Nhưng như vậy thì sao, đương nhiên hắn ta cũng sẽ không làm cho nàng thất vọng.

Hắn ta cảm thấy muốn mượn được sức nàng phải diễn một vở tuồng.

Vì thế, đứng dậy: “Được rồi, ta tự đưa nàng ta về.”

Nhưng không giống với Tiêu Nguyên Thạch, tự bế đi.

Mà hắn ta sai bảo nha hoàn đỡ Cát Xuân Di lên xe ngựa.

Đồng thời chào hỏi chưởng quầy của tửu lầu, ghi chép tên của hắn ta vào sổ sách, lúc này mới rời đi.

Bởi vì lúc đi ra, lại ngồi chung một chiếc xe ngựa.

Cho nên khi về, Lương Hành Thiều với Cát Xuân Di cũng cùng về trên xe ngựa đó.

Sau khi lên xe, hắn ta nhàn nhã uống trà, nhìn nàng ta đang giả vờ ngất xỉu.

Một lát sau, Cát Xuân Di vẫn cảm nhận được Nhị hoàng tử đang nhìn mình, nàng ta có chút chịu không nổi.

Lúc này mới từ từ chuyển mình mở to mắt tỉnh lại, lại dùng dáng vẻ yếu ớt ỷ lại nhìn hắn ta: “Điện hạ!”

Lương Hành Thiều nhướng mày: “Tỉnh?”

Cát Xuân Di ngồi dậy, giả vờ hơi mơ màng: “Chúng ta sao lại trên xe ngựa rồi?”

Lương Hành Thiều cười như không cười nhìn nàng ta: “Ngươi thật sự ngất xỉu hoàn toàn sao. Xem ra thật sự ngày thường ăn quá ít, nên đói đến ngất đi. Sau khi về, ta sẽ bảo người xây cho người một phòng bếp nhỏ trong sân của ngươi, ngày thường ngươi muốn ăn cái gì thì bảo người nấu cho, ăn nhiều một chút.”

Được chiều chuộng như vậy, đã hết mức rồi nhỉ?

Có lẽ hậu viện sẽ có một trận gió tanh nổi lên.

Thật sự nhìn tính cách sảng khoái thẳng thắng của Thời Khanh Lạc, lại nhìn dáng vẻ giả vờ của Cát Xuân Di làm cho hắn ta có chút ngán ngẫm.

Sủng ái cũng không phải là chuyện tốt lành gì, chỉ tiếc những nữ nhân ở hậu viện lại không biết.

Trong lòng hắn ta lại có chút tiếc nuối, vừa lỡ mất một nữ tử thông minh hiểu thấu lòng người như Thời Khanh Lạc, vừa có vài phần ghen tỵ với Tiêu Hàn Tranh.

Ban đầu, Cát Xuân Di còn muốn khóc lóc kể lể uất ức với Nhị hoàng tử, nhưng sau khi nghe như vậy, trong lòng không kiềm được vui sướng.

Càng khẳng định Nhị hoàng tử thích mình, nhưng vì mượn sức của Thời Khanh Lạc, mới đứng về phía nàng ở tửu lầu như vậy.

Vừa rồi không phải đang bồi thường cho mình sao.

Ở trong sân có phòng bếp nhỏ, nàng sẽ trở thành người được yêu chiều nhất trong hậu viện của phủ Nhị hoàng tử.

Tuy rằng sẽ làm nữ nhân kia hâm mộ và ghen tị đến đỏ mắt, cũng sẽ tìm đến mình gây phiền phức.

Nhưng nàng ta lại không từ chối được sự sủng ái này.

Trong lòng nàng ta thở dài, bị Nhị hoàng tử thích cũng nửa vui nửa sầu, muốn khiêm tốn một chút cũng không được.

Nàng ta lập tức nhào vào trong lòng của Nhị hoàng tử, dùng tay tay nhỏ đánh nhẹ vào n.g.ự.c hắn ta, giọng mềm mại như nước: “Điện hạ đối xử với thần thiếp thật tốt.”

Nàng ta thử hỏi: “Trước kia thần thiếp vẫn thấy gầy một chút mới đẹp, điện hạ thật cảm thấy thiếp gầy sao?”

Nhị hoàng tử ôm nàng ta, nhưng trong mắt lại không nhiều ý cười: “Không có, ngươi như vậy mới tốt.”

Vừa nãy, mọi người ở tửu lầu nói đúng, Thời Khanh Lạc là có một không hai, nữ nhân kệch cỡm đừng có học theo, bắt chước bậy bạ.

Cát Xuân Di dựa vào trong lồng n.g.ự.c của hắn ta, nhưng không có nhìn thấy ánh mắt của hắn ta.

Trên mặt hiện lên sự vui mừng: “Vậy thiếp nghe điện hạ.”

