Hề Duệ thấy Thời Khanh Lạc đã đồng ý, bĩu môi nói với Kỳ Y Dương: “Coi như tiện nghi cho ngươi.”
“Đúng rồi, chuyện này chỉ có mấy nhà chúng ta biết thôi.”
Lương Hữu Tiêu nhấn mạnh với mấy người: “Không được để lộ bí mật này cho những người khác, trước tiên chúng ta dùng việc tạo ra cao su để lấy danh tiếng và kiếm tiền, tương lai dù có người khác bắt chước theo cũng không kiếm bằng chúng ta, càng không danh tiếng như chúng ta.”
Mấy người khác nghe vậy liếc hắn ta một cái: “Chuyện này còn cần ngươi nói sao?”
Có thể được nổi tiếng, kiếm được đống tiền lớn, họ có ngu mới đi để lộ bí mật này ra bên ngoài.
Thời Khanh Lạc cười khẽ, nói: “Vậy ăn xong rồi thì tan đi, các ngươi nhanh về làm chuyện này đi, chậm một bước sẽ bị thiệt đấy.”
Mấy người vô cùng đồng ý, gật đầu: “Được.”
Lương Hữu Tiêu cầm một phần tranh vẽ của Thời Khanh Lạc: “Ta ăn no rồi, ta về nhà trước đây.”
Mấy người Hề Duệ: “…” Người này chỉ giỏi xảo quyệt nhất, không ngờ còn muốn đi trước họ một bước.
Hề Duệ cũng cầm một phần: “Ta cũng no rồi.”
Tiếp theo đó, Tịch Dung, Phỉ Dục Triết với Kỳ Y Dương cũng đứng lên: “Ta cũng no rồi.”
Thời Khanh Lạc: “…” Còn chưa ăn mà?
“Được rồi, các người về nhà đi, ta ăn no rồi lại chậm rãi về sau.”
Đồ ăn còn chưa có bưng lên, không ăn một chút gì cũng lãng phí quá rồi.
Đợi lát nữa, nàng nói chưởng quầy gói lại là được.
“Vậy ngươi từ từ ăn, bọn ta đi trước, sau này lại liên lạc.”
Mấy người sợ bị đối phương giành trước một bước, vì thế vội vàng xuống lầu, nhanh chóng về nhà.
Lúc này gia chủ mấy nhà cũng lục tục về từ nha môn.
Lương gia cách tửu lầu gần hơn, cho nên Lương Hữu Tiêu về nhà trước một bước.
Đúng lúc, Lương lão gia tử đang ngồi với mấy nhi tử và tôn tử ở trong thư phòng, thảo luận một ít hướng đi trên triều đình.
Giống như vị trí bộ binh của Tiêu Nguyên Thạch đang có khoảng trống, tất cả mọi người phải tranh thủ một chút.
Lương lão gia tử cũng muốn nhi tử nhà mình đi thử một chút, nếu có thể đậu đương nhiên là tốt rồi, nhưng không thể đậu cũng chẳng sao.
Thật sự nam đinh trong nhà quá nhiều, tài nguyên hữu hạn, cho nên một khi có cơ hội phải nhanh chóng tranh thủ đoạt, nếu không sẽ để lợi ích cho người khác.
Đương nhiên, các đại gia tộc thế gia khác cũng có suy nghĩ giống như thế.
Lương Hữu Tiêu về đến nhà đi thẳng đến thư phòng.
Gõ cửa đi vào, chỉ thấy các nam đinh có tiền đồ trong nhà đều ở thư phòng.
Còn có vài đường huynh đệ vẫn còn đang đọc sách, cũng bị cha ruột của bọn họ gọi đến nghe nói chuyện.
Cũng toàn là người trong nhà, trừ Lương Hữu Tiên và mấy nam đinh tuổi còn quá nhỏ khác ra, thì tất cả đều ở trong này.
Lương Minh Thành nhìn con mình đi đến, tức giận nói: “Ngươi tới cũng sớm quá đấy.”
Trong cả nhà này, chỉ có con của ông ta không biết điều nhất.
Vừa rồi, ông ta còn bị mấy huynh đệ âm thầm sỉ nhục vài câu , nói là con của ông ta không quan tâm đến chuyện nhà chút nào.
Tiếp đó còn nói cái gì là con của ông ta quần là áo lụa, không thi khoa cử làm quan, cũng không muốn để cho lão gia tử sắp xếp chức vị, không có ý chí, dù không đến cũng không sao
Ông ta nghe được đương nhiên là không vui rồi.
Gia tộc lớn, dù ông ta là thế tử, là người thừa kế tương lai của phủ Quốc Công, nhưng giữa việc tranh giành với các huynh đệ vẫn phải xảy ra.
Bên ngoài có mâu thuẫn, tất nhiên sẽ nhất trí đối ngoại, nhưng lúc sống chung với người nhà, giữ hai bên vẫn lục đục với nhau.
Sau đó, chuyện dễ dàng sỉ nhục ông ta nhất chính là lấy tiểu nhi tử ra nói.
Lương Hữu Tiêu sao không nhìn ra lão tử nhà mình không vui, nhưng hắn ta cũng không quan tâm lắm.
Vì thế cợt nhả thoải mái ngồi xuống: “Cũng xem như không quá sớm, rất vừa vặn.”
Lương Minh Thành: “…” Tay lại ngứa rồi.
“Tiểu Lục, cả ngày ngươi bận rộn cái gì vậy?”
“Đúng thế, cả ngày chúng ta đều lên nha môn xử lý công việc, cũng chưa vội như ngươi đâu.”
“Hôm nay ngươi lại đi đâu đấy? Giờ mới về.”
Lương Hữu Tiêu nhìn mấy đường huynh ta một câu ngươi một câu sỉ nhục mình.
Thật sự gần đây tên nhócdỗ cho lão gia tử với lão thái thái vui vẻ, nên được rất nhiều thứ đồ tốt.