Lần đầu tiên Lương Hành Thần gặp Tiêu Hàn Tranh với Thời Khanh Lạc, quả nhiên không giống như người đến từ huyện thành nhỏ.
Y thức thời, chủ động nói: “Phụ hoàng, con lui xuống?”
Hoàng đế nâng tay lên: “Không cần, ngươi tiếp tục mài mực đi.”
Sắc mặt của Lương Hành Thần không thay đổi: “Vâng!”
Thời Khanh Lạc nghe cuộc đối thoại giữa hai người, cũng đại khái đoán được người này chính là thái tử làm việc khiêm tốn.
Từ chuyện này cũng có thể thấy, hoàng đế tin tưởng và coi trọng Thái tử ra sao.
Sai bảo mài mực, cảm giác hoàng đế đang thể hiện thân thiết với Thái tử.
Hoàng đế có ấn tượng rất tốt với Tiêu Hàn Tranh và Thời Khanh Lạc.
Vì thế ban ngồi cho hai người.
Tiêu Hàn Tranh và Thời Khanh Lạc cũng không có sợ hãi hay rụt rè gì, nếu hoàng đế đã ban ngồi thì cứ ngồi thôi.
Đầu tiên, hoàng đế tán gẫu mấy câu với hai người.
Sau đó, nhìn Tiêu Hàn Tranh hỏi: “Ngươi là đồ đệ của thần y?”
Tiêu Hàn Tranh gật đầu, trả lời: “Hồi bẩm hoàng thượng, đúng vậy.”
“Trẫm nghe nói y thuật của ngươi đã hoàn toàn kế thừa yên bát của thần y, chắt trai của Phỉ lão chính là nhờ ngươi chữa khỏi bệnh. Ngươi có am hiểu về mặt điều dưỡng cơ thể không?”
Nghe hoàng đế hỏi như vậy, Tiêu Hàn Tranh lập tức hiểu, đây là muốn làm gì.
Hắn cười trả lời “Về mặt này xem như còn am hiểu.”
Hoàng đế đã ba mươi tuổi, phong cách làm việc cũng không phải người bảo thủ.
Cho nên ngài rất thích những người mình coi trọng có tự tin, trả lời không giấu diếm.
Bởi vậy, ngài thật sự vừa lòng với câu trả lời của Tiêu Hàn Tranh.
“Chắc ngươi đã từng nghe nói về Nghệ Vương rồi, cũng chính là Hoàng đệ của trẫm, bởi vì sinh non không đủ tháng, nên cơ thể vẫn luôn cần điều dưỡng. Sư phụ của ngươi lúc còn sống, có kê một phương thuốc, sau khi dùng cũng rất tốt.”
Ngài nói thẳng vào vấn đề: “Đáng tiếc, bây giờ sư phụ của ngươi mất rồi, cho nên trẫm muốn ngươi giúp đỡ, tiếp tục điều dưỡng cơ thể cho Nghệ Vương.”
Đương nhiên, Tiêu Hàn Tranh không thể từ chối được: “Vâng!”
Hoàng đế suy nghĩ rồi nói: “Qua hai ngày nữa, trẫm sẽ bảo Nghệ Vương tự đến tìm ngươi.”
Tiêu Hàn Tranh gật đầu: “Được.”
Hoàng đế biết Tiêu Hàn Tranh phải tham gia vào thi Hội, nên tùy tiện hỏi hắn vài câu có liên quan.
Tiếp theo đó, ngài lại nhìn Thời Khanh Lạc, giống như đang nói giỡn: “Trẫm nghe nói, ngươi muốn vào cung dâng phương pháp gì đó?”
Thời Khanh Lạc nghĩ thầm quả nhiên đến rồi, cũng may nàng có chuẩn bị.
Nàng cười, trả lời: “Đúng là dân phụ muốn tiến cung dâng lên phương pháp.”
“Chẳng qua thân phận thấp kém, không phải muốn vào cung thì vào cung được, cho nên còn đang chuẩn bị nhờ Tịch Dung giúp nói trước với hoàng thượng. Ai ngờ rằng, hôm nay hoàng thượng đã triệu kiến trước rồi. Hoàng thượng thật sự thần cơ diệu toán.” Có lúc phải biết cách nịnh nọt.
Quả nhiên, nụ cười trên mặt Hoàng đế càng tươi hơn.
“Nha đầu nhà ngươi, miệng thật lanh lợi.”
Thời Khanh Lạc cười nói: “Lời của dâng phụ đều là thật.”
Hoàng đế cười khẽ nói: “Vậy, lần này ngươi dâng lên phương pháp gì?
Thời Khanh đưa ánh mắt nhìn Tiêu Hàn Tranh: “Dân phụ muốn làm cao su”