Nhưng như vậy thì sao, đương nhiên hắn ta cũng sẽ không làm cho nàng thất vọng.
Hắn ta cảm thấy muốn mượn được sức nàng phải diễn một vở tuồng.
Vì thế, đứng dậy: “Được rồi, ta tự đưa nàng ta về.”
Nhưng không giống với Tiêu Nguyên Thạch, tự bế đi.
Mà hắn ta sai bảo nha hoàn đỡ Cát Xuân Di lên xe ngựa.
Đồng thời chào hỏi chưởng quầy của tửu lầu, ghi chép tên của hắn ta vào sổ sách, lúc này mới rời đi.
Bởi vì lúc đi ra, lại ngồi chung một chiếc xe ngựa.
Cho nên khi về, Lương Hành Thiều với Cát Xuân Di cũng cùng về trên xe ngựa đó.
Sau khi lên xe, hắn ta nhàn nhã uống trà, nhìn nàng ta đang giả vờ ngất xỉu.
Một lát sau, Cát Xuân Di vẫn cảm nhận được Nhị hoàng tử đang nhìn mình, nàng ta có chút chịu không nổi.
Lúc này mới từ từ chuyển mình mở to mắt tỉnh lại, lại dùng dáng vẻ yếu ớt ỷ lại nhìn hắn ta: “Điện hạ!”
Lương Hành Thiều nhướng mày: “Tỉnh?”
Cát Xuân Di ngồi dậy, giả vờ hơi mơ màng: “Chúng ta sao lại trên xe ngựa rồi?”
Lương Hành Thiều cười như không cười nhìn nàng ta: “Ngươi thật sự ngất xỉu hoàn toàn sao. Xem ra thật sự ngày thường ăn quá ít, nên đói đến ngất đi. Sau khi về, ta sẽ bảo người xây cho người một phòng bếp nhỏ trong sân của ngươi, ngày thường ngươi muốn ăn cái gì thì bảo người nấu cho, ăn nhiều một chút.”
Được chiều chuộng như vậy, đã hết mức rồi nhỉ?
Có lẽ hậu viện sẽ có một trận gió tanh nổi lên.
Thật sự nhìn tính cách sảng khoái thẳng thắng của Thời Khanh Lạc, lại nhìn dáng vẻ giả vờ của Cát Xuân Di làm cho hắn ta có chút ngán ngẫm.
Sủng ái cũng không phải là chuyện tốt lành gì, chỉ tiếc những nữ nhân ở hậu viện lại không biết.
Trong lòng hắn ta lại có chút tiếc nuối, vừa lỡ mất một nữ tử thông minh hiểu thấu lòng người như Thời Khanh Lạc, vừa có vài phần ghen tỵ với Tiêu Hàn Tranh.
Ban đầu, Cát Xuân Di còn muốn khóc lóc kể lể uất ức với Nhị hoàng tử, nhưng sau khi nghe như vậy, trong lòng không kiềm được vui sướng.
Càng khẳng định Nhị hoàng tử thích mình, nhưng vì mượn sức của Thời Khanh Lạc, mới đứng về phía nàng ở tửu lầu như vậy.
Vừa rồi không phải đang bồi thường cho mình sao.
Ở trong sân có phòng bếp nhỏ, nàng sẽ trở thành người được yêu chiều nhất trong hậu viện của phủ Nhị hoàng tử.
Tuy rằng sẽ làm nữ nhân kia hâm mộ và ghen tị đến đỏ mắt, cũng sẽ tìm đến mình gây phiền phức.
Nhưng nàng ta lại không từ chối được sự sủng ái này.
Trong lòng nàng ta thở dài, bị Nhị hoàng tử thích cũng nửa vui nửa sầu, muốn khiêm tốn một chút cũng không được.
Nàng ta lập tức nhào vào trong lòng của Nhị hoàng tử, dùng tay tay nhỏ đánh nhẹ vào n.g.ự.c hắn ta, giọng mềm mại như nước: “Điện hạ đối xử với thần thiếp thật tốt.”
Nàng ta thử hỏi: “Trước kia thần thiếp vẫn thấy gầy một chút mới đẹp, điện hạ thật cảm thấy thiếp gầy sao?”
Nhị hoàng tử ôm nàng ta, nhưng trong mắt lại không nhiều ý cười: “Không có, ngươi như vậy mới tốt.”
Vừa nãy, mọi người ở tửu lầu nói đúng, Thời Khanh Lạc là có một không hai, nữ nhân kệch cỡm đừng có học theo, bắt chước bậy bạ.
Cát Xuân Di dựa vào trong lồng n.g.ự.c của hắn ta, nhưng không có nhìn thấy ánh mắt của hắn ta.
Trên mặt hiện lên sự vui mừng: “Vậy thiếp nghe điện hạ.”
Đúng là do vừa nãy, Nhị hoàng tử muốn mượn sức Thời Khanh Lạc mới nói như vậy.
Vẫn là dáng người yếu ớt gió lay như nàng ta mới dễ nhìn nhất.
Thời Khanh Lạc là chưa từng thấy qua cảnh đời, thấy đồ ăn ngon là không nhịn được ăn, thật mất mặt.
Trở lại phủ Nhị hoàng tử.
Lương Hành Thiều tự tiễn Cát Xuân Di về hậu viện.
Còn bảo người ta đi mời thái y đến xem bệnh cho nàng ta, lại còn bảo quản gia xây một phòng bếp nhỏ trong sân của nàng ta.
Chuyện này làm cho các nữ nhân ở hậu viện nghe được, không biết xé rách bao nhiêu khăn tay.