Trác phủ.
Trác Quân thay một bộ quần áo, đi thư phòng, cũng phân phó tùy tùng, để cho người ngoài không nên quấy rầy mình.
Mấy người bên cạnh Trác Quân không dám làm trái, canh giữ ngoài thư phòng và cửa viện.
Sau khi Trác Quân đi vào thư phòng thì ngồi xuống, rót cho mình một ly rượu gạo.
Tay vuốt ve ly rượu, nếu như thân phận bại lộ thì có lẽ gần đây người trong cung sẽ đến.
Nếu không bị bại lộ, con ngươi nàng ta tối sầm, vậy nàng ta cũng chỉ có thể nghĩ cách khác.
Một lát sau, hai người mặc quần áo màu đen đột nhiên nhảy từ nóc nhà xuống, một người dùng kiểm trực tiếp gạt lên cổ Trác Quân.
Người này thấp giọng cảnh cáo: "Không cho phép lên tiếng!"
Chẳng những Trác Quân không cảm thấy sợ, còn nở nụ cười: "Đi thôi."
Ám vệ che mặt: "..." Đây là lần đầu tiên đi âm thầm bắt người, người trong cuộc lại có bộ dạng này.
Hai ám vệ nhìn nhau một cái, một người bắt lấy cánh tay Trác Quân, nắm dây thừng ném xuống từ nóc nhà, mang nàng ta rời đi.
Một ám vệ khác thì ở lại thư phòng, giả thành dáng vẻ làm việc của Trác Quân.
Chờ Trác Quân rời đi, người ngoài phòng cũng không phát hiện nàng ta rời đi.
Chủ yếu cũng sẽ không nghĩ đến sẽ có người đến thư phòng mang người đi, công thêm gần đây Trác Quân thường xuyên vào thư phòng không để cho người đến quấy rầy, hơn nữa đi vào chính là đến tối.
Cho nên người xem chừng cũng không chủ ý chặt, tính cảnh giác cũng bị hạ thấp xuống.
Rất nhanh, mấy người cưỡi ngựa chạy như bay đến Hoàng cung.
Sau khi vào cung, ám vệ đi vào trước bẩm báo tình huống với Hoàng đế,
Hoàng đế nghe xong chuyện Trác Quân cũng không cảm thấy ngoài ý muốn khi có người đến, hơn nữa không có bất kỳ phản kháng nào, còn chủ động nói "Đi thôi", cũng xác định được suy đoán của Tiêu Hàn Tranh.
Hoàng để cho người dẫn Trác Quân vào.
Sau khi Trác Quân đi vào thấy Tiêu Hàn Tranh cũng ở đó thì cũng không bất ngờ, trước tiên nàng ta hành lễ nói: "Bái kiến bệ hạ!"
Hoàng đế sắc bén nhìn Trác Quân, một lát sau mới để cho nàng ta đứng dây: "Biết hôm nay trẫm vì sao để cho người dẫn ngươi tiến cung không?"
Trác Quân đứng lên cung kính trả lời: "Chắc hẳn bệ hạ đã biết được thân phận của vi thần."
Trong mắt Hoàng đế mang theo nghi ngờ, hỏi thẳng: "Ngươi chủ động bại lộ thân phận nữ nhi của mình, để cho trẫm đi thăm dò thân phận của ngươi, là vì sao?"
Trác Quân ngẩng đầu ra nhìn về phía ngài: "Vì báo thù."
Hoàng đế khó hiểu: "Báo thù? Thù gì?'
Trác Quân trả lời: "Chắc hẳn hoàng thượng đã đều tra chuyện cha vi thần c.h.ế.t trận sa trường là do Cẩm Vương sắp xếp."
Hoàng đế càng khó hiểu: "Ngươi báo thù cho người cha c.h.ế.t trận sa trường kia của ngươi?"
Trác Quân gật đầu: "Đúng vậy, thật ra vi thần không phải là nữ nhi ruột của Cẩm Vương, đệ đệ của vi thần mới đúng."
"Nhưng Cẩm Vương và nương của vi thần luôn lừa gạt vi thần, nói vi thần là nữ nhi của Cẩm Vương, để vi thần nữ giả nam trang cũng là vì tốt cho vi thần."
"Lúc đầu vi thần cũng cho là thật."
"Nhưng khi còn bé vào một buổi tối thần bị đói tỉnh lại, đứng dậy chuẩn bị vào phòng bếp tìm chút đồ ăn, thấy phòng mẫu thân còn sáng đèn, vi thần tò mò mới lặng lẽ đi tới."
"Sau đó trong lúc vô tình vi thần nghe được Cẩm Vương và mẫu thân của vi thần nói chuyện, mới biết thì ra mẫu thân của vi thần, sau khi sinh vi thần mới qua lại với Cẩm Vương."
"Lúc đó, cha của vi thần vừa c.h.ế.t không bao lâu, trong lúc nói chuyện bọn họ còn nhắc đến chuyện này, cho nên vi thần mới biết Cẩm Vương hại cha vi thần."
"Bởi vì từ nhỏ bị người của Cẩm Vương huấn luyện, cho nên lúc đó mặc dù vi thần rất khủng hoảng và căm thù, nhưng cũng không lên tiếng, len lén trở về phòng, giả bộ không nghe thấy gì cả."