Thời Khanh Lạc nhìn qua, thì thấy một nam nhân thanh tú trắng trẻo đi qua đây.
Sắc mặt của đối phương có chút không tốt, nhưng quần áo lại ngăn nắp gọn gàng không nhếch nhác.
Trác Quân gật đầu với hắn, nhìn Thời Khanh Lạc, cười hỏi: “Vị này hẳn là tẩu tẩu.”
Tiêu Hàn Tranh gật đầu, “Đúng, đây chính là Thời Khanh Lạc.”
Lại giới thiệu với Thời Khanh Lạc, “Vị này là Trác Quân, tự Hằng Lung, là một thí sinh cùng đợt với ta.”
Khoảng thời gian hắn ở kinh thành, thỉnh thoảng sẽ nhận lời mời, hoặc tham gia một số hội thư mà các thư sinh tổ chức.
Vừa hay làm quen được Trác Quân cùng với một người khác, cùng chung đề tài nói chuyện, cho nên trở thành bằng hữu.
Thời Khanh Lạc nở một nụ cười nhẹ với Trác Quân, “Chào Trác công tử.”
Trác Quân bắt tay nàng, “Chào tẩu tẩu.”
Tiếp đến Tiêu Hàn Tranh lại giới thiệu Tiêu mẫu ba người họ, Trác Quân chào hỏi một lượt.
Tùy ý nói vài câu, Tiêu Hàn Tranh nói: “Ta phải về nhà trước, có thời gian chúng ta lại hẹn.”
Trác Quân nhìn hắn ôn hòa cười nói, “Được, qua vài ngày nữa cộng thêm Chí Tuấn bọn họ, cùng nhau tụ họp.”
Tiêu Hàn Tranh gật đầu, sau đó đưa Thời Khanh Lạc đi lên xe ngựa ở phía trước, Tiêu mẫu ba người lên xe ngựa phía sau.
Lúc này Trác Quân mới thu về ánh mắt để trên người Tiêu Hàn Tranh của mình, quay người lên xe ngựa của nhà mình.
Sau khi lên xe ngựa, Thời Khanh Lạc hỏi: “Vị Trác công tử đó không phải là người kinh thành đúng không?”
Tiêu Hàn Tranh trả lời: “Là từ Bắc Thành tới.”
Thời Khanh Lạc biết Bắc Thành là phủ thành của Bắc Cương.
Nàng hỏi: “Quan hệ của huynh và hắn không tệ?”
Tiêu Hàn Tranh trả lời: “Bình thường có hẹn nhau vài lần, cũng tính là có thể nói chuyện.”
“Sao vậy?”
Thời Khanh Lạc cũng không giấu diếm, “Tuy rằng hắn ta cười với ta, nhìn có vẻ rất lễ phép, nhưng ta luôn cảm thấy hắn ta đang thăm dò mình, thậm chí còn che giấu lòng thù địch.”
Đối với tiểu tướng công, nàng rất tin tưởng, cho nên trước giờ không che giấu suy nghĩ và phán đoán của mình.
Bởi vì thường xuyên uống linh tuyền, nên cảm giác của nàng rất nhạy bén.
Cho nên nàng mới cảm thấy rất kỳ lạ.
Lần đầu tiên nàng gặp Trác Quân, tại sao đối phương lại có lòng thù địch với nàng chứ?
Nhìn dáng vẻ sùng bái nhìn tiểu tướng công nhà mình, không giống với dáng vẻ kết thù.
Tiêu Hàn Tranh ngơ người, cái này hắn không cảm nhận được, nhưng vẫn tin tưởng tiểu nương tử.
Hắn nói: “Để ta cho người đi điều tra hắn ta.”
Thời Khanh Lạc gật đầu, “Ừm, vẫn là cẩn thận vẫn hơn.”
Nàng nói tiếp: “Với lại ta cứ cảm thấy hắn ta đối với huynh có chút không giống nhau.”
Tiêu Hàn Tranh hỏi: “Chỗ nào không giống?”
Thời Khanh Lạc suy nghĩ rồi trả lời: “Cụ thể thì không nói được, chính là cảm thấy khi nhìn huynh, đôi mắt của hắn ta rất sáng, cứ như là nhìn thấy người trong lòng vậy.”
“Cũng có thể là ta cảm nhận sai rồi.”
“Đúng rồi, hắn ta chắc không phải là đoạn tụ chứ?”
Bởi vì nhìn trúng tiểu tướng công, nên mới có ý thù địch với nàng.
Tiêu Hàn Tranh: “.....”
“Không thể nào, bình thường hắn ta tiếp xúc với ta cũng rất bình thường.”
Chủ yếu là hắn đối với người này cũng chỉ xem là một người bằng hữu bình thường, không có quan sát kỹ.
Suy nghĩ một hồi, đối phương cũng không làm những động tác vượt qua với hắn, hoặc nói qua những lời kỳ lạ.
Cũng chỉ là hay hẹn ra ngoài tụ họp, có mười lần thì hắn cũng chỉ đi một hai lần.
Hắn lại nói: “Với lại ta nghe mấy người cùng trường đến từ Bắc Thành tới thi nói, hắn ta ở nhà đã đính hôn rồi.”
Thời Khanh Lạc nhún nhún vai, “Thế thì không biết rồi, dù sao thì ta tin giác quan thứ sáu của mình.”
“Chàng điều tra cho tốt vào, xem hắn ta có phải đoạn tụ không.”