Lương Vũ Lâm đã tới nơi này trước khi Tiêu Nguyên Thạch đến.
Chỉ cần về kinh thành vào lúc mùa đông, ông ấy sẽ thường đến suối nước nóng của mình ở một khoảng thời gian.
Trong rừng có một cây cao sừng sững, đứng trên ngọn cây có thể nhìn thấy thôn xóm, làng mạc, núi non xa xa.
Vì vậy, thỉnh thoảng ông ấy sẽ đến đây, ngồi trên cây ngắm nhìn phong cảnh, rồi sau đó trở lại thôn trang vẽ tranh.
Hôm nay, ông ấy chỉ đến xem cảnh vì có hứng thú, không ngờ lại được xem một vở kịch “vi diệu” như vậy.
Trong lòng lại không ưu Tiêu Nguyên Thạch thêm mấy phần.
Từ đầu đến cuối, người này đều mang theo tính toán, dỗ dành mẫu nữ kia như kẻ ngốc vậy.
Ngược lại, hai mẫu nữ kia rất thú vị, không hề nghe theo lời Tiêu Nguyên Thạch.
Lúc đó ông ấy không có chuyện gì làm, thật nhàm chán, cho nên vẫn ngồi trên cây xem kịch.
Dù sao, hoàng huynh đã nói, để ông ấy đến gặp Tiêu Hàn Tranh xem bệnh.
Vừa vặn hôm nay ông ấy có thể dùng cớ cũng đang ở gần đây, đi đến thôn trang suối nước nóng tìm Tiêu Hàn Tranh.
Nhân tiện, nhìn xem phản ứng của đám người Tiêu gia sau khi Tiêu Nguyên Thạch gửi khế đất đến.
Ở phía bên kia, Tiêu mẫu và Tiêu Bạch Lê trở lại thôn trang gặp phu thê Tiêu Hàn Tranh.
Lúc này hai người đã thức dậy, Thời Khanh Lạc ngồi bên bếp lò tính toán sổ sách, Tiêu Hàn Tranh cùng Nhị Lang ngồi phía đối diện đọc sách.
Thấy Tiêu mẫu tức giận, Thời Khanh Lạc hỏi: “Nương, ai chọc giận nương vậy?”
Nàng hiếm khi thấy bộ dáng không vui vẻ của mẹ chồng.
Sau khi Tiêu mẫu ngồi xuống, bà tức giận nói: “Tiền cha chồng của con.”
Vừa nghĩ đến ánh mắt Tiêu Nguyên Thạch nhìn mình, bà lại tức giận.
Nhìn thấy dáng vẻ và giọng điệu của mẹ chồng, Thời Khanh Lạc cảm thấy mẹ chồng càng ngày càng sống động, thậm chí còn có chút đáng yêu.
Như vậy rất tốt.
“Hai người gặp được phụ thân cặn bã?” Có cần trùng hợp như vậy không?
Tiêu Hàn Tranh và Nhị Lang cũng đặt cuốn sách xuống đồng loạt nhìn lại.
Tiêu mẫu không giấu giếm, bà kể lại ngắn gọn những gì đã xảy ra trong rừng.
Thời Khanh Lạc nghe xong lập tức cười nói với Tiêu Bạch Lê: "Bạch Lê làm rất tốt, đồ vật của phụ thân cặn bã tốt nhất đừng nên cầm nhưng nếu ông ta đã có lòng cho thì chúng ta cũng có lòng nhận.”
Đúng vậy, tại sao trước kia nàng không nghĩ tới nó trước đây, có thể để cho tiểu cô và Nhị Lang đi gieo họa cho phụ thân cặn bã và ngoại thất kia.
Vẫn là phụ thân cặn bã am hiểm, tự mình dâng đến cửa.
Tiêu Bạch Lê nghe thấy tẩu tẩu cũng nghĩ như vậy, nở một nụ cười thật tươi, "Muội cũng nghĩ như vậy.” .
“Cho nên muội thúc giục ông ta nhanh chóng đổi tên khế ước sang cho muội.”
“Mặc dù muội cũng muốn có một thôn trang, nhưng đồ của ông ta muội cũng không muốn ở.”
“Cầm đi bán, tiêu tiền của ông ta, trong lòng muội vẫn có chút chán ghét.”
Nàng ấy rất phụ thuộc vào Thời Khanh Lạc, cho nên nói lời trong lòng ra: "Muội không có ý định chiếm lấy chút tiện nghi từ ông ta, nhưng mà lại không thể nguôi giận được, lại càng không muốn cho tiện nữ kia hưởng lợi, thế nên mới ra quyết định này."
Thời Khanh Lạc sờ cằm: “Ông ta cảm thấy không còn hi vọng cứu chữa mối quan hệ với đại ca muội cho nên muốn xuống tay từ chỗ muội và Nhị Lang.”
“Vậy thì như mong muốn của ông ta.”
Nàng cong môi nói: “Nếu ông ta muốn dỗ dành hai người, vậy thì hai người cũng có thể phản kích lại.”
Tiêu Bạch Lê và Nhị Lang đồng thời hỏi: “Phản kích?”
Thời Khanh Lạc trả lời: “Chính là hai đứa lá mặt lá trái với ông ta, dỗ dành lấy đồ từ trong tay ông ta.”
“Giống như Bạch Lê muốn cái thôn trang kia vậy.”
“Mặt khác hai đứa có thể lừa ông ta đưa cho các loại đồ vật khác, vàng bạc châu báu, ruộng đất, thôn trang gì đó tất cả đều có thể.”
“Nếu không muốn dùng đồ của ông ta, tiêu tiền của ông ta thì cứ mang đồ vật đó đi làm chuyện tốt.”
“Cứ dùng danh nghĩa của phụ thân cặn bã đi làm chuyện tốt, hoặc là dùng tiền ông ta đi làm chuyện tốt, khiến ông ta khổ không nói nên lời, muốn phát điên nhưng vẫn phải nhẫn nhịn.”
“Dù sao thì cứ khiến ông ta không nói được cái gì hết.”
“Ví dụ, con đường từ kinh thành đến thôn trang suối nước nóng không dễ đi, vậy hãy để phụ thân cặn bã bỏ tiền ra xây con đường xi măng.”
Nàng lại dạy cho hai người không ít chiêu mới.
Sau đó nàng nói: "Ông ta là chủ động đưa đến cửa làm thịt, không làm thịt cũng thật có lỗi với ông ta.”
Không để cho ông ta bỏ thêm chút máu, thật có lỗi với tính toán của ông ta.