Lúc này trong lòng nàng ta vô cùng hoảng sợ, cũng không biết sau khi những người này đi ra ngoài sẽ đồn đãi nàng ta như thế nào.

Vừa cảm thấy may mắn, Tiêu Nguyên Thạch mang theo con tiện nhân Đào Liễu kia đi điền trang ở rồi.

Bằng không thì nếu biết được chuyện này, trong lúc nhất thời nàng ta cũng không biết phải đối mặt với ông ta như thế nào.

Nhìn Cát Xuân Như đang bất tỉnh, Thời Khanh Lạc cạn lời nói: "Vừa nãy ta nói sai rồi, Cát tiểu nương giả bộ bất tỉnh là giỏi nhất."

Cát Xuân Như đang ''bất tỉnh'' trên mặt đất không kiềm được cứng đờ người.

Trước đó nàng ta thật sự cảm thấy choáng váng, nhưng lần này là giả bộ bất tỉnh cho nên cũng có chút chột dạ.

Sau khi Thời Khanh Lạc nói xong, lại quay về phía mẫu thân của Kỳ Y Dương nhận lỗi: "Nhị phu nhân, thật là xin lỗi, vừa rồi không nhịn được ra tay ở bữa tiệc ngắm hoa của ngài."

Kỳ Nhị phu nhân cười cười: "Ngươi cũng là vì danh dự của tiểu cô tử mà lo nghĩ, ta hiểu ta hiểu."

Lúc này bà ta quả thật không vui, nhưng cũng không phải vì Thời Khanh Lạc, mà là bởi Trịnh Đồng Phong và Cát Xuân Như.

Vốn dĩ giúp nhi tử mở một bữa tiệc ngắm hoa, là muốn giúp nhi tử thêm thân thiết với những người thi đậu trong kì thi lần này.

Cũng là nhìn một chút xem có thể thúc đẩy mấy sợi tơ hồng không, vì nhi tử mở ra mạng lưới quan hệ.

Ai mà ngờ lại bị hai kẻ không biết xấu hổ này phá hỏng.

Yêu đương vụng trộm ở loại địa phương này, thật là trơ trẽn.

"Trịnh phu nhân, chuyện hôm nay chúng ta cũng không có quyền xử lí, bà hãy đưa nhi tử quay về đi."

Còn việc Tiêu Nguyên Thạch sẽ làm gì sau khi biết chuyện, thì bà ta cũng mặc kệ.

Lúc này Trịnh phu nhân cũng cảm thấy vô cùng mất mặt, lập tức gật đầu: "Vâng vâng, bây giờ ta sẽ đưa nghiệp chướng này đi."

Bà ta cũng không sợ sau này Tiêu Nguyên Thạch tìm đến tính sổ, dù sao cũng là Cát Xuân Như câu dẫn nhi tử của bà ta.

Hơn nữa mặc dù phẩm cấp của trượng phu bà ta không lớn như Tiêu Nguyên Thạch, nhưng ở Binh bộ lại có ít quyền thế.

Tiêu Nguyên Thạch là một Tướng quân bị giáng chức trở về Bắc Cương, chỉ có thể chạy theo cầu xin nhà bọn họ, nếu không thì trượng phu của bà ta có rất nhiều cách khiến ông ta vướng vào một ít thứ.

Sau đó bà ta ném cho Trịnh Đồng Phong một ánh mắt.

Trịnh Đồng Phong lập tức rời đi cùng Trịnh phu nhân.

Hai người đi khỏi, Kỳ Nhị phu nhân cũng kêu nha hoàn đưa Cát Xuân Như đang "hôn mê" lên xe ngựa của Tiêu gia, trực tiếp đưa người về.

Bà ta ở hậu viện đã thấy quá nhiều thủ đoạn, Cát Xuân Như giả bộ bất tỉnh, thật sự cho là bọn họ không nhìn ra?

Cho nên ngay cả lang trung cũng không muốn mời cho Cát Xuân Như, càng không muốn qua lại với người không biết xấu hổ này, đưa về là lựa chọn tốt nhất.

Nếu đã mở tiệc ngắm hoa, cứ kết thúc như vậy cũng không tốt.

