còn tốt hơn rất nhiều so với huyện Hà Dương này.
Nơi này cả huyện thành chỉ có mấy tòa nhà là miễn cưỡng tạm được, được đắp gạch ngói.
Rất nhiều nhà nhìn qua chính là lâu năm không được sửa, mấy cửa hàng thì tập trung trên một con phố khác.
Nhưng đường phố khác đều có cảm giác rất vắng vẻ.
Người đi trên đường, tinh thần khuôn mặt đều có sự chán nản buồn khổ, y phục mặc trên người có không ít mụn vá,
Sau khi Hề Duệ đi dạo một vòng, xúc động nói: "Quả nhiên giống như Tiêu đại lang nói, quá nghèo."