Thấy sắc mặt ông ta âm trầm, Thời Khanh Lạc nhíu mày hỏi: “Đây là ai chọc giận ông?”
Đối với người Thời gia, nàng không coi đó là người nhà thật sự, những chuyện đã từng xảy ra trước kia thực sự vẫn còn mới mẻ trong ký ức của nàng.
Cho nên cơ bản chỉ có ở trước mặt người ngoài mới có thể gọi cha.
Sắc mặt Thời lão tam nhìn không tốt, cũng không phải vì nữ nhi này.
“Lão tứ chơi bạc thua hết tiền cướp được từ Ngô gia, lại còn thiếu hơn mấy trăm lượng bạc.”
“Người của sòng bạc đuổi theo đòi tiền, trong nhà phải cầm cố nhà ở huyện thành và ruộng đất trong thôn để trả.”
Chuyện này hoàn toàn nằm trong dự đoán của Thời Khanh Lạc.
Sau khi Thời gia lấy được tiền của Ngô gia, lập tức tới huyện thành mua một căn nhà lớn, cả nhà dọn tới huyện thành ở.
Còn mua mấy chục mẫu đất trong thôn.
Bây giờ nhà đất còn chưa ở nóng m.ô.n.g đã không còn nữa, đây không phải là muốn móc trái tim của người Thời gia sao.
Nhưng cũng chỉ có như vậy mới có thể khiến Thời Khanh Lạc hả giận.
Nếu như chưa từng có được, thì nhiều nhất mỗi ngày chỉ mơ mộng làm giàu một chút.
Nhưng từng có được lại mất đi, đó mới là thống khổ nhất.
Nàng lộ ra vẻ mặt vô cùng kinh ngạc: "Ông ta phá của như vậy?"
Lại cố ý hỏi: "Trước đó, người Ngô gia cố tình để ông ta nghiện cờ bạc, sau khi trở về các người cũng không giúp ông ta bỏ sao?
Ý tứ chính là đổ lỗi cho Ngô gia.
Thời lão tam thở dài: "Ai nghĩ tới là đệ ấy nghiện nặng như vậy."
"Lúc chúng ta không chú ý, đệ ấy lại nợ nhiều như vậy.”
Thời Khanh Lạc hỏi: "Tiền bạc nhà các người đều ở chỗ ông ta sao?"
Thời lão tam lắc đầu: "Đệ ấy lấy trộm tất cả tiền bạc ở trong phòng Lão thái thái."
“Chẳng những lấy từ Ngô gia, còn trộm đi mấy chục lượng bạc nhà chúng ta dành dụm bao nhiêu năm, thua sạch.”
Thời Khanh Lạc ẩn ý nhìn ông ta: "Vậy hôm nay ông tới tìm ta để làm gì?"
"Không phải là muốn ta trả nợ giúp ông ta chứ?"
Thời lão tam bị nữ nhi nhìn rất không tự nhiên: "Không phải như vậy."
"Chẳng qua ta nghe người trong nhà nói, ngày mai sẽ vào trong thôn tìm ngươi vay tiền, giúp trả nợ."
"Nếu ngươi không cho mượn, bọn họ sẽ để người của sòng bạc đến thôn tìm ngươi đòi."
Thời Khanh Lạc khẽ cười một tiếng: "Vậy hôm nay ông đến là nhắc nhở ta sao?"
"Người Thời gia muốn lấy tiền từ trong tay tôi đúng là mơ giữa ban ngày.”
"Tướng công của ta là Giải Nguyên kỳ thi Hương, người của sòng bạc cũng sẽ không dám đến nhà chúng ta đòi tiền gây chuyện."
"Nhưng mà ta vẫn phải cám ơn ông đã nhắc nhở."
Nàng lại hỏi: "Mục đích của ông là gì? Ông cứ nói thẳng ra đi."
Cha tiện nghi này chẳng những thông minh nhất nhà mà còn rất nhiều tâm tư.
Thời lão tam bị nàng nói như vậy, ngượng ngùng cười cười: "Ta hi vọng ngươi nói với lão thần tiền, để chúng ta sớm có nhi tử."
Thời Khanh Lạc phát hiện người cha tiện nghi này thật sự cố chấp muốn có nhi tử như vậy.
"Không vấn đề gì, tối nay lúc ta tới đạo quán gặp sư phụ, sẽ thuận tiện đề cập chuyện này với ông ấy."
Về phần “sư phụ” của nàng có thể ban nhi tử không thì cũng không phải việc nàng có thể quyết định.
Thời lão tam vui mừng: “Cảm ơn ngươi!”
Sau đó lại có chút thấp thỏm nhìn nàng: “Chuyện đó, ngươi có thể nghĩ cách giúp ta không?”
Thời Khanh Lạc hỏi: “Cách gì?”
Thời lão tam trả lời: “Ta không muốn ở lại thôn Hạ Khê, ngươi có thể chỉ đường giúp ta không?”
Bây giờ tình hình Thời gia không mấy lạc quan.