Sau khi nghe xong mắt Cát Xuân Như sáng lên: “Ý kiến rất hay."
"Như vậy vào lúc đó, trước mặt rất nhiều phu nhân và tiểu thư, cùng với mấy vị cử nhân tham gia thi Đình, hành động đồi bại của Tiêu Bạch Lê không chỉ khiến bản thân xấu hổ, mà còn khiến Tiêu Hàn Tranh xấu hổ.”
“Sau này hoàng đế muốn bổ nhiệm hắn còn phải xem xét kĩ lưỡng.”
“Rốt cuộc không thể quản được muội muội, thanh danh của Tiêu Hàn Tranh cũng không tốt nữa.”
“Cứ làm vậy đi.”
Nàng ta nghĩ một hồi nói: "Nhưng Tiêu Nguyên Thạch cấm túc tỷ, không cho đi ra ngoài.”
“Lúc truyền tin cho muội, người của chàng ấy không dám ngăn cản.”
“Nhưng truyền tin cho Trịnh Đồng Phong có phần khó khăn hơn một chút.”
Nói đến đây, nỗi oán hận của nàng ta đối với Tiêu Nguyên Thạch lớn thêm một chút.
Cát Xuân Di mỉm cười trấn an, “Không sao, chuyện này cứ giao cho muội.”
Hai người lại lên kế hoạch, Tiêu Nguyên Thạch cũng đến sân.
Cát Xuân Di lần này không chủ động đứng lên chào hỏi Tiêu Nguyên Thạch như thường lệ.
Thay vào đó, nàng ta ngồi vào chỗ của mình và nhẹ nhàng gật đầu với Tiêu Nguyên Thạch: “Tỷ phu!”
Tiêu Nguyên Thạch rất không vui khi thấy nàng ta như thế này.
Mới tiến vào phủ nhị hoàng tử chưa được bao lâu, lập tức kiêu căng ngạo mạn như vậy?
Ông ta chắp tay, “Gặp qua Cát trắc phi”
Cát Xuân Di đi thẳng vào vấn đề, “Tỷ phu ngày càng uy phong.”
“Tỷ tỷ ta nhiều năm qua cúc cung tận tụy vì ngươi, vì cái nhà mà làm lụng vất vả, chỉ vì một thiếp thất mà ngươi cấm túc tỷ tỷ, để tỷ ấy chịu nhiều ủy khuất, chuyện này có phải rquá đáng hay không?"
Tiêu Nguyên Thạch không phải là kẻ ngốc, vừa nghe những lời này, lập tức biết Cát Xuân Di cho người gọi mình tới đây là để nghe mắng.
Trong lòng dâng lên sự tức giận, rất tốt, chỉ là được sủng ái ở phủ Nhị hoàng tử, thế mà dám lên mặt với ông ta.
Ông ta vô cùng tức giận, không ngờ mình lại nuôi một con sói mắt trắng.
Nàng ta cũng chỉ là trắc phi, tiến vào phủ nhị hoàng tử cũng là do quan hệ giữa ông ta và nhị hoàng tử, còn có nhị hoàng tử phi nữa?
Bây giờ ông ta vô cùng muối tiếc số của hồi môn khi trước đã chi trả nhiều như vậy.
Vì thế lần đầu tiên ông ta sinh ra cảm giác ghê tởm Cát Xuân Như.
Nàng ta dám liên hợp với muội muội, cùng nhau hạ thấp danh dự còn muốn mắng chửi ông ta.
Rất tốt.
Ông ta không nặng không nhẹ đáp lời: “Cát trắc phi cứ nói đùa, ta không có cấm túc tỷ tỷ ngươi.”
“Chỉ là thân thể tỷ tỷ ngươi không khỏe, ta muốn nàng ta ở lại sân dưỡng sức để về sau cùng ta đến Bắc Cương.”
Cát Xuân Di thưởng thức tách trà trong tay: “Có vẻ như ta đã hiểu lầm."
Nàng ta nói thêm: "Ta thấy sức khỏe tỷ tỷ đã tốt hơn trước rất nhiều rồi, từ hôm nay trở đi có thể đi ra khỏi viện này rồi?”
Tiêu Nguyên Thạch không khỏi cười lạnh trong lòng, đây là đến chống lưng cho tỷ tỷ ngươi đi.
Ông ta cũng không phản bác Cát Xuân Di: “Ngay từ đầu ta không có cấm túc nàng ta, đương nhiên có thể tùy ý đi lại rồi.”
Đã tiêu phí nhiều tiền bạc như vậy, bây giờ mà làm căng mọi chuyện không có lời chút nào.
Nếu muốn ông ta giải trừ cấm túc, vậy ông ta sẽ thuận theo.
Ông ta muốn xem hai nữ nhân này còn muốn giở trò gì nữa.
Tiêu Nguyên Thạch không ở lại quá lâu, ông ta tùy ý nói vài câu đối phó rồi rời đi.
Ông ta không phát hiện ra một nam nhân mặt mũi che kín mít đang nằm trên nóc nhà.
Nhìn Tiêu Nguyên Thạch rời đi không vui, cả Cát Xuân Di và Cát Xuân Như trong phòng đều cảm thấy hả giận.
Đặc biệt, Cát Xuân Di phát hiện ra lợi ích từ quyền lực.
Nếu nàng ta không phải trắc phi mà nhị hoàng tử sủng ái, làm sao Tiêu Nguyên Thạch có thể dễ dàng thỏa hiệp như vậy?
Nếu nàng ta vẫn còn là một tiểu cô nương sống nhờ phủ tướng quân, chắc chắn không dám lên mặt dạy dỗ Tiêu Nguyên Thạch.
Cát Xuân Như cảm thấy mình có muội muội chống lưng, Tiêu Nguyên Thạch không dám là gì bản thân nữa, cảm giác có người bên mẫu tộc có thể dựa dẫm thật là tốt.
Quả nhiên, việc để muội muội đến phủ Nhị hoàng tử là đúng đắn.