Tiêu Hàn Tranh nhìn nàng cười nói đùa: "Ta cũng là bị nương tử làm hư."
Hắn nghĩ tới những thứ này đúng là học được từ tiểu tức phụ.
Đổi lại là trước đây, đoán chứng thiết kế bẫy để cho phụ thân cặn bã làm việc bất lực rồi mất chức, chỗ nào có thể chơi đùa hả giận như vậy được.
Thời Khanh Lạc tức giận trợn mắt nhìn hắn một chút: "Huynh vốn đã xấu, còn đổ lỗi cho ta."
Tiêu Hàn Tranh cười nói: "Đúng đúng, ta cũng xấu."
Hắn nói đầy cảm khái: "Không phải người một nhà thì không vào một cửa mà."
Thời Khanh Lạc giận dữ liếc hắn: "Cái này rõ ràng là chúng ta vì dân trừ hại, xấu ở chỗ nào?"
Tiêu Hàn Tranh cười ra tiếng: "Đúng, chúng ta đều là người tốt."
Nếu phụ thân cặn bã và Cát Xuân Như nghe được lời này của hai người, chắc chắn sẽ tức giận đến ngất xỉu.
Thời Khanh Lạc đột nhiên nhớ tới một vấn đề: "Huynh nhớ xử lý kĩ gã sai vặt kia, loại người bán đứng chủ tử không thể giữ lại."
Tiêu Hàn Tranh gật đầu: "Nàng yên tâm, ta sẽ xử lý."
Vì ít đến thôn trang này, hơn nữa mới nhận từ Hoàng đế không bao lâu, cho nên hắn cũng không có đổi người.
Xem ra bây giờ phải sàng lọc tất cả đổi mới một lần.
Chuyện này cũng khiến hắn cảnh giác hơn.
Hai người đang nói chuyện thì tùy tùng của Tiêu Hàn Tranh gõ cửa.
Tiêu Hàn Tranh cho người vào hỏi: "Có chuyện gì?"
Tùy tùng trả lời: "Chủ tử, Nghệ vương muốn gặp người."
Tiêu Hàn Tranh ngẩn người: "Mời tới phòng khách, ta qua ngay bây giờ."
Thời Khanh Lạc cũng có chút không hiểu: "Nghệ vương sao lại tìm được chỗ này mà tới gặp huynh?"
Lúc đầu Tiêu Hàn Tranh cũng kinh ngạc, sau đó nghĩ đến kiếp trước mùa đông Nghệ vương có thói quen thích đến suối nước nóng trong thôn để tĩnh dưỡng, nên đoán có thể là trùng hợp.
"Có thể ngài ấy ở gần đây, nghe chúng ta cũng tới cho nên tới nhà tìm ta xem bệnh."
Thời Khanh Lạc gật đầu: "Cũng đúng, vậy huynh mau đi đi."
Tiêu Hàn Tranh gật đầu, đi thay quần áo, tới phòng khách đón khách.
Lúc hắn đi vào, Lương Vũ Lâm đã ngồi uống trà.
Bên cạnh còn đặt ít hộp quà.
"Bái kiến Nghệ vương!" Tiêu Hàn Tranh vào cửa đã hành lễ.
Lương Vũ Lâm đứng lên, giơ tay lên nói: "Ở bên ngoài cũng không cần hành lễ như vậy."
Tiêu Hàn Tranh cũng không có nhiều lời, đứng thẳng người lên: "Mời Vương gia ngồi!"
Hắn cũng ngồi đối diện Nghệ vương: "Vương gia tới tìm ta xem bệnh bồi dưỡng thân thể sao?"
Tất nhiên Lương Vũ Lâm sẽ không nói là mình đến xem náo nhiệt.
Ông ấy ôn nhu cười một tiếng: "Đúng vậy, ta ở thôn sát bên cạnh, nghe người ta nói cả nhà ngươi cũng tới bên này, nên muốn ghé thăm."
"Hoàng huynh nói ngươi là học trò của thần y, y thuật rất cao minh, sau này có thể làm phiền ngươi hỗ trợ xem bệnh một chút.”
Tiêu Hàn Tranh cười cười: "Hoàng Thượng quá khen rồi, ta sẽ cố gắng điều dưỡng cho Vương gia."
Hắn làm việc không thích dây dưa dài dòng: "Vậy bây giờ ta có thể bắt mạch cho Vương gia không?"
Lương Vũ Lâm gật đầu mỉm cười: "Được!"
Ông ấy duỗi tay ra.
Tiêu Hàn Tranh đi đến chỗ bên cạnh ông ấy ngồi xuống, ngửi thấy trên người ông ấy có mùi mực lẫn với mùi thuốc.
Nói rõ Nghệ Vương vẫn luôn uống thuốc, trên người cũng đeo túi thuốc.
Cũng đúng như trong lời đồn, vị vương gia này thích vẽ tranh, thư pháp.
Hắn bắt mạch cho Nghệ vương, ban đầu tương đối bình tĩnh, sau đó có chút kinh hãi.
Hắn không nghĩ Nghệ vương nội lực thâm hậu như vậy, xem ra là cao thủ võ công.
Người của hoàng thất, quả nhiên không có ai đơn giản.
Đây là một loại phương pháp bí truyền do thần y để lại, sau khi hắn học được, bắt mạch cũng có thể phát hiện đối phương có nội lực hay không.
Chẳng qua thể chất của Nghệ vương có chút vấn đề, sinh sớm để lại bệnh tật trong cơ thể.