Phải nói rằng Tiêu Nguyên Thạch là một tay rất biết dỗ dành người khác.
Tự nhiên Cát Xuân Như không nghĩ về lại Bắc Cương, cuộc sống ở đó thua xa so với kinh thành.
Nhưng cũng lại không vui khi Tiêu Nguyên Thạch bỏ mình lại, nàng ta sợ ông ta thay lòng đổi dạ.
Mà đệ đệ của nàng ta ở Bắc Cương, gần đây không thấy gửi thư nên nàng ta rất lo lắng.
Nàng ta chủ động nắm tay Tiêu Nguyên Thạch: "Sao ta lại muốn ở lại kinh thành, tất nhiên là tướng quân đi đâu, ta sẽ đi đó."
Tiêu Nguyên Thạch cười nói: "Vậy thì hãy chăm sóc cơ thể thật tốt, ta sẽ cho phủ y đặc biệt điều trị cho nàng."
Trong lòng Cát Xuân Như ấm áp, chủ động tựa vào trong n.g.ự.c của ông ta: "Vâng, ta sẽ chăm sóc tốt cơ thể."
Tiêu Nguyên Thạch cấm túc Cát Xuân Như xong, cũng không nói chuyện Liễu Như mang thai với nàng ta.
Ngồi lại một lúc, lấy cớ không làm phiền Cát Xuân Như nghỉ ngơi rồi đến thư phòng.
Ra khỏi viện tử, cũng phân phó người trông chừng Cát Xuân Như, không cho nàng ta tới viện tử của Liễu Như và tỷ đệ Tiêu Bạch Lê.
Buổi tối ở Tiêu gia.
Thời Khanh Lạc ngồi xuống ghế sofa, hai chân duỗi đặt trên bụng Tiêu Hàn Tranh.
Đây là Tiêu Hàn Tranh chủ động ủ chân giúp nàng, làm cho Thời Khanh Lạc cảm thấy rất ngọt ngào.
Rất khó có một nam nhân cổ đại chủ động ủ chân cho nữ tử như vậy.
Thời Khanh Lạc đọc thoại bảnTiêu Hàn Tranh vừa viết ra, Tiêu Hàn Tranh thì đang đọc sách, chuẩn bị cho ân khoa.
Một lát sau, thân tín của hắn đưa hai bức thư đến.
Tiêu Hàn Tranh nhìn một chút, hỏi Thời Khanh Lạc: "Một bức là nội ứng trong phủ tướng quân đưa tới, một bức là Đào Liễu gửi, xem bức nào trước đây?"
Thời Khanh Lạc rút chân từ trong áo hắn ra, cả người dựa vào người hắn: "Xem bức nội ứng ở phủ tướng quân gửi trước đi, ta lo cho Bạch Lê và Nhị Lang."
Để đệ đệ, muội muội ở đó, như vào hang sói, nàng rất lo lắng.
Tiêu Hàn Tranh cũng như vậy, cười mở thư ra.
Sau khi xem xong thư, Thời Khanh Lạc khẽ cười nói: "Xem ra không cần lo lắng cho Bạch Lê và Nhị Lang, chính phụ thân cặn bã mới là người đau đầu."
Trên thư viết tiểu cô và tiểu thúc tử gây khó dễ như thế nào với phụ thân cặn bã và Cát Xuân Như, đọc xong cảm thấy thật hả giận.
Tiêu Hàn Tranh cũng có chút dở khóc dở cười, hiển nhiên có chút không ngờ tới, nhưng lại rất hợp tình hợp lý.
Hắn cảm thán: "Bây giờ Bạch Lê đã được nàng dạy dỗ lại rồi."
Hắn từng không thể tưởng tượng được, muội muội có thể nhanh mồm nhanh miệng gây khó dễ người khác như vậy.
Nhị Lang cũng từ một thiếu niên đơn thuần biến thành nhân bánh vừng đen.
Thời Khanh Lạc cười kiêu ngạo nói: "Đó là đương nhiên, ta đã dạy thì chắc chắn không thể bị bắt nạt."
"Nhưng mà cũng vì Bạch Lê và Nhị Lang còn nhỏ nên dễ dạy."
Tiêu Hàn Tranh ôm nàng vào trong ngực: "Vẫn là do nàng dạy tốt."
Hắn thật sự rất biết ơn tiểu tức phụ, chẳng những thay đổi số phận của mẫu thân và đệ đệ muội muội, còn thay đổi tính cách và hành động của bọn hắn.
Tương lai dù đi đến bất cứ nơi nào, nếu cứ như vậy sẽ không sợ bị người ta bắt nạt.
Thời Khanh Lạc tự mãn cười nói: "Đúng vậy, ta là người thầy tốt."
Dạy tiểu cô và tiểu thúc tử thành nhân bánh vừng đen, nàng vẫn có cảm giác rất thành công.
Tiêu Hàn Tranh dở khóc dở cười, cho tiểu tức phụ một cây cột, nàng lập tức sẽ leo đến ngọn.