Tuy rằng ngoài miệng nói như vậy, nhưng thật ra trong lòng cũng rất bối rối.
Rốt cuộc thì, từ trước đến giờ nàng đều chưa từng trải qua chuyện này.
Có vẻ sẽ rất thú vị.
Nhưng mà, rất nhanh sau đó, nàng đã phải trả giá cho hành động của mình.
Chờ đến khi ngâm suối nước nóng xong, môi đã đỏ ửng, trên cổ cũng trồng đầy dâu tây.
Nếu không phải là Tiêu Hàn Tranh tự chủ tốt, hai người họ đã viên phòng ở trong suối nước nóng rồi.
Nhưng mà lần này, chỉ trừ bỏ một bước cuối cùng, còn lại đều đã làm.
Sau khi ra khỏi suối nước nóng, cũng là Tiêu Hàn Tranh ôm nàng đi tắm rửa.
Tắm rửa xong xuôi, Thời Khanh Lạc lập tức sà vào lòng Tiêu Hàn Tranh mà ngủ.
Tiêu Hàn Tranh chỉ chợp mắt một lát, sau đó lại ôm tiểu tức phụ đang ngủ say vào lòng, chăm chú đọc sách.
Thỉnh thoảng sẽ không nhịn được mà cúi đầu, hôn hai cái lên trán nàng.
Nàng đúng là tiểu yêu tinh, đến hồn vía của hắn cũng đã bị nàng trộm đi mất rồi.
Nhưng hắn còn có cách nào khác chứ, chỉ có thể sủng nàng thôi!
Bên kia, Tiêu mẫu và Tiêu Bạch Lê ngâm suối xong thì lập tức kéo tay nhau đi dạo trong thôn trang.
Sau đó lại nghe được gã sai vặt trong thôn trang nói, thôn trang gần đây có một hộ gia đình, nhà bị tuyết đè sụp, có hai đứa bé bị kẹt trong đó.
Người trong thôn tới sơn trang cầu cứu.
Tiêu mẫu và Tiêu Bạch Lê vẫn luôn giữ vững thiện tâm.
Sau khi nghe được tin này, lập tức mang theo gã sai vặt cùng với nha hoàn chạy qua đó, xem có thể giúp được gì hay không.
Thôn nhỏ đó không xa sơn trang là bao, nếu ngồi xe ngựa thì chỉ cần thời gian một nén nhang là tới.
Sau một nén nhang, Tiêu Bạch Lê lại cảm giác có chút không đúng.
Vì thế mở cửa sổ xe ra, sau đó mới phát hiện, bốn phía không hề có một thôn trang nào, mà ngược lại là một rừng cây.
Nàng ấy thấy vậy thì lập tức hô: “Đây là nơi nào? Mau dừng xe.”
Phía trước, gã sai vặt chẳng những không dừng lại mà còn tăng tốc.
Vẻ mặt của Tiêu Bạch Lê cùng Tiêu mẫu tức khắc đều thay đổi, bọn họ nhận ra mình đã bị lừa.
Cũng là do trước đây, bọn họ đã quen sống ở thôn Hạ Khê, huyện Nam Khê, người dân ở đó rất chất phác, cho nên hai người mới dễ mắc mưu như vậy.
Tiêu Bạch Lê nắm lấy tay Tiêu mẫu, từ bên hông rút ra một cái roi: “Nương, không phải sợ, con bảo vệ người.”
Hiện giờ lá gan Tiêu mẫu đã lớn hơn trước nhiều, nhưng vẫn có chút khẩn trương mà nắm chặt lấy nữ nhi: “Không sợ, nương không sợ.”
Xe ngựa lại chạy thêm gần một nén nhang nữa, sau đó đột nhiên ngừng lại.
Tiêu Bạch Lê đá văng cửa xe, kéo Tiêu mẫu nhảy xuống khỏi xe ngựa.
Nàng ấy đã chuẩn bị tinh thần để đánh nhau một trận, ai ngờ đứng cách đó không xa là một người đang chắp tay sau lưng.
Trong tay Tiêu mẫu cũng đang nắm chặt một cây trâm cài, vẻ mặt ngơ ngác.
Bà cảm thấy kẻ đang quay lưng lại với bọn họ kia, bóng dáng có chút quen mắt.
Đồng tử bà hơi co lại, mở miệng nói: “Tiêu Nguyên Thạch?”
Tiêu Nguyên Thạch nghe được một tiếng này, mới từ từ xoay người lại.
Ông ta mặc một bộ áo gấm màu lam nhạt, nhìn qua không có vẻ gì là giống một tướng quân, ngược lại còn nhìn như là thư sinh tuấn nhã.
Trên mặt ông ta nở một nụ cười ôn nhu: “Nguyệt Lan, không ngờ bà liếc mắt một cái đã nhận ra ta.”
Tiêu mẫu: “…” Sao tên tra nam lại ở chỗ này? Lại muốn làm trò gì đây?
Từ lần cho Tiêu Nguyên Thạch một vố đau, bà đã hoàn toàn khắc phục được tâm lý sợ hãi Tiêu Nguyên Thạch.
Cho nên nghe được lời này, lại nhìn thấy ông ta cười ôn nhu như vậy, chỉ cảm thấy rất ghê tởm.
Bà trợn trắng mắt nói: “Cái gì mà liếc mắt một cái đã nhận ra ông, ông nghĩ cái gì vậy hả, ta nhìn rất lâu mới nhìn ra được đấy?”