Đúng là do vừa nãy, Nhị hoàng tử muốn mượn sức Thời Khanh Lạc mới nói như vậy.

Vẫn là dáng người yếu ớt gió lay như nàng ta mới dễ nhìn nhất.

Thời Khanh Lạc là chưa từng thấy qua cảnh đời, thấy đồ ăn ngon là không nhịn được ăn, thật mất mặt.

Trở lại phủ Nhị hoàng tử.

Lương Hành Thiều tự tiễn Cát Xuân Di về hậu viện.

Còn bảo người ta đi mời thái y đến xem bệnh cho nàng ta, lại còn bảo quản gia xây một phòng bếp nhỏ trong sân của nàng ta.

Chuyện này làm cho các nữ nhân ở hậu viện nghe được, không biết xé rách bao nhiêu khăn tay.



Chuyện lúc trước xảy ra ở trước cửa hàng bạc đã truyền đi khắp nơi, các nữ nhân hậu viện của Nhị hoàng tử cũng nghe nói.

Ban đầu, còn đợi Cát Xuân Di về để chế giễu, không chừng điện hạ còn sẽ vì chuyện này chán ghét nàng ta.

Ai ngờ rằng, nữ nhân này đi ra ngoài một chuyến, nghe nói không cẩn thận ngất xỉu một lúc, sau khi về lại được mời thái ý rồi xây một căn bếp nhỏ ở trong sân, thật tức c.h.ế.t các nàng mà.

Sau đó Nhị hoàng tử phi biết, trong lòng cũng nổi lên sự khó chịu.

Cát trắc phi này thật sự được sủng ái, trước kia điện hạ cũng chưa từng yêu chiều ai như vậy.

Chẳng lẽ giống như người ta nói bên ngoài, điện hạ vừa nhìn thấy Cát Xuân Di như thiên tiên đã bị mê hoặc?

Nhưng nàng ta nhìn cũng thấy rất bình thường.

Cũng vì cảm thấy Cát Xuân Di không đơn thuần, nên nàng ta cũng không kiềm được có vài phần đề phòng.

Nữ nhân ở hậu viện, có rất nhiều người cũng nảy sinh nghi ngờ như Nhị hoàng tử phi.

Nhưng các nàng thật không muốn đề phòng, mà chỉ ghen tị hâm mộ và hận thôi, một đám đều tức đến nghẹn bắt đầu nghĩ cách.

Chuẩn bị đạp Cát Xuân Di xuống, không muốn thấy nàng ta được tiếp tục yêu chiều như vậy nữa.

Bên kia, Nhị hoàng tử đi rồi, mọi người cũng bắt đầu vui vẻ ăn uống xong lập tức giải tán

Không có bất ngờ gì xảy ra, sau khi chuyện cửa hàng bạc truyền đi khắp nơi, Tiêu Nguyên Thạch với tiểu kiều thê của ông ta cũng biến thành chuyện chê cười lớn nhất của kinh thành vào hôm đó.

Người của các đại gia tộc quyền quý cũng không muốn đếm xỉa đến, rất khinh bỉ hai người này, ngay cả dân chúng bình thường đã biết đều nhịn không được mà mắng chửi.

Một đám Ngự Sử lại như bơm m.á.u gà, chuẩn bị ngày mai thượng triều “chiến đấu” với Tiêu đại tướng quân.

Ngày hôm sau, Tiêu Nguyên Thạch đã đoán trước mình sẽ bị chửi thảm.

Vì thế lập tức giả về xin nghỉ bệnh, không vào triều.

Ông ta không đến, nhưng nhóm Ngự Sử cũng không buông tha.

Tất cả Ngự Sử đều viết sổ con vạch tội Tiêu Nguyên Thạch, dâng tấu chương phê bình ông ta, mời hoàng đế nghiêm trị.

Bởi vì ông ta không vào triều, cho nên cũng không có người nói chuyện thay ông ta.

Hơn nữa, người từng có giao tình tốt với Tiêu Nguyên Thạch, cũng hiểu được lần này ông ta quá đáng.

Làm sao lấy cả nữ nhi của huynh đệ kết nghĩa làm vợ chứ?

Có người cảm thấy Tiêu Nguyên Thạch rất ma quỷ, dù có thích thật sự thì nuôi ở bên ngoài là được rồi.

Nào đâu lại hạ chính thê của mình xuống, còn lấy thân phận nữ tử có vấn đề làm chính thê, đầu óc của Tiêu Nguyên Thạch bị úng nước rồi.

Cũng vì vậy có người nghi ngờ Tiêu Nguyên Thạch dẫn binh tốt không, muốn để hoàng đế đoạt lại thân phận Đại tướng quân của ông ta, thu hồi binh quyền về.

Còn có người muốn hoàng đế cắt chức bộ binh của Tiêu Nguyên Thạch, nên về bảo vệ Bắc Cương là thích hợp nhất.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play