Tiêu Hàn Tranh nghiêm túc lắc đầu, “Cuộc đời này của ta có một người nương tử là đủ rồi, tất nhiên sẽ không nạp thiếp.”
Trong mắt Trác Quân toát ra vài phần thưởng thức, “Cẩn Du là muốn nhất sinh nhất thế nhất song nhân?”
Nam tử thế giới này, có rất nhiều người hoa tâm đa tình, tam thê tứ thiếp. Tiêu Hàn Tranh gật đầu, “Đúng vậy.”
Trác Quân lại hỏi: “Sẽ không thay đổi?”
Tiêu Hàn Tranh lắc đầu, “Đời này không thay đổi.”
Nụ cười của Trác Quân có chút miễn cưỡng, “Có thể gả cho huynh, thực hạnh phúc.”
Tiêu Hàn Tranh cười nói: “Ta có thể cưới được nương tử của ta, mới là rất hạnh phúc.”
Nhắc tới tiểu tức phụ, nụ cười trên mặt Tiêu Hàn Tranh lại chân thành hơn rất nhiều, mặt mày nhiễm một tầng ý cười.
Nhìn đúng như lời hắn nói, có thể cưới được nương tử, hắn rất hạnh phúc. Phương Chí Tuấn cười nói: “Cẩn Du và nương tử của mình có tình cảm thật tốt, thật hâm mộ các ngươi tâm ý tương thông như vậy.”
Tiêu Hàn Tranh nhìn hắn ta nói: “Huynh và nương tử huynh cũng có thể sống hạnh phúc với nhau.”
Phương Chí Tuấn còn chưa nói gì, ở một bên Trác Quân lại tiếp lời, “Hậu viện của huynh ấy có mấy người thiếp rồi, không thể sống hạnh phúc với chính thê được, càng khó tâm ý tương thông.”
Lời này nghe như là mang theo vài phần châm chọc.
Phương Chí Tuấn cũng ngẩn ra, chẳng qua cũng không vui vẻ. Rốt cuộc Trác Quân nói cũng là sự thật, hắn ta có thê có thiếp, càng không nghĩ tới muốn nhất sinh nhất thế nhất song nhân gì đó.
Cho nên không có cách nào hiểu được Tiêu Hàn Tranh, hâm mộ chỉ là Tiêu Hàn Tranh và Thời Khanh Lạc có thể tâm ý liên thông, lại không ủng hộ cách làm chỉ cưới một người của Tiêu Hàn Tranh.
Đương nhiên, hắn ta sẽ không nói ra, rốt cuộc mỗi người có suy nghĩ của mình.
Hắn ta nói: “Đúng là ta không có cơ hội, chẳng qua Hằng Lung ngươi lại có cơ hội.”
Hắn ta lại cười chế nhạo, “Lần này sau khi thi đậu tiến sĩ, ngươi cũng phải trở về cưới vợ đi.”
Trác Quân nghe được lời này của Phương Chí Tuấn nói, con ngươi hơi lóe sáng.
Trước tiên mặt không biến sắc liếc nhìn Tiêu Hàn Tranh một cái, rồi mới miễn cưỡng cười nói: “Nói sau đi.”
Tính tình Phương Chí Tuấn có chút thô kệch, cười nói: “Ngươi đính hôn cũng đã ba năm rồi đi? Là lúc nên thành thân rồi, cũng nên có người làm ấm giường, bầu bạn bên người.”
Hắn ta từng là đồng môn cùng thư viện với Trác Quân, sau đó lại cùng nhau đến kinh thành đi thi, quan hệ cũng không tệ.
Cũng bởi vậy đối với sinh hoạt của hảo bằng hữu cùng không khỏi quan tâm đến.
Trác Quân có chút bực bội, ngăn đề tài này lại: “Thời gian chúng ta đi tới đây cũng đã lâu, bọn họ hẳn là đang sốt ruột chờ.”
“Quần áo của ta và Cẩn Du cũng đã gần khô rồi, nếu không chúng ta đi về đi.”
Phương Chí Tuấn cũng không nghĩ nhiều: “Được, vậy chúng ta đi về thôi.”
Rất nhanh ba người đã trở về cái viện kia.
Trên đường, Trác Quân bị mấy người lạ mặt lôi kéo thi làm thơ, Tiêu Hàn Tranh đứng cạnh Phương Chí Tuấn nói chuyện phiếm.
“Lúc trước các ngươi sẽ ngủ lại ở phủ học sao?”
Phương Chí Tuấn trả lời: “Ừ, phủ học của chúng ta ở bên kia yêu cầu rất nghiêm, yêu cầu mỗi người đều phải ở lại, mỗi tháng sẽ được về nhà ba bốn ngày.”
Tiêu Hàn Tranh lại cười hỏi: “Vậy ngươi và Hằng Lung ở cùng nhau sao?”
Phương Chí Tuấn lắc đầu: “Không có.”
“Vốn ở phủ học của chúng ta hai người một phòng, nhưng đồng môn ngủ chung phòng với Hằng Lung, vừa vào ở được mấy ngày đã sinh bệnh, rất lâu sau mới biết là giả bệnh.”
“Thẳng đến lúc chúng ta đến kinh thành đi thi, người nọ cũng không quay về.”