Tiêu Nguyên Thạch định thần trở lại, nghe được lời của Tiêu mẫu nói, trong lòng cảm thấy khó chịu.

Ông ta không nghĩ một thôn phụ có thể làm viết được như vậy.

Vì thế cầm lên xem, nháy mắt trên mặt cứng ngắc lại.

Chữ viết này tuy nhỏ nhưng thực sự không tệ lắm.

Cho dù ông ta có chút khó chấp nhận, nhưng cũng không thể không thừa nhận, chữ viết của Khổng thị còn đẹp hơn gấp mấy lần so với Cát Xuân Như.

Điều này khiến ông ta không khỏi có cái nhìn khác về Khổng thị.

Chẳng lẽ những năm đó, thật sự là ông ta trì hoãn bà?

Tiêu mẫu thấy Tiêu Nguyên Thạch nhìn chằm chằm vào tờ giấy bà viết, vì thế hỏi: “Ông vẫn còn cảm thấy mình không cần nhanh chóng trở về luyện chữ?”

Tiêu Nguyên Thạch: “…” Gần mực thì đen, ông ta bây giờ mới nhận thức sâu sắc về câu nói này.

Khổng thị sao lại trở lên xảo quyệt như vậy?

Mấu chốt là dù ông ta có tức giận, nhưng lại không cảm thấy chán ghét, ngược lại cảm thấy bà thực sự rất hoạt bát, thú vị ...

Lương Vũ Lâm lúc này cũng đứng dậy đi tới, nhìn chữ viết của Tiêu Nguyên Thạch, sau nhìn chữ viết của Khổng thị.

Chữ của Tiêu Nguyên Thạch thực sự rất khó coi, dấu vết bắt chước quá nặng, không có cảm giác phong cách cũng như cốt cách của chính mình.

Trái lại chữ của Khổng thị, tuy không đẹp nhưng cũng không quá xấu.

Mấu chốt là có thể nhìn ra, bà thật sự rất cố gắng.

Từ chữ viết của bà, có thể nhìn thấy, bên trong nét chữ có chút biến hóa, có phong cách riêng của chính mình.

Nếu so sánh, quả thật chữ viết của Khổng thị thực sự tốt hơn.

Ông ấy mở miệng nói: “Tiêu tướng quân, ba tháng này vẫn là nên tĩnh tâm luyện chữ đi.”

Theo ý kiến ​​của ông ấy, dùng nho tướng để hình dung Tiêu Nguyên Thạch, thật sự là quá đề cao.

Tiêu Nguyên Thạch: "..." Vị vương gia bệnh tật này, nhã nhặn tuấn tú phong nhã ở đâu vậy? Sao lại đáng ghét như vậy.

Thời Khanh Lạc cũng bu lại: “Chậc chậc, chữ Tiêu tướng quân, còn không bằng chữ của mẹ chồng ta mới học viết được một năm.”

“Tuy rằng Tiêu tướng quân cũng là nông dân, sinh ra trong thôn nhỏ, mấy năm nay không có luyện chữ, có phải tâm tư đều ở hết ở hậu viện không.”

Tiêu Nguyên Thạch: “…” Lại bị đâm, nông dân, sinh ra ở thôn nhỏ, là thứ ông ta không muốn đề cập tới.

Đứa con dâu này thật sự độc ác, thích chọc vào chỗ đau của người khác.

Sau khi châm biếm Tiêu Nguyên Thạch xong, Thời Khanh Lạc vẫy tay với Tiêu Hàn Tranh: “Tướng công, mau đến đây viết vài chữ cho tiền cha chồng xem, thế nào mới là chữ viết.”

Tiêu Hàn Tranh đứng dậy đi tới, đề bút viết lại chứng từ của Tiêu Nguyên Thạch, bắt chước lại kiểu chữ của đối phương.

Viết xong còn chắp tay với Tiêu Nguyên Thạch: “Tiêu đại tướng quân đã nhường.”

Tiêu Nguyên Thạch: “…” Ông ta đang ở nơi nào, ông ta là ai chứ?

