Ngày hôm sau, mấy người Hề lão gia tử lái xe đạp đi vào triều.
Còn cố ý đặt xe đạp của mình vào chỗ đậu xe ngựa, để cho mấy triều thần khác thấy.
Hề lão gia tử còn cười nói chuyện với bạn cũ: “Sao các ngươi vẫn còn ngồi xe ngựa thế, vừa rồi trên đường đến đây ta thấy đường phố bên ngoài bị tắc đường.
Hôm nay, ta ra cửa muộn hơn ngày thường một khắc, nhưng vẫn đến sớm hơn các ngươi.”
Đám bạn già: “…” Lão gia hỏa này thật sự đủ rồi, cả ngày đều khoe khoang không ngừng, họ ghen tỵ có được không?
Tiếp theo, Hề lão gia tử vẫy tay với Lương lão gia tử vừa lái xe đạp đến: “Lão Lương, ngươi cũng đạp xe vào triều à, tôn tử của ngươi đưa xe đạp cho sao?”
Lương lão gia tử ưỡn ngực, cười khà khà nói: “Đúng đấy, tiểu tử thúi kia nhất định muốn hiếu kính ta, ta không muốn cũng không được. Thằng nhóc đó nói là ngồi xe ngựa đi thượng triều sẽ bị trễ, lái xe đạp đi còn có thể tập thể dục. Ta cũng hết cách rồi, nên ngày hôm nay lái xe đạp vào triều.”
Ông ấy làm vẻ, tôn tử quá hiếu thảo, ta cũng không có cách nào khác.
Những đại thần khác: “…” Hai lão già này, không ai biết xấu hổ cả.
Khoe khoang như vậy làm cho họ đột nhiên cảm thấy, tôn tử của mình quá bất hiếu.
Chỉ có điều họ lại tự an ủi trong lòng, tuy tôn tử của mình không hiếu thảo bằng tôn tử của Lương Quốc công và Hề Quốc công, nhưng tóm lại cũng không phải tên ăn chơi trác táng.
Mới vừa nghĩ như thế, Kỳ lão gia tử cũng đạp xe đạp đến.
Phát hiện ánh mắt của mọi người đều đặt ở trên người mình, trong lòng Kỳ lão gia tử rất thoải mái.
Trước đây, ông ta cũng ước ao và đố kị với hai ông già kia, bây giờ cũng đến lượt ông ta rồi.
“Sao đều đứng ở chỗ này hết vậy?”
Rồi ông ta lại cười bắt chuyện với hai người Hề lão gia tử: “Các ngươi cũng đạp xe vào triều à!”
Hề lão gia tử lại lặp lại lời khoe khoang tôn tử của mình vừa nãy một lần nữa, những người khác nghe mà lòng rầu rĩ.
Biết là tôn tử của các ngươi hiếu thảo rồi, thôi đi.
Còn nghe tiếp nữa, họ muốn về đánh tôn tử của mình mất.
Kỳ lão gia cũng đồng ý, cười: “Đúng vậy, tôn tử của ta ngày hôm nay cũng dắt một chiếc xe đạp về, nhất quyết phải đưa đến viện của ta. Ta nói để cho đám trẻ tuổi dùng đi, nhưng tôn tử của ta lại cứ cố ý hiếu kính ta.”
“Muốn sáng sớm ta có thể ngủ thêm một lúc nữa, dù sao lái xe đạp đi không bị kẹt ở trong ngõ hẻm.”
“Haiz, tôn tử muốn hiếu thảo, những người làm tổ phụ như chúng ta làm sao từ chối được, nên cũng không còn cách nào khác mà lái đến đây thôi.”
Ba lão gia tử vốn dĩ thường xuyên đối chọi gay gắt với nhau ở trong triều, không ngờ lại khóa xe đạp chung một chỗ, rồi cùng nói chuyện với nhau.
Tất cả đều là khoe khoang tôn tử các loại, rồi khoe khoang lái xe đạp thật tốt.
Người không biết còn tưởng rằng quan hệ của bọn họ tốt lắm.
Sau đó, Kỳ lão gia tử lại khoe khoang rằng, tôn tử của ông ta lát nữa sẽ đưa cho ông ta mười đôi giày đế da.
Những đại thần khác: “…” Xong rồi, lại đến một kẻ khoe khoang tôn tử và xe đạp.
Ba lão Quốc công này đều không cần mặt mũi nữa.
Mọi người vừa mới chuẩn bị muốn đi vào triều, phụ thân của Phỉ Dục Triết lại lái xe đạp đến.
Phụ thân của Phỉ Dục Triết là văn nhân, vì lẽ đó không giống với ba lão gia tử kia kiêu căng tự đắc như vậy.
Có điều sau khi khóa kỹ xe xong, người khác vừa hỏi đến, ông ta lập tức nói nhi tử hiếu thuận vân vân.
Các đại thần nghe đến đây, thật muốn về nhà đánh tôn tử với nhi tử nhà mình.
Mấy đứa có tiền đồ này còn không hiếu thảo bằng kẻ ăn chơi trác táng, thiếu đánh.
Dù không đánh, trở về cũng phải dạy bảo thật tốt.
Mấy người Hề Duệ còn đang trong giấc mộng cũng không biết, họ đã kéo đầy giá trị thù hận những người cùng thế hệ trong kinh thành.
Trước khi vào triều, hoàng đế cũng biết mấy lão gia tử khoe khoang chuyện gì ở bên ngoài.
Ngài chỉ dở khóc dở cười: “Ba lão gia hỏa này thật càng ngày càng không biết xấu hổ.”
Đừng tưởng ngài không biết, rõ ràng xe đạp kia là mấy lão gia tử ép tôn tử hiếu thảo.
Nhưng cuối cùng lại biến thành, tôn tử nhất định muốn hiếu thảo nên họ mới không thể không nhận được.
Về phần ba phủ Quốc công này đều có tôn tử chơi chung với nhau, còn kết bè lái xe đi, ngài cũng không có gì bận tâm.
Chỉ cần ba phủ Quốc công này không liên kết với nhau, để đối nghịch hay tạo áp lực cho hoàng đế như ngài, thì sẽ không sao cả.
Dù sao, lúc trước có thể bình định được thiên hạ này, ba lão Quốc công đã ra sức rất lớn.
Ngài cũng không phải loại người có lòng dạ hẹp hòi, nhất định phải ủy quyền hoàng đế theo dõi đối phương.
Chỉ cần không vượt qua giới hạn của ngài, ngài vẫn sẽ dùng người của tam đại phủ Quốc công.
Tiếp theo đó, ngài đi vào triều.
Đồng thời, ngài cũng tuyên bố bổ nhiệm Tiêu Nguyên Thạch đi Bắc Cương, làm phó đô đốc của Bắc Thành, dưới sự quản lý của đô đốc Bắc Cương – Tam hoàng tử.