Trước kia Kỳ Y Dương ở kinh thành thích nhất làm bộ làm tịch, sao có thể đáp ứng nàng làm chuyện như vậy.
Chỉ có một cách có thể lý giải, trong tay Thời Khanh Lạc có nhược điểm của tên gia hỏa này, hắn ta rất tò mò là cái gì.
Thời Khanh Lạc không trả lời, Kỳ Y Dương lập tức nói: “Trước kia Thời nương tử đã cứu ta, ta thiếu nàng một ân tình lớn, cho nên mới đáp ứng giúp nàng làm chuyện này.”
“Chuyện này làm xong, ta và nàng cũng xem như thanh toán đầy đủ.”
Lương Hữu Tiêu mới không tin, nghi ngờ nhìn Thời Khanh Lạc, “Lời tên này nói là thật?”
Nếu Thời Khanh Lạc đã đồng ý với Kỳ Y Dương không nói, hiển nhiên sẽ không thất tín, có lệ nói: “Ừ.”
“Gã ta thiếu ta một cái mạng, cho nên giúp ta làm việc, cũng bình thường thôi.”
Kỳ Y Dương: “……”
Gã ta chỉ nói thế thôi, nữ nhân này thật đúng đã xem mình thành ân nhân cứu mạng rồi.
Đâm lao thì phải theo lao thôi.
Gã ta ngoài cười nhưng trong không cười nói: “Đúng vậy, ta còn phải cảm ơn ngươi đấy!”
Thời Khanh Lạc cười nói: “Không cần khách khí như vậy, về sau mời chúng ta ăn nhiều thêm vài bữa cơm là được rồi.”
Mấy người Hề Duệ cũng nói theo, “Đúng đúng, về sau mời khách nhiều nhiều là được.”
Kỳ Y Dương: “……” Một đám không biết xấu hổ.
Kế tiếp, mấy người Hề Duệ hứng thú bừng bừng bắt đầu thảo luận muốn tính kế Cát Xuân Như và Trịnh Đồng Phong như thế nào.
Còn liên tục đưa ra ra vài phương án.
Lương Hành Ngọc và Kỳ Y Dương thật mở rộng tầm mắt, thì ra ăn chơi trác táng đều sẽ chơi như vậy.
Mà dĩ nhiên, người xấu xa nhất vẫn là Thời Khanh Lạc, cuối cùng vẫn quyết định dùng biện pháp của nàng đưa ra, bọn họ đều không thể không phục.
Sau khi uống một ít rượu, Hề Duệ và Lương Hữu Tiêu càng lôi kéo tẩy não Kỳ Y Dương đủ kiểu.
Cùng lúc đó Kỳ Y Dương cũng bị rót không ít rượu, cuối cùng cũng khó có khi ngồi lại nói chuyện tử tế với hai người này.
Lương Hành Ngọc ngồi nhìn: “……” Không biết còn tưởng rằng quan hệ của biểu ca cùng với hai kẻ ăn chơi trác táng này rất tốt.
Hắn ta còn nhớ rõ, hai ngày trước khi mấy người này chạm mặt, không phải còn châm chọc nhau, nói xấu lẫn nhau hay không.
Thời Khanh Lạc thấy Lương Hành Ngọc ngồi một bên uống rượu.
Nàng cười mở miệng, “Ngũ hoàng tử, vị tiểu tẩu tẩu kia của ngài thế nào? Nghe nói Nhị ca ngài rất sủng ái nàng ta!”
Tay cầm chén rượu của Lương Hành Ngọc dừng lại một chút, ngượng ngùng cười nói, “Chẳng qua Nhị ca chỉ là chơi đùa với nàng ta, không tính là quá sủng ái.”
“Hơn nữa một trắc phi mà thôi, nào xưng được với danh tiểu tẩu tẩu.”
Chung quy hắn ta cảm thấy Thời Khanh Lạc không có ý tốt.
Thời Khanh Lạc cười tủm tỉm nói: “Đến ta còn nghe nói tới, còn bảo là không sủng!”
“Nghe nói vị trắc phi này của Nhị hoàng tử là đại mỹ nhân quốc sắc thiên hương, lúc trước Nhị hoàng tử vừa thấy mặt đã động lòng, sau đó không phải nàng ta thì không cưới.”
“Ta rất muốn gặp vị này một lần, nhìn xem rốt cuộc là xinh đẹp như thiên tiên thế nào.”
Lương Hành Ngọc: “……” Xinh đẹp như thiên tiên là cái quỷ gì.
Lúc trước hắn ta cũng cho rằng Cát Xuân Di lớn lên xinh đẹp, ngày đó nhìn thấy trong phủ Nhị ca cũng cảm thấy chỉ có như vậy.