Má nó, thật sự quá khinh người.

Nhìn chữ của Tiêu Hàn Tranh rất có khí phách, không tìm ra điều gì để xoi mói, ông ta nhất thời nghẹn họng tiến thoái lưỡng nan.

Khổng thị đối lập so với trước kia, còn cảm thấy chữ của ông ta không đẹp.

Mấy năm nay, có thời gian rảnh ông ta cũng đều có luyện tập, tự mình cảm thấy chữ viết của mình không quá xấu.

Nhưng bây giờ đặt cùng một chỗ với chữ viết của Tiêu Hàn Tranh, đối phương lại còn bắt chước lối viết chữ của ông, lại càng đối lập quá nhiều.

Làm cho ông ta gần như cảm thấy xấu hổ.

Đứa con này thật sự quá lợi hại.

Khó trách sao lại thành đôi với một Thời Khanh Lạc một bụng đầy ý xấu, hóa ra là chính mình cũng không tốt lành gì.

Lúc này, Lương Vũ Lâm còn thêm dầu vào lửa: “Chữ viết của Tiêu công tử quả thực quá tốt, như vậy so với nhau, chữ của Tiêu tướng quân thật sự không đọc nổi.”

Sau đó, còn quay sang Tiêu Nguyên Thạch xin lỗi: “Tiêu tướng quân, bổn vương là người thích nói thật, ngươi tuyệt đối đừng để trong lòng.”

Miệng ông ấy nói lời xin lỗi nhưng sắc mặt thì lại không như vậy.

Trán Tiêu Nguyên Thạch nổi đầy gân xanh, hoàn toàn tức giận: "Vi thần không dám.”

Hôm nay nếu đổi thành người khác ở đây, ông ta sớm đã không nhịn được tức giận mà phất tay áo rời đi.

Nhưng Lương Vũ Lâm lại là đệ dệ mà hoàng đế tín nhiệm nhất, lại là vị Vương gia có quyền uy lớn nhất Đại Lương, ông ta không dám đắc tội.

“Nếu như vậy, vi thần xin trở về luyện thêm.”

Tiêu Nguyên Thạch bị xem thường thực sự là chịu không nổi nữa, nếu ở lại tiếp ông ta sẽ phát điên mất.

Vừa lúc mượn chuyện này rời đi.

Thời Khanh Lạc lại mở miệng nói: “Tiền cha chồng, đến cũng đã đến rồi, hay là ở lại cùng nhau dùng bữa tối đi?”

“Tuy rằng ông nuốt không nổi, nhưng vẫn có thể nếm thử mùi vị của món lẩu thịt dê này.”

Tiêu Nguyên Thạch: " ... "Ông ta cũng đã tức giận no rồi, còn ăn cái rắm.

Hơn nữa đừng tưởng ông ta nghe không hiểu, nha đầu c.h.ế.t tiệt này đang sỉ nhục chữ ông ta quá xấu nên nuốt không nổi.

“Không cần, ta dùng bữa xong rồi mới đến.” Ông ta không thể tiếp tục chịu sỉ nhục.

Thời Khanh Lạc vẻ mặt tiếc nuối: “Vậy sao, ta đây còn nhiệt tình muốn mời ông ăn một bữa cơm.”

Nhân tiện, tiếp tục nhục mạ ông ta.



Rốt cuộc, hôm nay chính là một cơ hội tốt, có vị phật gia Nghệ Vương ở đây, bọn họ nói cái gì, tên cặn bã này cũng chỉ có thể chịu đựng mà nuốt xuống.

Tiêu Nguyên Thạch ngoài cười nhưng trong không cười: “Ta thật sự cảm tạ ngươi.”

Chả nhẽ ông ta lại không biết, nha đầu c.h.ế.t tiệt này là mượn việc ăn cơm muốn giễu cợt mình, ông ta đương nhiên không bị lừa.

Nói xong, ông ta nóng lòng giơ tay muốn rời đi: “Vậy ta đây cáo từ trước!”

