Chuyện tình phủ tướng quân, Nghệ vương cũng đã biết, nếu ông ta giải thích hoặc không dám thừa nhận sẽ càng làm cho người ta cảm thấy bất mãn, không bằng việc giả bộ hối lỗi.
Biết sai để sửa là một chuyện tốt.
Thời Khanh Lạc nhướng mày: “Chỉ bồi thường một tòa thôn trang?”
“Người duy nhất mà ngươi áy náy chỉ có Bạch Lê?”
“Ngươi không phải cũng nên bồi thường cho mẹ chồng cùng Nhị Lang?”
Tiêu Nguyên Thạch thực sự sợ chạm mặt với đứa con dâu xấu này.
Bây giờ ở trước mặt Nghệ Vương làm trò bồi thường, nếu ông ta phản bác, chính là tự tát vào mặt mình.
Ông ta mỉm cười: "Đó là điều nên làm."
Sau đó vừa chuyển chủ đề vừa hỏi: "Có phải ngươi đang nghĩ, để ta bồi cũng bồi thường cho ngươi?”
Chỉ cần con dâu xấu xa này nói phải, đó chính là tham đồ nhà ông ta, để cho Vương gia có thể xem rõ.
Sao Thời Khanh Lạc lại nhìn không ra tâm tư của người phụ thân cặn bã này chứ.
Chẳng qua vẫn khoát tay, mang theo mấy phần chê ghét: “Trái lại phu thê chúng ta không cần, dù sao tướng công ta nhiều tiền hơn ông, có thể dựa vào chính mình, thi khoa cử, không cần ông bồi thường.”
“Mỗi tháng đều nhận được không ít lợi nhuận, cũng không thiếu tiền, số tiền nhỏ nhoi ngươi bồi thường này, đúng là ta không để vào trong mắt.”
Tiêu Nguyên Thạch: “…” Đây là cố ý hạ thấp ông ta, khoe khoáng, thật quá đáng ghét.
Ông ta thật sự không muốn nói chuyện đứa con dâu xấu tính này.
Bởi vì hoàn toàn nói không lại, quan trọng nhất là nếu như không cẩn thận, có thể lời vào bẫy trong lời nói của nàng.
Tỷ như, vừa rồi nàng nói ông ta cũng nên bồi thường cho Khổng thị cùng tiểu nhi tử.
Vì vậy, ông ta nhìn Tiêu mẫu hỏi: "Nguyệt Lan, chuyện tình trước đó ta không hề biết chân tướng, hiểu lầm ngươi, để ngươi phải chịu ủy khuất.”
“Ngươi muốn cái gì, chỉ cần ta có thể làm được, nhất định sẽ hết lòng bồi thường cho ngươi.”
Ở trong lòng ông ta, mặc dù Khổng Nguyệt Lan đã bị Thời Khanh Lạc dạy hư, nhưng bản tính vẫn hiền lành hiền huệ.
Ông ta chủ động đề nghị bồi thường, tám chín phần mười bà sẽ không muốn.
Cho dù muốn cũng sẽ không dùng công phu sư tử vồ như thế .
Nếu là trước đây, Tiêu mẫu khẳng định là có chút bối rối.
Dù sao bà cũng chưa từng trải qua sự việc như vậy, không có kinh nghiệm ứng phó.
Nhưng hôm nay nghe thấy nhiều lời con dâu giáo huấn, bà nghe lọt được không ít.
Vì thể liền nghĩ nghĩ rồi nói: "Được rồi, nếu ngươi đã muốn bồi thường, ta cũng sẽ không ngăn ngươi, nếu không sẽ lại biến thành người có lỗi.”
"Cũng là tránh để cho sau này ngươi ăn không ngon ngủ không yên.”
“Đường từ kinh thành đến thôn trang không dễ đi, ta thấy không ít thôn dân trồng rau ở vùng phụ cận rồi gánh vào kinh thành bán, trên đường đều toàn là bùn thật sự không dễ đi.”
“Không bằng ngươi lấy tiền bồi thường dùng danh nghĩa của ta, tu sửa lại đoạn đường đó đi.”
Bề ngoài, là Tiêu Nguyên Thạch bỏ tiền xây đường.
Đến lúc đó, để nhi tử phái người loan tin khắp kinh thành, chủ yếu là muốn để mọi người biết, con đường này được sửa là Tiêu Nguyên Thạch vì áy náy, bồi thường cho bà
Dù tên cặn bà này xài tiền sửa đường, mọi người cũng sẽ không nhớ đến chuyện tốt này của ông ta.
Bởi vì con đường này không phải tu sửa vì dân chúng, mà là do ông ta làm chuyện áy náy nên phải bồi thường cho người vợ trước.
Theo lời của con dâu, chính là truyền đi khắp nơi, nói ông ta vì làm nhiều điều trái với lương tâm với vợ trước, đêm về gặp ác mộng.
Cho nên muốn bồi thường mới yên tâm một chút.
Cuối cùng, mấu chốt là nhìn có vẻ như Tiêu Nguyên Thạch dùng tiền có được danh lợi. Nhưng thực tế, lại thành trò cười cho thiên hạ.
Mấu chốt là phía trước là bẫy, nhưng tên cặn bã này vì mặt mũi, chỉ có thể nắm mũi nhận.
Vị Nghệ Vương này thật sự là người tốt.
Nếu hôm nay không có ông ấy ở đây, lấy tính tình keo kiệt của cặn bã này, nhất đjnh sẽ chối đẩy.
Vì vậy, bà dùng ánh mắt như muốn phát sáng nhìn Nghệ Vương, phát cho đối phương một thẻ người tốt.
Nghệ Vương là người luyện võ, giác quan rất nhạy bén.
Tự nhiên cảm nhận được ánh mắt của Khổng thị, nhìn vào đôi mắt sáng của bà, cũng đoán được trong lòng bà đang suy nghĩ cái gì.