Mới vừa vào hậu viện, chỉ thấy Ngốc Ngốc mang theo đủ loại ngỗng lớn ngỗng nhỏ bước nhanh đến.
Thời Khanh Lạc sờ đầu Ngốc Ngốc: "Không hổ là ngỗng có thể mở hậu cung, dáng người của Ngốc Ngốc nhà ta thật cường tráng."
Tiêu Hàn Tranh nhìn Ngốc Ngốc có bộ lông đen nhánh bóng mượt rất khác với ngỗng bình thường: "Đúng vậy, con ngỗng này chính là có một không hai."
Ngốc Ngốc và mấy con ngỗng khác đứng cùng một chỗ, cả người đều lớn hơn mấy phần.
Thấy Ngốc Ngốc kéo lấy hà bao trên hông nàng.
Thời Khanh Lạc vỗ đầu nó: "Ngốc Ngốc, ta nghĩ ngươi nên giảm cân đi."
Cũng không biết có liên quan đến linh tuyền hay không hay là do tự mình biến dị, Ngốc Ngốc của nàng thât quá khác với mấy con ngỗng khác.
Màu lông và vóc dáng ngày càng giống như Thiên nga đen, cho người ta một loại cảm giác cao quý, nhưng quả thật đây chính là một con ngỗng màu đen lớn mà thôi.
Ngốc Ngốc vừa nghe chuyện giảm cân, lập tức điên cuồng lắc đầu, nó mới không giảm cân đâu.
Sau đó nhảy mấy bước, thể hiện mình rất nhanh nhẹn cho Thời Khanh Lạc thấy, không cần giảm cân.
Mấy vợ ngỗng của nó, cũng chỉ thích bộ dạng khôi ngô cao lớn này của nó.
Thấy nó biểu diễn như vậy, mấy con ngỗng cái đều kích động vây quanh Ngốc Ngốc, giống như đang khen ngợi vóc dáng đẹp của nó.
Làm cho Thời Khanh Lạc thật là không còn gì để nói: "Chẳng lẽ cái này gọi là tình ngỗng trong mắt hóa tây thi?"
Tiêu Hàn Tranh dở khóc dở cười: "Có lẽ đi."
Hình dung của tiểu tức phụ thật tài tình.
Thời Khanh Lạc lấy mấy viên thức ăn ngỗng trong hà bao ném cho Ngốc Ngốc: "Được rồi, đừng nhảy nữa, không giảm thì không giảm, ta thấy đúng là rất linh hoạt."
Ngốc Ngốc linh hoạt ăn mấy viên, lại chạy đến cọ xát cánh tay của Thời Khanh Lạc.
Vẫn là ma ma tốt nhất.
Những ngỗng cái khác và ngỗng con cũng ăn, vui vẻ kêu mấy tiếng.
Thời Khanh Lạc lại đút mấy viên cho Ngốc Ngốc: "Đi canh chừng chút, đừng để cho người đến gần ba ba ma ma."
Giác quan của Ngốc Ngốc rất nhạy bén, chỉ cần có người đến gần trăm mét, nhất định sẽ bị nó phát hiện.
Lúc này Ngốc Ngốc mới lười biếng dẫn theo hậu cung và các con của mình đi tới đi lui trong sân giống như tuần tra vậy.
Tiêu Hàn Tranh biết "Ma ma" là nương, "ba ba" là cha.
Trước kia nằm mơ hắn cũng không nghĩ đến, mình sẽ trở thành cha của một con ngỗng...
Ngốc Ngốc mang người nhà đi tuần tra, Tiêu Hàn Tranh dắt tay Thời Khanh Lạc vừa đi dạo vừa nói chuyện trong cung cho nàng nghe.
Thời Khanh Lạc nghe xong sửng sốt một chút.
"Thì ra thân phận của Trác Quân là như vậy."
"Khó trách lần đầu tiên gặp ta, nàng ta lại cố ý biểu lộ ra sự không thích và địch ý như vậy."
Người khác không thích mình, tất nhiên nàng cũng sẽ không thích đối phương.
Bây giờ biết là do Trác Quân giả vờ, trái lại nàng cũng không ghi hận gì cả.
Trái lại cảm thấy nữ nhân như vậy, thật là có dũng có mưu.
"Từ nhỏ nàng ta đã sống rất thảm, khó trách muốn tự do như vậy."
Gặp phải mẹ ruột như vậy cũng thật xui xẻo.
Từ nhỏ sống trong nước sôi lửa bỏng, không nuôi thành người có tính cách sai lệch, đã nói lòng dạ của Trác Quân không nhỏ nhen, nếu không đã tự biến mình thành tự bế rồi.
Nàng lại hừ nói: "Cẩm Vương này cũng thật biết nghĩ kế, lại để cho Trác Quân dùng gạo nấu thành cơm dụ dỗ chàng."
Cẩm Vương, nàng nhớ rồi.
Tiêu Hàn Tranh cũng không thích Cẩm Vương: "Ông ta quá tự cho mình là đúng."