Vì vậy Kỳ Nhị phu nhân lại mang mọi người đi dạo một vòng ở trong sân viện.

Bên kia.

Những nam khách nhân tới xem náo nhiệt cũng trở về chỗ cũ.

Một số người thật sự khinh thường khi làm bằng hữu với Trịnh Đồng Phong.

Vì vậy đề nghị với Kỳ Y Dương: "Kỳ công tử, những kẻ bại hoại giống như Trịnh Đồng Phong, vẫn là đừng nên mời tới tham gia gặp gỡ."

Kỳ Y Dương trả lời: "Ta thật sự không có mời Trịnh Đồng Phong, hắn ta còn chẳng phải Cử nhân, làm gì có tư cách tham gia tiệc ngắm hoa của chúng ta."

Ba người Hề Duệ đang ngồi uống rượu: "..." Bị ám chỉ tới.

Kỳ Y Dương nói tiếp: "Hắn ta là ngươi nhà mà Trịnh phu nhân mang tới."



"Trước đó ta đã cảm thấy kì lạ, hắn ta chỉ là một tú tài, đến tụ tập náo nhiệt gì chứ."

Lại ý vị sâu xa nói: "Thì ra là tới vì Tiêu phu nhân."

Mọi người vừa nghe lập tức hiểu, hai người này thật đúng là không biết xấu hổ.

Khó trách danh tiếng của Cát Xuân Như đã không tốt như vậy, còn tới tham gia tiệc ngắm hoa.

Trịnh Đồng Phong cũng vậy, ngay cả thiệp mời cũng không nhận được, còn đi theo Trịnh phu nhân tới, thì ra hai người tới để lén lút gặp mặt riêng.

Chỉ tiếc là trước đó thân thiết quá chuyên tâm, vô tình bị nữ quyến bên kia thấy tận mắt.

Hề Duệ cười xấu xa nói: "Các ngươi nói xem, nếu như Tiêu đại tướng quân biết được chuyện này, có khi nào cả mặt lẫn đầu đều xanh không?"

Mọi người: "..." Tên này thật xấu xa, chẳng qua chuyện là chắc chắn rồi.

Vì vậy từng người đều cười nhạo Tiêu đại tướng quân.

Chỉ là bởi vì có mặt của Tiêu Hàn Tranh, mặc dù đã cắt đứt ruột thịt, nhưng bọn họ cũng không tiện nói nhiều, sợ hắn không vui.

Thật ra thì Tiêu Hàn Tranh hoàn toàn không để ý.

Cuối cùng bữa tiệc ngắm hoa cũng qua loa kết thúc, sau khi mọi người trở về, đều bắt đầu truyền tai nhau chuyện xảy ra ở tiệc ngắm hoa.

Chuyện của Trịnh Đồng Phong và Cát Xuân Như bị truyền ra, khiến cho tất cả mọi người đều giật mình không thôi.

Hai người này cũng quá không biết xấu hổ rồi, lại chạy đến tiệc ngắm hoa gặp gỡ riêng, còn bị vây bắt.

Mấy phu nhân và tiểu thư trong các phủ cũng quyết định, sau này nhìn thấy Cát Xuân Như thì phải tránh xa chín mươi dặm.

Đứng chung một chỗ với người như vậy thật mất mặt.

Trong lòng mấy chính thê hoàn toàn khinh bỉ Cát Xuân Như, đều âm thầm mắng Tiêu Nguyên Thạch đáng đời.

Ép chính thê ra khỏi nhà, lại cưới được một trò đùa như vậy về, cũng không biết có ý đồ gì.

Đám nam nhân thì không nhịn được đồng tình với Tiêu Nguyên Thạch, đội cái mũ xanh mà cả kinh thành đều biết.

Gần đây mấy vở kịch phủ Tướng quân thật đúng là nối đuôi nhau xuất hiện, mặt mũi của Tiêu Nguyên Thạch cũng vứt hết rồi.

Trên xe ngựa đi về.

Thời Khanh Lạc cười hỏi Tiêu Hàn Tranh: "Phụ thân cặn bã mang theo ái thiếp đến điền trang rồi, cũng không biết lúc nào sẽ biết, tiểu kiều thê của ông ta tặng cho ông ta một bất ngờ lớn như vậy."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play