Thời Khanh Lạc đâu dễ dàng để ông ta rời đi như vậy.

“Xin dừng bước, tiền cha chồng không ăn cơm, nhưng không phải ông còn quên một người sao?”

Tiêu Nguyên Thạch có chút khó hiểu: “Cái gì?”

Thời Khanh Lạc chỉ về phía Nhị Lang: “Vừa rồi vẫn chưa có bồi thường cho Nhị Lang.”

Sau đó lộ ra ánh mắt “ông vậy mà không đáng tin cậy như vậy" nhìn Tiêu Nguyên Thạch.

Tiêu Nguyên Thạch muốn phát điên: "..." Ông ta nói đồng ý khi nào? Sao ông ta lại không biết.

Tiêu mẫu cũng nói: "Đúng vậy sau khi bồi thường cho ta, ông chẳng lẽ đã quên Nhị Lang rồi sao? Ta biết ông ngoài miệng nói lời ngon ngọt, thật ra chỉ là lừa gạt.”

Lương Vũ Lâm cũng góp vui: “Lúc nãy bổn vương cũng có nghe thấy.”

Tiêu Nguyên Thạch: "…” Ông ta là đang trêu chọc ai vậy?

Ông ta không chỉ hối hận khi đến đây, mà còn hối hận vì ban ngày chủ động gặp Khổng thị cùng Tiêu Bạch Lê.

“Vừa rồi ta đang nghĩ đến chuyện quay về luyện chữ, nên quên mất.”

Dưới nụ cười đầy ẩn ý của Nghệ Vương, ông ta kiên trì nhìn về phía Nhị Lang: “Nhị Lang, ngươi muốn cái gì?”

Tuy bên ngoài Nhị Lang còn nhỏ bộ dáng lại nhu thuận, nhưng tâm tư lại rất vòng vo.

“Tiêu tướng quân, chờ lúc ngươi trở về kinh thành, ta cùng ngươi hồi phủ tướng quân làm khách được không?”

Đến lúc đó còn muốn gặp lại nữ tử ngoại thất chán ghét kia.

Chủ yếu là do cậu còn chưa nghĩ ra mình muốn gì, nên muốn hỏi ngược lại ông ta.

Sau đó, theo phụ thân cặn bã này trở về phủ tướng quân, gây rắc rối cho phủ tướng quân.

Cậu đi ra ngoài mua đồ hoặc gây chuyện, cũng sẽ sử dụng câu cửa miệng “Tiền phụ thân của ta là Tiêu Nguyên Thạch” .

Ngẫm lại đã thấy thích thú, vẫn là tẩu tẩu giỏi.

Vốn dĩ có thể chờ thêm một đoạn thời gian, nhưng ai bảo ba tháng sau phụ thân cặn bã đã đi Bắc Cương.

Tiêu Nguyên Thạch thấy tiểu nhi tử chủ động nói muốn đến tướng quân phủ, vốn dĩ ông ta phải cảm thấy vui mừng.

Nhưng không biết vì lý do gì, cảm thấy phía sau lưng có chút lạnh.

Có điều ông ta cũng rất muốn đưa đứa nhi tử này về, chính mình bồi dưỡng nó.

Nếu nhi tử chủ động, ông ta đương nhiên không bỏ qua cơ hội này.

Ánh mắt ông ta tràn đầy vẻ nhu hòa: "Đương nhiên là được."

“Chờ lúc ta quay trở về kinh thành, sẽ phái người tới đón con.”

Vốn muốn nói là đích thân ông ta sẽ tới đón, nhưng lại lập tức đổi thành phái người đến đón.

Ông ta thực sự không muốn đối mặt với đám người Thời Khanh Lạc một lần nữa.

Ông ta một miệng sao có thể đấu lại với bốn cái miệng, chỉ là tự mình chuốc lấy nhục nhã mà thôi, còn bị tức đến ói máu.

Hai mắt Nhị Lang sáng lên: "Được, vậy một lời đã định.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play